Phù Thiên Ký

Chương 437: Nghinh tử, ngươi... đuổi ta sao?




“Xoạc! Xoạc! Xoạc!”.
“Xoạc! Xoạc! Xoạc!”.
...
Liên tiếp là những tiếng da thịt bị cắt xé khe khẽ vang lên. Tay, chân, mình mẩy, trừ gương mặt Thi Quỷ thì hầu như trên mỗi bộ phận đều có cả. Từ những nơi ấy, từ trong những vết cắt, máu thậm chí còn không thể chảy được ra ngoài, dù rằng thương tích có chỗ còn động tới gân cốt...
“Thảm hại”, hai từ này khá thích hợp cho Thi Quỷ hiện giờ. Nhưng... Vẫn chưa phải kết thúc.
Thi Quỷ, hắn chắc chắn sẽ còn trở nên thảm hại hơn nữa. Bởi vì lúc này đây, Lạc Mai Tiên đã vừa lấy ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia, nó có màu đen, không lớn nhưng lại khá dài, tận gần năm thước, giữa kiếm có một rãnh hẹp màu xanh kéo từ chuôi lên đến tận mũi, kiểu dáng quả rất tinh mỹ.
Tay giữ chuôi, Lạc Mai Tiên kéo lê mũi kiếm trên thềm, từng bước áp sát Thi Quỷ.
“Cộp cộp...”.
“... Cộp cộp...”.
Cái thứ âm thanh quen thuộc kia lại lần nữa truyền vào tai Thi Quỷ. Những tiếng giày cao gót giẫm trên thềm...
Trước mặt Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên nâng thanh hắc kiếm lên, đặt vào cổ hắn, đoạn cất tiếng:
“Tự do là của ngươi sao? Ra là ngươi yêu thích tự do...”.
Trong nụ cười khinh miệt ẩn vài tia chua chát, nàng tiếp tục: “Tự do quan trọng, hay là tánh mạng quan trọng? Không có mạng, tự do của ngươi lại có nghĩa lý gì?”.
“Ấu trĩ! Ngu Ngốc!”.
“Thi Quỷ, ngươi nhìn thấy thanh kiếm trong tay ta chứ? Cho ngươi biết, thanh kiếm này không giống thứ đã khoét mắt, cắt tay ngươi đâu. Lục Sát Kiếm này, chẳng cần ta phải hao tốn linh lực, chỉ đơn giản đâm vào người ngươi thôi thì cũng đủ để ngươi phải đau đớn, thống khổ rồi. Nếu mà thêm một chút lực lượng thì bị hủy hoại sẽ không đơn thuần là thể xác ngươi đâu. Lục Sát Kiếm, nó rất thích ăn linh hồn...”.
“Thi Quỷ, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta. Ta hỏi ngươi lần cuối: Linh hồn khế ước, ngươi ký hay vẫn là không ký?!”.
“Ăn... Cả linh hồn sao?”.
Cánh tay run run, trước ánh mắt có phần khó tin của Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ đem nó nâng lên.
Đặt trên lưỡi kiếm Lục Sát, hắn giữ chặt nó, từ từ đưa xuống dưới...
Tất nhiên, nếu muốn thì Lạc Mai Tiên đã có thể dễ dàng ngăn lại. Nhưng theo những gì đang diễn ra thì có vẻ như nàng lại không muốn lắm.
Bên kia, Thi Quỷ nói trong khi tay vẫn giữ chặt lưỡi kiếm:
“Lạc Mai Tiên... Vậy thì... Ta với ngươi... Hãy cá cược đi”.
Nói xong, hắn gồng mình lên, theo tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công, hắn điên cuồng thúc động linh lực trong cơ thể. Để rồi sau đó... Một hành động điên cuồng hơn đã được làm ra.
Thi Quỷ, hắn nắm lấy Lục Sát rồi đâm thẳng vào bụng mình.
Xuyên qua!
...
“Điên rồi... Ngươi điên rồi!”.
Lạc Mai Tiên mở to mắt, không dám tin nhìn Thi Quỷ. Nàng không sao ngờ được Thi Quỷ lại hành động cực đoan tới mức này.
