Phù Thiên Ký

Chương 386: Mưa gió trở về




...
Việc tứ đại gia tộc nhân lúc chiến sự mà rời đi đã đẩy Đại La vào tình cảnh khó khăn càng thêm khó khăn.
Sau trận chiến, Đại La có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết. Nào tu bổ trận pháp, sữa chữa ma pháo, chữa trị thương binh, trấn an nhân tâm, chỉnh đốn quân đội,..., công việc quả thực không ít. Nhân lực, vật lực cần đến là khá lớn, nếu chỉ mỗi mình phủ thành chủ thì đúng là lo không xuể, sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian mới ổn định được.
Phương bắc có Nhược Lan Đế Quốc tùy thời tấn công, phía nam thì đế đô bỏ mặc, Lang Cơ Thành không chịu chi viện còn bên trong tòa thành tứ đại gia tộc lại mang theo tài vật bỏ chạy hết, Đại La hôm nay thật sự là khó khăn trăm bề, phiền lo trăm mối...
Trong hoàn cảnh hiện tại, khi mà đại công chúa Lạc Mai Tiên còn chưa trở về, với tư cách là thống lĩnh tạm thời, Thác Bất Thế hiển nhiên sẽ là người đảm nhiệm trọng trách chỉnh đốn lại Đại La.
Mặc dù xuất thân từ quân đội nhưng nhiều năm đi theo đại công chúa Lạc Mai Tiên, ngoài chỉ huy quân đội thì Thác Bất Thế đã từng được giao cho không ít nhiệm vụ trong việc quản lý, xây dựng nên ít nhiều cũng tự xoay sở được. Lại nói, quan viên mưu sĩ của phủ thành chủ phần lớn đều vẫn còn, với sự trợ giúp của họ, gánh nặng của Thác Bất Thế đã được san sẻ phần nào.
Trong số tất cả, việc đầu tiên mà Thác Bất Thế làm sau khi thu dọn chiến trường là chôn cất cho các tướng sĩ đã hi sinh. Đại La có một khu đất dành riêng cho họ an nghỉ.
Chôn cất và tiễn đưa xong, quân binh Đại La nói riêng và lực lượng trực thuộc phủ thành chủ nói chung, ngoại trừ những người bị thương ra thì phần còn lại, toàn bộ tướng sĩ bất kể chức tước cao thấp đều được phân bổ nhiệm vụ, chia thành từng nhóm mà tiến hành. Có nhóm thì lo tu sửa trận pháp, ma pháo, tường thành; Có nhóm thì canh giữ, tra khảo tù binh; Nhóm thì chuyên lo vỗ về nhân tâm, trấn an lòng dân..., hết thảy đều được nhanh chóng thực hiện.
Tuy mọi người ai nấy đều ra sức làm việc, thế nhưng do nguồn nhân lực, vật lực có hạn cho nên muốn sớm ổn định tình hình Đại La là chuyện không thể nào. Để giải quyết tất cả thì cần phải có thời gian. Hiện tại, Thác Bất Thế cùng các tướng sĩ cũng chỉ có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu...
...
Giữa lúc Đại La phải đối diện với khó khăn thế này, đáng lý ra Lạc Mai Tiên – vị chủ nhân chân chính của nó, nàng hiện phải ở đây để giải quyết mới đúng. Nhưng không, nơi nàng đang ở là đế đô của Hông Uy Thiên Quốc. Nàng đã không quay về mặc dù đã nhận được tin tức Đại La nguy nan do Thác Bất Thế cho người gửi đi trước đó.
Xét trên thân phận lãnh chủ vùng đất Đại La, Lạc Mai Tiên chẳng nghi ngờ là đã thất trách. Nàng đã không làm tròn bổn phận với lãnh địa, với thuộc hạ và con dân của mình. Công bằng nhìn nhận thì nàng đáng bị mọi người lên án.
Tuy nhiên, nếu xét ở khía cạnh khác, với vai trò của người tỷ tỷ, mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại. Nàng đã rất có trách nhiệm, đã làm rất tốt bốn phận của mình. Phải, đối với tướng sĩ và dân chúng Đại La, Lạc Mai Tiên có thể là một lãnh chủ tồi nhưng đối với Lạc Lâm – muội muội mình, nàng tuyệt đối là một người tỷ tỷ tốt.
Đường đi không bao giờ thẳng tắp mà có rất nhiều ngả, rẽ vào đâu đấy là quyết định của mỗi người. Giữa Đại La Thành và Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên đã chọn Lạc Lâm. Đúng là nàng đã sai Nghinh Tử trở về cứu nguy cho Đại La, thế nhưng nếu không có Nghinh Tử, không có Độc Cửu mà chỉ mỗi mình nàng, chỉ nàng mới có thể cứu nguy cho Đại La thì sao?
Khẳng định nàng vẫn sẽ làm như thế, vẫn sẽ lựa chọn như thế, vì muội muội mình mà ở lại đế đô. Đó sẽ là câu trả lời của Độc Cửu và Nghinh Tử nếu như bọn họ được hỏi và nhất thiết phải nói. Trong khoảng thời gian đồng hành bên cạnh Lạc Mai Tiên, những việc Lạc Mai Tiên đã làm vì muội muội mình, hai người bọn họ đều chứng kiến tất cả.
Vậy kết quả? Điều Lạc Mai Tiên mong đợi đã thực hiện được? Muội muội nàng đã bình an chưa?
