Phù Thiên Ký

Chương 481: Thua cuộc và khóc




...
“Nàng ấy thật sự đã giúp ta rất nhiều”.
Sâu trong cánh rừng trúc, vẫn tại vị trí mà mình đã tập luyện suốt hơn mười ngày qua, Thi Quỷ ngồi tựa lưng vào một thân trúc cao lớn, khẽ giọng: “Vẻ ngoài tuy chẳng giống ai, hành vi đôi lúc cũng nắng mưa thất thường, thế nhưng nội tâm...”.
“Nếu bỏ đi một vài thứ, hoặc là nói có thêm một vài thứ, như vậy nàng hẳn sẽ là một nữ nhân rất tốt”.
“Chỉ là...”.
Như vừa nghĩ tới điều gì trở ngại, Thi Quỷ lắc đầu thở nhẹ:
“Chúng ta đã gặp nhau quá muộn rồi...”.
Nói xong, Thi Quỷ chậm rãi chuyển mình đứng lên, tiếp tục một quá trình tu tập khác.
Hôm nay Nghinh Tử đã không đến.
...
Ngày nối ngày, đêm nối đêm, Thi Quỷ đã liên tục tu luyện. Từ đầu đến cuối đều chỉ có mỗi Băng Ngưng, chỉ một thần thông duy nhất.
Với mục tiêu đem Băng Ngưng phát huy đến tận cùng, hắn đã không ngừng cố gắng, không ngừng nỗ lực, chưa từng gián đoạn một ngày nào.
Cứ thế, hắn tu luyện, tu luyện và rồi lại tiếp tục tu luyện... Cuối cùng, chẳng rõ là sau bao nhiêu lần tu luyện, sau bao lần cùng Nghinh Tử đối chiến để rồi phải mang thân tơi tả trở về nhà, rốt cuộc thì cũng đến lúc hắn dừng lại.
Ba tháng đã trôi qua. Thời hạn cá cược giữa hắn và Lạc Lâm đã hết.
Kết quả ư?
Cần thiết phải nói ra sao?
Lạc Lâm, nàng đã là huyết lệ của Thi Quỷ, ý nguyện của hắn nàng không thể đi ngược lại. Có muốn cũng không được.
Hôm nay, một lần nữa nàng đã lại trở thành kẻ thua cuộc. Ba tháng thời gian đã qua nhưng nàng vẫn chưa thể luyện được tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh, cũng là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công đến cảnh giới tiểu thành.
Với tư chất, với Tiên Linh Chi Huyết của mình, tất nhiên nàng chẳng thể nào lại kém cỏi như vậy được. Sỡ dĩ luyện không thành, nguyên nhân hết thảy đều là bởi do Thi Quỷ giở trò cả.
Thông qua huyết chủng, Thi Quỷ đã âm thầm kiểm soát quá trình tu luyện của nàng. Tuy nhiên, thay vì để nàng tự do tu luyện ở giai đoạn đầu rồi về sau mới can thiệp như lần cá cược trước thì lần này hắn đã khống chế ngay từ đầu.
Thi Quỷ, hắn đã làm rất đúng. Chắc chắn là thế.
Với cách làm lần này của hắn, nó chẳng những đã không khiến Lạc Lâm sinh nghi mà còn đập tan một tia ngờ vực trước đó nữa.
Suốt ba tháng tu luyện, từ đầu đến cuối, mỗi ngày đều là chậm chạp tăng tiến, đến cuối cùng thì ngay cả cánh cửa tiểu thành cảnh giới cũng chưa thể nhìn thấy được, vậy thì thua cuộc chẳng phải là rất hiển nhiên, rất hợp lý sao?
Không gian tu luyện là của nàng, tinh huyết phục dụng là do tỷ tỷ nàng cấp, nội dung công pháp trước sau cũng là minh bạch rõ ràng, Lạc Lâm nàng luyện không thành thì có thể trách ai được đây?
Lạc Lâm, nàng chỉ có thể trách bản thân mình kém cỏi thôi.
Và đấy cũng là điều mà Thi Quỷ muốn khi cố tình khống chế để huyết chủng đem phân nửa lực lượng mà nàng tu luyện ra được cho hấp thụ.
Lạc Lâm nàng chẳng phải luôn cảm thấy bản thân rất ưu việt ư? Chẳng phải nàng luôn tự hào về thân phận hoàng tộc, gốc gác đại ác ma của mình ư?
Nếu nàng đã tự hào như vậy thì Thi Quỷ hắn sẽ nói cho nàng biết, rằng Lạc Lâm nàng không là gì cả, rằng thân phận hoàng tộc, gốc gác đại ác ma của nàng, chúng bất quá chỉ như món đồ trang trí trong việc tu luyện Huyết Ma Kinh mà thôi.
Thi Quỷ hắn muốn nói cho nàng rõ rằng: Nàng thậm chí còn không bằng một tên Dị Chủng như hắn!
Trước mặt Thi Quỷ hắn nàng không có vốn liếng để tự hào!
Phải, đấy là những gì Thi Quỷ muốn đối với Lạc Lâm. Hắn muốn nàng phải nhìn nhận lại mọi việc, nhìn vào “sự thật”.
Và... Thực tế thì điều mà hắn muốn, nó đã trở thành sự thật.
Lạc Lâm, nàng đã nhìn ra, đã hiểu được. Dù rất rất không cam tâm, rất rất không nguyện ý, thế nhưng rốt cuộc thì “sự thật” vẫn cứ là sự thật.
Kim tháp là của nàng, tinh huyết phục dụng là do tỷ tỷ nàng cung cấp, nội dung công pháp càng là minh bạch rõ ràng... Huống hồ Thi Quỷ kia cũng đã tự mình dùng tâm ma phát thệ, còn có cái gì mờ ám nữa chứ...
