Phù Thiên Ký

Chương 426: Quái nhân là không thể nắm bắt




Im lặng... Im lặng... Đã im lặng thì đừng có ra tay đánh người chứ. Mặc dù đòn vừa rồi cũng chẳng phải quá mạnh, thế nhưng có ai lại thích mới sáng ra đã bị người cho ngụp lặn dưới nước đâu. Ít nhất thì Thi Quỷ hắn rất không nguyện ý.
“Kẻ kỳ quái đúng là chẳng cần nói lý”.
Đầu ngẩng lên, Thi Quỷ thoáng liếc kẻ đã vừa ra tay đánh mình qua khung cửa, âm thầm củng cố nhận định rồi nhanh chóng sử dụng linh lực để hong khô quần áo. Hiện giờ thân gia hắn cũng chỉ có duy nhất mỗi bộ đồ được ban phát này, để ướt thì hình dạng quả hơi khó coi.
...
Công việc đơn giản nên không mất bao nhiêu thời gian thì Thi Quỷ đã làm xong. Quần áo trên người hắn hiện đã hoàn trả nguyên trạng, khô ráo và trật tự như ban đầu.
Lấy tay phủi nhẹ mấy cái, hắn thoáng điều chỉnh tâm tình rồi nhấc chân tiến vào bên trong.
Một bước... Hai bước... Ba bước... Bốn bước...
Cuối cùng, sau gần chục bước chân, chính xác thì là tám bước, thân ảnh Thi Quỷ đã ngừng lại. Không phải do hắn muốn thế mà có người đã tác động. Nghinh Tử, nàng đã vừa di chuyển đến trước mặt hắn.
Nhìn vào gương mặt đẹp đẽ mà vô hồn đang chắn lối đi của mình, Thi Quỷ cảnh giác:
“Ngươi không phải lại muốn đem ta ném xuống nước nữa đấy chứ? Quyển sách kia, trang đầu tiên của nó ta thậm chí vẫn còn chưa kịp nhìn...”.
Trong lòng Thi Quỷ thực sự chẳng hề mong đợi thêm một màn ngụp lặn giống như vừa rồi nữa. Nó khiến hắn có cảm giác bản thân mình tựa như một con vịt nước vậy, rất không thoải mái.
Tiếc rằng đấy cũng chỉ là cảm nhận của hắn, và Nghinh Tử, nàng vốn không có nghĩa vụ phải vì nó mà bận lòng.
Đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt ảm đạm vô quang, nàng đưa chân tiến tới. Từng bước thật chậm...
Phía đối diện, Thi Quỷ thấy nàng áp sát thì chân mày nhất thời cau lại, dẫu vậy, từ đầu đến cuối hắn vẫn chẳng làm ra hành động gì, vị trí càng là giữ nguyên bất dịch. Đây cũng không phải bởi do hắn can đảm hay xuất phát từ ý nghĩ ngu ngốc, bốc đồng nào đó, tất cả chỉ đơn giản vì hắn thừa hiểu dù bản thân có làm gì đi nữa thì cũng đều vô dụng. Đứng trước một chân nhân Linh anh cảnh, một tu sĩ Linh châu cảnh như hắn xét ra cũng chẳng khá hơn con sâu cái kiến bao nhiêu. Hắn căn bản là vô lực phản kháng, tránh né cũng là không thể.
Không thể đánh, cũng không thể né, đã thế thì hắn còn tốn công tốn sức làm chi?
“Muốn đánh... Thì cứ để cho nàng ta đánh vậy”.
Nhận thức rõ tình cảnh, Thi Quỷ triệt để buông bỏ ý niệm chống đối, rất ngoan ngoãn đứng im chờ đợi tiếp nhận một sự thô lỗ và bạo lực nữa từ Nghinh Tử. Đối với xác chết di động này, hắn thật là chẳng có biện pháp nào cả. Hắn vẫn chưa thể nắm bắt được chút gì về nàng hết. So với Lạc Mai Tiên thì nàng khó ứng phó hơn nhiều lắm, chí ít là ở thời điểm hiện tại.
Và như vậy, trong sự chờ đợi bất đắc dĩ của Thi Quỷ, ngay trước mặt hắn, Nghinh Tử bắt đầu động thủ. Cánh tay thon thả ẩn dưới lớp áo rộng thùng thình được nâng lên, nàng đưa nó hướng thẳng về phía mặt hắn, cụ thể thì chính là con mắt duy nhất còn lại.
Này...
“Lẽ nào nàng ta muốn đem mắt ta móc xuống?”.
Chứng kiến động tác đưa tay nọ, tâm tình Thi Quỷ bất giác không khỏi trở nên khẩn trương. Tuy nói tu sĩ không cần mắt vẫn có thể nhìn đường, thế nhưng chung quy vẫn là rất bất tiện. Huống hồ, mắt của tu sĩ cũng đâu phải chỉ để nhìn đường. Rất nhiều loại thần thông, thuật pháp cần đến mắt để thi triển đấy.
Chẳng còn có thể điềm nhiên được nữa, Thi Quỷ lập tức mở miệng: “Lạc Mai Tiên cho phép chứ?”.