Chẳng thể biết được. Hiện giờ nàng và Độc Cửu vẫn còn đang ở đế đô. Mọi thứ chỉ có thể được giải đáp khi nào bọn họ trở về.
Và rồi thời khắc ấy cuối cùng cũng đến. Ở ngày thứ ba sau trận đại chiến, Lạc Mai Tiên và Độc Cửu đã quay lại.
Hôm nay là một ngày mưa tầm tã. Từ sáng sớm cho đến chiều tối vẫn còn chưa dứt, so với trận mưa lớn vào cái đêm Vương Chi đến giới diện này thì cũng không kém bao nhiêu.
Lúc màn đêm bắt đầu buông xuống và những ngọn đèn được thắp lên, giữa trời mưa bão, từ trên không trung, Lạc Mai Tiên đáp xuống phủ thành chủ trước sự sửng sốt của các thuộc hạ, mà cụ thể thì chính là mấy người Thác Bất Thế, Man Đồ.
Vốn đang cùng nhau thảo luận trong phủ, ngay khi vừa cảm nhận được linh lực dao động, Thác Bất Thế liền dẫn theo Man Đồ cùng những người khác chạy ra. Dĩ nhiên là sau đó Thác Bất Thế đã lập tức nhận ra thân phận người đang hướng thẳng về phủ thành chủ bay đến kia. Vậy nên hắn liền đình chỉ điều động linh lực, đứng bên dưới chờ đợi nghênh đón.
Chỉ là khoảnh khắc linh quang tiêu thất, chân diện Lạc Mai Tiên lộ ra thì...
Thác Bất Thế và mọi người đã rất bất ngờ. Đập vào mắt bọn họ là một thân ảnh tiều tụy tóc tai rũ rượi, quần áo ướt sũng từ đầu tới chân chẳng khác gì một con chuột lột cả. Dù có hơi khó nghe nhưng nó quả đúng là như vậy. So với hình ảnh một đại công chúa nghiêm nghị, mạnh mẽ thường thấy thì hoàn toàn khác biệt.
Lạc Mai Tiên, giờ phút này trông nàng thật yếu đuối mỏng manh.
Thân là một chân nhân Linh anh cảnh, theo lý nàng không thể bị ướt như thế này mới đúng. Đừng nói mưa gió, dù có là giông bão đi nữa, muốn tránh bất quá là một tầng linh quang bảo hộ quanh người mà thôi.
Nhưng tại sao nàng lại không thi triển nó – cái tầng linh quang kia? Nó cũng đâu hao tốn bao nhiêu linh lực. Đến cùng thì chuyện gì lại khiến nàng tự chuốc khổ vào thân để rồi mang về đây bộ dáng thảm hại thế kia?
Câu hỏi này, Thác Bất Thế nghĩ là mình đã biết đáp án. Những gì đang hiển hiện ngay trước mắt hắn đã nói lên tất cả.
Trừ bỏ Độc Cửu đang đứng bên cạnh thì còn có thêm một người nữa trở về cùng Lạc Mai Tiên. Đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với làn da trắng mịn và mái tóc dài lục sắc buông xõa trên bộ váy màu hồng phấn dịu nhẹ... Thiếu nữ này vừa lạ mà cũng rất đỗi quen thuộc với Thác Bất Thế. Nàng cũng chẳng phải ai khác, đích thị là tiểu công chúa Lạc Lâm.
Chỉ là... Lạc Lâm tiểu công chúa hôm nay đã rất khác. Nếu thời điểm cùng Lạc Mai Tiên rời đi Lạc Lâm mới chỉ mang hình hài một cô bé chín tuổi thì hiện tại, sau khi trở về cô bé ấy đã biến thành một thiếu nữ mười bảy mười tám rồi.
Từ lúc rời đi cho đến bây giờ, thời gian đã trôi qua bao lâu chứ? Chỉ mới có tám ngày thôi. Tám ngày lại chẳng khác nào tám năm, tốc độ lão hóa của Lạc Lâm rõ ràng vẫn đang diễn ra rất nhanh, hơn người bình thường cả mấy trăm lần... Như vậy, điều này cũng đồng nghĩa rằng, chuyến đi đến đế đô vừa rồi đã không giúp ích được gì cả. Thác Bất Thế hoàn toàn chắc chắn điều đó khi nhìn vào thần sắc tiều tụy của Lạc Mai Tiên. Vẻ mặt ưu thương ấy đã nói lên hết thảy.
...
“Đại công chúa”.
“Đại công chúa”.
...
Theo lễ tiết, Thác Bất Thế cùng mọi người cúi đầu chào đón. Có điều dáng vẻ và giọng điệu thì đã trở nên rất khác lạ.
Mà thật ra không riêng gì bọn họ, ngay chính bản thân Lạc Mai Tiên cũng là như thế. Trái hẳn mọi khi, nàng nhìn Thác Bất Thế rồi khẽ giọng: “Thác tướng quân, ngươi và Độc Cửu hãy giúp ta quản lý Đại La”.
Nói xong, nàng thoáng cúi nhìn muội muội trong lòng rồi lặng lẽ bước đi.
“Đại công chúa...”.
Như có điều muốn nói, Thác Bất Thế nhấc chân bước theo nàng. Nhưng rồi hắn đã buộc phải dừng lại. Độc Cửu đã vừa đứng chắn trước mặt hắn.
Do dáng người thấp bé, Độc Cửu ngước lên nhìn Thác Bát Thế, lắc đầu bảo: “Hãy để đại công chúa yên tĩnh một mình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.