Những gì nàng vừa nói về Lục Sát, hắn lẽ nào nghe không hiểu?
Hắn nghĩ là nàng đang cố tình phóng đại? Cố ý khoa trương?
Lời của nàng toàn bộ đều là thật cả đấy!
Lục Sát không phải là thanh kiếm có thể tùy tiện đâm xuyên như thế!
Với nhát đâm này, hắn chắc chắn sẽ bị kiếm lực làm trọng thương. Nhưng đấy không phải điều làm nàng bận tâm. Lúc này, khiến nàng phẫn nộ là hành động của Thi Quỷ hắn. Hắn đang chứng minh cho nàng thấy là hắn dám và hắn sẽ làm nếu nàng bức hắn...
“Đáng chết!”.
Nửa vì giận dữ, nửa vì khuất nghẹn, trong tiếng hét lớn, Lạc Mai Tiên đem Lục Sát rút ra.
Và như thế, cả người Thi Quỷ lảo đảo rồi ngã hẳn ra sau.
Có điều, thân thể hắn đã chẳng tiếp thềm ngay mà đã được giữ lại. Bởi một cánh tay.
Không phải Lạc Mai Tiên mà là Nghinh Tử. Nàng đã vừa phá vỡ kết giới linh lực của Lạc Mai Tiên để tiến vào.
“Phốc! Phốc...”.
Sau khi đểm liên tiếp lên người nam nhân trong lòng mấy cái, Nghinh Tử nhanh chóng lấy ra hai chiếc lọ nhỏ, một trắng ngà, một xanh nhạt.
Mở chiếc lọ thứ nhất ra, từ bên trong, nàng trút một viên đan dược rồi đem bỏ vào miệng Thi Quỷ, giúp hắn nuốt xuống. Tiếp đó, một giây không bỏ, nàng cầm chiếc lọ thứ hai lên, mở nắp rồi kê lên vết thương nơi bụng hắn, bắt đầu rắc thuốc.
Đứng kế bên, Lạc Mai Tiên như không tin vào mắt mình nữa. Cảnh tượng trước mắt nàng, bộ dạng ân cần chăm sóc của Nghinh Tử... Nàng không thể tin nổi.
Đấy là Nghinh Tử sao? Một Nghinh Tử mà bấy lâu nay vẫn luôn vô tâm vô cảm với mọi thứ, với mọi người, và với cả nàng?
Nghinh Tử ngày nay đâu phải Nghinh Tử trước kia, làm sao lại có thể hành động vì người khác như vậy, hơn nữa đối tượng còn là một tên nam nhân xa lạ...
“Nghinh Tử...”.
Đặt Thi Quỷ xuống, Nghinh Tử đứng dậy, dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn Lạc Mai Tiên - người mới gọi tên mình, chẳng mở miệng mà giọng vẫn vang lên:
“Ngươi rời khỏi đây đi”.
Khàn đục và khó nghe, giọng của nàng, nó thậm chí còn tệ hơn giọng của một ông lão, so với dung nhan tướng mạo thì quả khác xa một trời một vực.
Nhưng đấy không phải thứ mà Lạc Mai Tiên cần để ý. Bấy lâu nay nàng đã quen với nó rồi. Lúc này, khiến nàng bận lòng là nội dung câu nói kia.
“Nghinh Tử, ngươi... Đuổi ta sao?”.
“Đi đi”.
Hết câu, như chẳng muốn nói hay là nghe thêm gì nữa, Nghinh Tử xoay lưng lại, cúi xuống đem Thi Quỷ bế lên rồi đi thẳng vào bên trong căn nhà.
Trông theo bóng lưng người vừa đi cho tới khi cánh cửa lớn bên kia đóng chặt, Lạc Mai Tiên thất thần lẩm bẩm: “Nghinh Tử... Ta không hiểu...”.
Liếc xuống thanh trường kiếm còn vương máu trong tay, nàng siết chặt, đứng im trong chốc lát rồi cũng phi thân rời khỏi Nghinh Tiên Hồ - tên gọi của nơi này.
