Phù Thiên Ký

Chương 393: Không thể cưỡng cầu




Khoác trên mình một bộ tử y bó sát, nữ nhân nọ tiến lại gần Thác Đán, ngồi xuống bên cạnh cô bé, hỏi:
“Thác Đán, đang nghĩ tới tiểu công chúa phải không?”.
“Mẫu thân”. - Thác Đán ngước mặt nhìn lên, nói - “Con nhớ Lạc Lâm”.
Qua câu nói của cô bé, thân phận của nữ nhân vừa tới đã được làm rõ. Hóa ra nàng chính là thân mẫu của cô bé, thê tử của Thác Bất Thế: Dương Ngọc Nhi.
Tuy rằng hình dáng và cả chủng tộc của Dương Ngọc Nhi và Thác Đán là hoàn toàn sai biệt, thế nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mối quan hệ mẫu - tử của họ cả. Khác với nhân loại, tại ma giới tuyệt đối không bao giờ có tình trạng hỗn huyết xuất hiện, kể cả có là con do hai chủng tộc bất đồng, chênh lệch tầng thứ sinh ra. Hoặc là giống cha, còn không thì giống mẹ, huyết mạch chủng tộc chỉ có thể là một trong hai. Và Thác Đán, cô bé đã kế thừa huyết mạch đại ác ma của phụ thân chứ chẳng phải cao đẳng ma tộc của mẫu thân.
Nhưng dù có là gì, kế thừa từ ai thì Thác Đán vẫn cứ là con của Dương Ngọc Nhi, do nàng mang nặng đẻ đau sinh hạ. Sự khác biệt hình dáng và chủng tộc chưa bao giờ là rào cản giữa mẫu tử hai người. Thậm chí trong việc dạy dỗ cô bé, so với phụ thân là Thác Bất Thế thì vai trò của mẫu thân Dương Ngọc Nhi nàng càng trọng yếu hơn nhiều. Hầu hết những niềm vui, nỗi buồn của cô bé đều có sự góp mặt của nàng. Nàng đã luôn bên cạnh để cùng cô bé chia sẻ. Cũng giống như lúc này vậy.
Thông qua câu nói cùng biểu hiện trên mặt Thác Đán, Dương Ngọc Nhi sao lại không nhìn ra tâm tư của con gái mình.
Trong lòng âm thầm thở dài, nàng nâng tay xoa đầu Thác Đán, hồi lâu mới lại lên tiếng:
“Thác Đán, có một số chuyện đã được định sẵn, không thể cưỡng cầu”.
Không thể cưỡng cầu?
Chẳng hiểu tại sao sau khi nghe được mấy lời đó thì trong dạ Thác Đán, nỗi bất an có sẵn lại bỗng trỗi lên mãnh liệt. Cố gắng trấn an bản thân, cô bé nói, cũng không rõ là cho mẫu thân hay cho chính mình nghe:
“Lạc Lâm... Đã được đưa đến đế đô rồi. Nhất định sẽ bình an qua khỏi thôi...”.
“Thác Đán à”. - Giọng trầm đi một chút, Dương Ngọc Nhi thông báo - “Thật ra đại công chúa đã từ đế đô trở về rồi. Là đêm hôm qua”.
Bất an chưa kịp đè xuống đã lại lần nữa dâng cao, Thác Đán nhìn mẫu thân mình, muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không thể thốt ra được.
Nếu mẫu thân nàng biết đại công chúa đã trở về, như vậy rất có thể cũng đã nắm được kết quả của chuyến đi, nắm được tình hình của Lạc Lâm. Thế nhưng những lời lúc nãy... Mẫu thân nàng bảo rằng “có một số chuyện đã được định sẵn, không thể cưỡng cầu”, như thế... Là có ý gì chứ? Lẽ nào Lạc Lâm...
Hiểu được nỗi lòng cô bé, Dương Ngọc Nhi chủ động giải đáp:
“Chuyến đi tới đế đô... Vô dụng rồi”.
...
Lặng người đi trong chốc lát, Thác Đán cố lấy lại một chút bình tĩnh, hỏi:
“Mẫu thân, Lạc Lâm thật sự...?”.
“Không thể cứu chữa”. - Dương Ngọc Nhi nhẹ lắc đầu xác nhận.
“Không thể nào... Không thể nào đâu...”.
Thác Đán thật sự không cách nào tiếp nhận được chuyện này.
“Phụ thân nói ở đế đô có Thiên Lạc Thiên, có hoàng đế... Bọn họ đều là những đại nhân vật lợi hại nhất, làm sao lại không cứu chữa được cho Lạc Lâm chứ... Làm sao có thể như vậy... Làm sao...”.
Càng nói, tiếng của Thác Đán càng nhỏ dần, cuối cùng thì nghẹn đi hẳn. Trong đôi mắt cô bé, hơi nước đã phủ đầy.
Cô bé làm sao có thể tin đấy là sự thật, rằng Lạc Lâm - người bằng hữu tốt nhất của mình - đã vô phương cứu chữa...
Chứng kiến Thác Đán như vậy, Dương Ngọc Nhi không khỏi đau lòng. Nàng đưa tay ôm lấy con gái, nói khẽ:
“Thác Đán, mẫu thân trăm ngàn lần không muốn tin, nhưng đó là sự thật. Chính miệng Độc Cửu đại nhân đã nói với phụ thân con”.
“Không phải đâu... Không thể nào đâu... Hức ức...”.