Luyện không thành, hết thảy đều là do chính bản thân Lạc Lâm nàng.
“Là ta kém cỏi... Là ta ngu ngốc... Là ta đần độn...”.
Trong tiếng nghẹn ngào nức nở, Lạc Lâm nàng đã thốt ra mấy lời như thế đấy.
Nàng trách mình, giận mình nhiều hơn là trách người, giận người. Và rồi khi đã trách hờn chán chê thì nàng lại tiếp tục khóc...
Lạc Lâm, nàng đã khóc, nhiều lắm. Khóc vì ấm ức, khóc vì không cam lòng, khóc vì bản thân vô dụng chẳng thể luyện đến tiểu thành cảnh giới tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh trong ba tháng kỳ hạn...
Nhưng, nàng có khóc thêm nữa thì lại thế nào chứ?
Thua cuộc thì vẫn cứ là thua cuộc. Nàng đâu thể xoay ngược thời gian, quay về quá khứ mà bắt đầu lại.
Lạc Lâm nàng thực sự là đã thua rồi.
...
Dám chơi dám chịu, thua phải y lời. Tuy rất khó khăn, tuy rất miễn cưỡng nhưng sau tất cả, Lạc Lâm đã bước vào căn nhà trúc của Thi Quỷ, đứng trước mặt hắn tuân thủ ước định.
“Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ...!”.
Giống như lần trước, Lạc Lâm đã gọi mà như hét vào mặt Thi Quỷ một tràng dài như vậy. Dĩ nhiên đấy chỉ là bắt đầu. Theo ước định, về sau mỗi khi xưng hô với Thi Quỷ thì nàng đều phải gọi hắn là sư phụ nữa...
...
Lúc ấy, sau một tràng tiếng gọi “sư phụ” như muốn trút giận kia, Lạc Lâm lại khóc. Khóc như mưa.
Thế là một màn tay đấm chân đá lại được tiếp diễn. Lạc Lâm đánh còn Thi Quỷ thì tiếp tục đứng yên mặc cho nàng đánh.
So với lần trước thì lần này Lạc Lâm đã đánh nhiều hơn, khóc cũng lâu hơn. Để rồi sau đó, sau tất cả những cái vung tay, một cách lạ lẫm mà tự nhiên, nàng ngã hẳn đầu lên ngực Thi Quỷ, tiếp tục khóc.
Kết quả... Khi nàng rời đi thì cũng là lúc y phục của Thi Quỷ đã bị ướt nhèm cả một mảng lớn.
...
“Đứa trẻ này... Sao lại nhiều nước mắt như vậy chứ...”. - Còn lại một mình trong căn nhà trúc, Thi Quỷ cúi nhìn chiếc áo đã bị ướt một phần, lắc đầu khẽ giọng.
Kế đến, hắn thở nhẹ một hơi rồi nhấc chân tiến về chiếc bàn giữa phòng, tự kéo ghế ngồi xuống. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa chính, nơi thân ảnh Lạc Lâm vừa chạy ra lúc nãy, hắn lẩm bẩm:
“Có lẽ trong vài ngày tới nàng ấy sẽ không trở về”.
Hết câu, Thi Quỷ im lặng ngồi trầm ngâm một lúc thì đứng dậy, hướng bên ngoài bước ra, nơi đến chẳng rõ là đâu.
...
Đêm ấy.
Tại tòa chính điện.
Trong phòng làm việc của thành chủ lúc này hiện đang diễn ra một cuộc đối thoại, giữa Lạc Mai Tiên và một nam nhân.
Nam nhân nọ, dung mạo thế nào, tuổi tác ra sao đều không nhìn được. Chúng đã bị che giấu bởi một chiếc mặt nạ màu bạc, khá kín.
Trong bộ hắc y làm tăng thêm sự thần bí, nam nhân đeo mặt nạ hướng Lạc Mai Tiên đang đứng ở phía đối diện, hỏi:
“Đại công chúa, đề nghị lần trước ta nói, người quyết định rồi chứ?”.
Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng chưa vội đáp. Nàng nghĩ ngợi một đỗi rồi mới lên tiếng:
“La Ti, ta e là không được”.
Trầm lặng vài giây, nam nhân đeo mặt nạ, cũng tức La Ti - tổng chỉ huy quân đội hiện nay của Đại La - nói:
“Đại công chúa, Huyết Ma Kinh kia chỉ sử dụng tinh huyết để tu luyện mà không cần tới linh thạch, đan dược, nếu như chúng ta có thể đem nó phát xuống cho các binh sĩ để họ dùng thì chẳng những giúp cho sức mạnh quân đội tăng lên mà còn tiết kiệm được rất nhiều chi phí của Đại La Thành. Huyết Ma Kinh ta đã xem qua, phẩm cấp rõ ràng không tệ, phương thức tu luyện càng là phù hợp với cách huấn luyện của ta, ta thật không hiểu tại sao người lại bỏ qua như vậy...”.
“La Ti, ngươi chỉ biết một mà không biết hai”.
Đáy mắt thoáng qua một tia khác lạ, La Ti mở miệng:
“Đại công chúa nói vậy thì hẳn đã tường tận mọi điều, ta xin chờ nghe”.
Cũng chẳng bắt La Ti phải chờ đợi lâu, giọng Lạc Mai Tiên rất nhanh đã lại cất lên:
“Huyết Ma Kinh kia phẩm cấp đúng thật là rất cao, uy lực phỏng đoán hẳn cũng rất mạnh, tuy nhiên, để tiến xa được thì...”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.