...
Lạc Mai Tiên vừa đi, cánh cửa đã đóng chặt lúc nãy lại lần nữa mở ra.
Ngồi trên chiếc giường nơi cuối phòng, Nghinh Tử chậm rãi hạ cánh tay xuống, ánh mắt cũng triệt để thu hồi.
Ngó sang nam nhân đang nằm bất tỉnh trên giường mình, nàng nghĩ ngợi một lúc thì đem cơ thể hắn nâng lên, bắt đầu truyền linh lực...
...
Hơn nửa giờ sau.
Trên giường hiện chỉ còn mỗi mình Thi Quỷ đang nằm với đôi mắt nhắm nghiền; Riêng phần Nghinh Tử, lúc này nàng đã dời đi.
Chỗ nàng đến cũng chẳng xa xôi gì mấy, chỉ ngay bên trong căn nhà thôi. Chính là góc nhỏ mà nàng dành riêng cho Thi Quỷ trong những ngày vừa qua.
Khẽ khom người, từ dưới thềm, nàng vươn tay cầm lên một món đồ vật. Đúng là quyển Thiên Âm Ký Lục Thi Quỷ đã để lại trước khi nối gót theo Lạc Mai Tiên đi ra bên ngoài.
Vuốt ve quyển sách một hồi, nàng chợt hé môi khẽ giọng: “Ngươi đã quên rồi”.
Một câu rồi thôi, căn nhà lại chìm vào trong tĩnh lặng. Nghinh Tử, nàng đã không nói thêm gì nữa...
...
...
Đêm tối.
Trên con đường nối từ tòa chính điện đến Lạc Hoa Viên, một thân ảnh mảnh mai đơn bạc đang đều đặn đưa chân. Từng bước chậm rãi.
Kẻ đang lặng thầm bước đi trên đường này, nàng cũng chẳng ai xa lạ, đúng là Lạc Mai Tiên.
Kể từ lúc rời khỏi Nghinh Tiên Hồ, không rõ là nàng đã đến những đâu, ở những chốn nào, ngoài phủ hay vẫn trong phủ, bây giờ thấy được chỉ có một hình bóng cô đơn đang trở về mà thôi.
Phải, lúc này trông nàng cô đơn lắm. Tay cầm bình rượu, chân bước đi mà mắt u buồn vô định...
Nàng đã uống bao nhiêu?
Có lẽ là nhiều lắm. Khắp người nàng, mùi rượu đã phủ kín cả rồi.
Dẫu vậy, nàng vẫn đang đi. Và đi rất đều đặn. Hết một bước rồi lại đến một bước, thế rồi chẳng rõ là sau bao nhiêu lần đưa chân cất bước, rốt cuộc thì nàng cũng về tới nơi cần về.
Lạc Hoa Viên, nó đã hiện ra ngay trước mặt kia rồi.
...
Trong những làn gió nhẹ, giữa những tiếng đung đưa xào xạc, Lạc Mai Tiên hướng về phía căn nhà nho nhỏ được dựng từ gỗ Bạch Trầm Hương tiến lại. Đặt chân lên thềm, nàng đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa rồi đi vào bên trong.
Đôi giày cao gót sớm đã được cởi ra, nàng nhẹ nhàng ngồi lên giường, nơi muội muội vẫn còn đang say ngủ.
“Công hiệu của thuốc hẳn là cũng sắp hết rồi”.
Hít vào rồi thở ra một hơi, nàng chuyển ánh mắt xuống bình rượu vẫn còn đang cầm trong tay, khẽ nhếch môi rồi đưa lên miệng, lại tiếp tục uống.
Sau những tiếng “ừng ực” nối nhau trong khoảnh khắc, cuối cùng thì rượu trong bình cũng hết.
Ngồi im lặng thêm một đỗi nữa, kế đó, nàng chuyển mình đứng lên, đi về phía góc nhà...
Hắn, một bước đầu nhập võng du, hắn dùng phong cách của chính hắn đi lên trên đỉnh cao cùng mỹ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.