Rốt cuộc thì Thác Đán đã chẳng giữ nổi nữa. Nước mắt đã bắt đầu chảy xuống trên má cô bé. Bất an, lo lắng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng lại là trong nghẹn ngào nức nở.
Tạo sao chứ?
Tại sao không phải ai khác mà lại là Lạc Lâm?
...
...
Gần nửa giờ sau, bên trong phủ thành chủ.
Cách chính điện không xa, chỉ khoảng độ sáu mươi thước về phía tây có một tòa kiến trúc, kích cỡ không lớn lắm, so với chính điện thì chỉ bằng một nửa.
Tòa kiến trúc này, xét trong tất cả thì nó quả có chút đặc biệt. Nó khá cũ kỹ. Từ vẻ bên ngoài cho đến vật dụng bên trong, hết thảy đều là như thế.
Nếu kẻ không biết thì hẳn sẽ cảm thấy kỳ lạ, tuy nhiên, với người đã sống bên trong phủ một thời gian, chắc chắn đều sẽ chẳng ai để ý tới nữa cả.
Thật ra thì tòa kiến trúc kia chẳng có gì để phải thắc mắc hay là tò mò hết. Vẻ cũ kỹ của nó chỉ đơn giản là bởi không được tu bổ, tân trang như những nơi khác mà thôi. Đã một thời gian rồi nó đã không được dùng tới.
Có điều, kể từ hôm nay thì khác. Nó đã được tái sử dụng, bởi Thác Bất Thế và Độc Cửu. Đêm qua, chính miệng Lạc Mai Tiên đã bảo hai người bọn họ cùng nhau thay nàng quản lý Đại La, và điều này cũng đồng nghĩa rằng toàn bộ chính sự trong ngoài của Đại La từ nay đều sẽ do hai người bọn họ xử lý.
Mặc dù chỉ là tạm thời, thế nhưng Thác Bất Thế và Độc Cửu cũng cần một chỗ làm việc đàng hoàng, không thể tùy tiện sơ sài được. Ngắn thì chẳng nói làm gì, bằng như trong một khoảng thời gian dài, việc có một nơi cố định là rất cần thiết.
Vậy tại sao lại không phải tòa chính điện?
Đương nhiên là không thể. Dẫu sao trước nay chính điện vốn dĩ là nơi Lạc Mai Tiên xử lý chính sự, vậy nên nếu bảo nó là vị trí tượng trưng cho thân phận và quyền lực của nàng thật cũng chẳng quá. Độc Cửu và Thác Bất Thế dù được chuyển giao trọng trách nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là thuộc hạ, dùng chính điện làm nơi xử lý công việc thì quả có phần không ổn. Quan dù lớn đến đâu cũng không thể ngồi lên chỗ của vua, một khi ngồi xuống thì chính là phản nghịch. Tuy rằng Lạc Mai Tiên chưa phải vua, có ngồi ở chính điện cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, dù vậy, nó vẫn không ổn. Thác Bất Thế và Độc Cửu tự ý thức được bản thân phải làm gì, xử lý công việc ở bên ngoài là lựa chọn của họ. Và đấy chính là nguyên nhân tòa kiến trúc cũ kỹ nọ được tái sử dụng lại.
...
So với thời điểm trước thì tòa kiến trúc lúc này đã sáng sủa hơn đôi chút. Bên trong, các gia nhân, tì nữ đang khẩn trương tu bổ, trang hoàng lại. Và người đang đứng giám sát, chỉ đạo họ chính là Thác Bất Thế, về phần Độc Cửu thì không thấy.
“Thác tướng quân, cái bàn này ngài muốn đặt ở đâu ạ?”.
Sau khi nhìn qua chiếc bàn lớn vừa được hai tên gia nhân mang đến, Thác Bất Thế thoáng quan sát xung quanh căn phòng, đoạn chỉ về góc bên phải, bảo:
“Bên kia, đặt cạnh kệ sách đi”.
“Vâng ạ”.
Nhận được chỉ thị, hai tên gia nhân chẳng dám chần chừ thêm, lập tức khiêng chiếc bàn sang nơi vừa được định sẵn.
Đoạn đường ngắn ngủi nên rất nhanh hai tên gia nhân đã tới nơi. Ngay tại thời khắc bọn họ đem chiếc bàn đặt xuống thì từ ngoài cửa lớn, một đám tì nữ không rõ từ đâu đi vào.
Có tất cả sáu người, một trong số đó đã đạt đến cảnh giới Linh châu đệ thất trọng, dựa vào vị trí và trang phục thì hẳn là người dẫn đầu.
Tiến đến trước mặt Thác Bất Thế, đám tì nữ đồng loạt cúi người thi lễ:
“Bái kiến Thác tướng quân”.
“Các ngươi là?”.
Hiểu ý Thác Bất Thế, tì nữ dẫn đầu đứng ra nói:
“Thưa tướng quân, tì nữ là Man Tác, vâng lệnh Đột Ti đại nhân mang một ít đồ vật đến ạ”.
Nói đoạn, nàng đưa tay cầm lấy ngọc giản, sổ sách từ tì nữ bên cạnh dâng lên:
“Đây là bản sao chép ghi lại tình hình thu chi và các vấn đề quan trọng của đấu trường, bên trong còn có một bản kế hoạch do Đột Ti đại nhân đề xuất, người nói nếu được thì mong Thác tướng quân mau chóng xử lý giúp”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.