Một câu hỏi, cũng đồng thời là lời nhắc nhở. Thi Quỷ, hắn rõ ràng là đang mang Lạc Mai Tiên ra làm tấm khiên che chắn cho mình. Đấy chắc chắn là một quyết định sáng suốt. Nói thế nào Lạc Mai Tiên cũng là chủ nhân nơi này, còn Thi Quỷ hắn thì lại không chỉ đơn thuần là tù nhân mà còn là một yếu nhân đối với nàng, bất kỳ kẻ nào ở Đại La này muốn gây bất lợi cho hắn thì cũng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng đấy. Xác chết biết đi kia, nàng ta tuy cổ quái nhưng thiết nghĩ thần trí vẫn đủ minh mẫn để suy xét thiệt hơn, hẳn là sẽ không làm ra chuyện quá phận gì. Thi Quỷ, hắn tin tưởng như thế.
Chỉ có điều... Lần này thì hắn đã sai. Giống mấy ngày nay, lời nhắc nhở của hắn như cũ vẫn chẳng có nghĩa lý gì với Nghinh Tử cả. Nàng căn bản là không hề để tâm đến. Thay vì thu tay như mong muốn của hắn thì nàng lại tiếp tục đưa tới.
Nhận ra lời nhắc nhở vừa rồi của mình đã vô ích, tâm tình Thi Quỷ lại càng trầm đi trông thấy. Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, hắn vừa lui lại vừa hé môi, chỉ là lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị chính hắn nuốt trở vào.
Bên kia, cánh tay Nghinh Tử đã vừa chuyển hướng. Nàng không tiếp tục đưa tới nữa mà rẽ sang phải, duỗi thẳng rồi giữ nguyên.
Nghinh Tử, nàng đã đổi ý, không muốn thô lỗ và bạo lực nữa?
Có lẽ... Là không. Ngay từ đầu, dường như nàng vốn đã chẳng hề có ý định sẽ động tay động chân gì cả. Minh chứng là giờ phút này đây, từ ngón trỏ thon thả trắng muốt của nàng, một dòng chữ đã vừa được khắc vào không trung.
“Sửa lại cửa sổ”.
Nhẩm đọc dòng chữ nọ rồi lại nhìn sang cánh cửa đã bị phá tan ở hướng tây phòng, góc bên phải, trong lòng Thi Quỷ nhất thời không khỏi có chút khác lạ.
Cánh cửa kia, hắn đương nhiên biết rõ tại sao nó lại bị hư hại như vậy. Lúc nãy, trên “hành trình ngụp lặn” của mình, Thi Quỷ hắn và cánh cửa kia đã xảy ra một màn va chạm bất khả kháng a. Kết quả... Hắn rơi xuống nước còn cánh cửa kia thì... Vỡ nát như đang thấy.
“Hóa ra nàng chỉ là muốn ta sửa chữa nó”.
Tới nước này Thi Quỷ há còn chưa nhận thức được tình hình. Cái gì mà móc mắt, cái gì mà trừng phạt, hết thảy đều do hắn tưởng tượng cả. Ma Thi kia, nàng căn bản chỉ là muốn hắn đem thứ đã phá nát nọ sửa về nguyên trạng thôi.
Thế nhưng là... Nó có hợp lý không chứ?
Cánh cửa kia, phá nát hình như cũng chẳng phải do hắn a. Chính Ma Thi nàng mới là kẻ đem hắn đánh bay về hướng đó kia mà.
“Đúng là không hề nói lý”.
Con mắt ngó qua Nghinh Tử, Thi Quỷ khẽ hắng giọng rồi hỏi:
“Ngươi muốn ta sửa nó, cửa sổ kia?”.
Không thấy đối phương hồi âm, một điều đã biết trước, Thi Quỷ nói tiếp:
“Hừm... Thực sự thì ta cũng chẳng ngại sửa giúp ngươi, có điều là tình cảnh bây giờ của ta...”.
Hai tay dang ra một chút, hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ta nghĩ là mình vẫn chưa đủ quyền tự do để đi dạo một vòng quanh phủ đâu”.
Nói xong, mặc kệ Nghinh Tử có tiếp thu hay không, hắn đưa chân hướng về chiếc kệ gần đó bước lại.
Chỉ có điều, đường còn chưa đi được bao nhiêu thì bước chân hắn đã ngưng hẳn.
Nhẹ xoay người, hắn nhìn vào vị trí mà Nghinh Tử vừa biến mất, thoáng thả ra thần thức rồi khẽ lẩm bẩm: “Quả là một nữ nhân khó lường”.
...
Lát sau, khoảng chín hay mười phút gì đấy, trong căn nhà nhỏ giữa hồ, Thi Quỷ vốn đang ngồi chăm chú xem sách thì ánh mắt chợt ngưng lại, kế đấy, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Đối diện, cách hắn tầm năm bước chân, một thân ảnh quen thuộc chẳng rõ đã xuất hiện từ bao giờ. Là Nghinh Tử.
“Ngươi quay lại nhanh hơn ta tưởng”.
Mấy lời nọ, Nghinh Tử dù nghe nhưng vẫn như cũ, không nói gì. Từ không gian giới chỉ trên tay mình, nàng lấy ra một mớ đồ vật linh tinh, để xuống trước mặt Thi Quỷ, tiếp đó, theo cách cũ viết ra một dòng chữ: “Giờ thì sửa đi”.
Bên dưới, Thi Quỷ liếc qua dòng chữ do linh lực hóa thành cùng mớ đồ vật vừa được mang ra nọ mà dạ không khỏi cảm thán: “Xem ra Ma Thi này thật là nhất quyết muốn ta đi sửa nhà cho nàng rồi”.
Biết có muốn cũng chẳng tránh được, Thi Quỷ đành đem quyển sách trên tay để xuống bên cạnh, tiếp đến thì bê mớ đồ vật trước mặt lên, hướng thẳng cửa lớn bước ra, men theo hành lang đi về phía cửa sổ, thái độ thực sự là rất “ngoan”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.