Phù Thiên Ký

Chương 382: Kiếm trảm linh anh – Chiến cục thay đổi




...
Ba người Cao Xán vừa đi khỏi thì ở phía sau, trong mắt tứ hoàng tử nọ liền lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.
“Hừ, nếu không phải vì muốn chứng minh cho Khải Đế thấy một chút năng lực thì Điềm Kiểm ta há lại dính líu đến hạng người như các ngươi”.
...
Những lời đó, chúng hiển nhiên đã không thể đến được tai của đám người Cao Xán. Ít nhất thì bây giờ là vậy. Hiện tại ba người bọn họ đang lao vào cuộc chiến với các tướng sĩ cuối cùng của Đại La.
“Giết”, đó là ý niệm đang cùng hiện hữu trong đầu của cả hai bên. Khác chăng là so với đám người Cao Xán thì các tướng lĩnh Đại La quyết liệt và điên cuồng hơn mà thôi. Tâm thế của hai phía vốn dĩ là hoàn toàn khác biệt.
Đại La đã ở vào thế bại, tuy chưa bị công phá nhưng thực chất cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bị chiếm thiết nghĩ chỉ là sớm muộn. Thác Bất Thế cùng các tướng lĩnh của mình, bọn họ chiến đấu nhưng không phải vì hướng đến một chiến thắng. Đơn giản là bởi chiến thắng là điều không thể.
Đánh, vì bọn họ không là kẻ hèn nhát. Đánh, vì bọn họ không muốn hổ thẹn với những đồng đội đã ngã xuống. Đánh, để tròn bổn phận. Đánh, để giữ niềm kiêu hãnh.
Bọn họ sẽ chết... Trong vinh quang.
...
Và thực tế, một phần trong số bọn họ đã hoàn tất cuộc đời quân nhân của mình. Bọn họ đã vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất biên giới xa xôi này.
Cao Xán, Đỗ Minh, Cao Tấn, kẻ trước là Linh anh đệ ngũ trọng còn hai kẻ sau lại là Linh anh đệ tứ trọng, đó căn bản không phải thứ lực lượng mà các tướng lĩnh Đại La có khả năng chống đỡ nổi. Trừ bỏ Thác Bất Thế và Âu Quyền ra thì những người khác chẳng một ai đủ sức để cầm cự trước các đòn công kích mạnh mẽ của kẻ địch cả. Thiên hà và Linh anh cách nhau cả một quãng dài, giao chiến mà nói... Thật không khác gì lấy trứng chọi đá.
...
Theo thời gian chậm rãi trôi xuôi, các tướng lĩnh Đại La cũng dần gục ngã. Có người nguyên vẹn, có kẻ lại chẳng toàn thây. Máu và thịt, hết thảy đều rơi xuống, để rồi sau đó chúng hòa lẫn vào mảnh đất binh đao này...
Cao Đại – lão tướng đã theo Thác Bất Thế nhiều năm – hiện cũng vừa mới ngã xuống. Sinh mạng hắn bị kết thúc bởi một đường đao của kẻ địch, cụ thể thì ra tay chính là Đỗ Minh.
Đáng buồn thay, một đời dũng tướng bao năm tung hoành trên chiến trận, hôm nay đã phải chấm dứt. Trận đánh này, Cao Đại đã thua.
Có lẽ trong lòng hắn có tiếc nuối, nhưng chắc chắn hắn đã không hề hối hận. Cũng giống như bao tướng sĩ khác đã chết, và cả những người sắp chết hôm nay. Đơn cử như Man Đồ chẳng hạn. Ở đây, so với các tướng lĩnh khác thì hắn chính là người trẻ tuổi nhất, tu vi cũng thuộc hàng thấp nhất. Nhưng hãy nhìn hắn xem. Từ nãy giờ hắn vẫn đang cùng mọi người phối hợp chiến đấu với Đỗ Minh – một chân nhân Linh anh cảnh – một kẻ địch mà hắn thừa hiểu là không cách nào thắng được, dẫu vậy, hắn vẫn cứ đánh.
Hắn có khiếp sợ không ư? Không. Trên khuôn mặt hắn chỉ có kiên định. Và trong đôi mắt hắn, lửa giận đang hừng hực bốc cháy.
Man Đồ, hắn là một vị tướng quân anh dũng đầy nhiệt huyết.
Đáng tiếc... Đáng tiếc... Hôm nay cuộc đời hắn e là phải kết thúc tại đây. Sau khi giết thêm một tướng lĩnh nữa thì Đỗ Minh bên kia đã tiếp cận và vung đại đao xuống đầu hắn. Trước đòn đánh trực diện với tốc độ chớp nhoáng chứa đầy uy lực của chân nhân cảnh, một tên cường giả Thiên hà cảnh như Man Đồ há lại có khả năng chống đỡ nổi?
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra lại vô cùng nhanh, ngay tại thời điểm Man Đồ vừa nhận ra hung hiểm, còn chưa kịp phản ứng thì đại đao của Đỗ Minh đã ở ngay trên đỉnh đầu rồi.
Và kết quả...
“Keng g g...!”.
“Xẹt!”.
Hai tiếng, một ngân vang một trầm thấp nối tiếp nhau vang lên. Một thân thể đã bị xuyên qua.
Có điều... Kẻ vừa mất mạng lại không phải Man Đồ.
Bị giết là Đỗ Minh!
Và người đã giết hắn là... Nghinh Tử! Nàng đã từ đế đô trở về!
Không thể không nói, sự xuất hiện của nàng lúc này hệt như một luồng ánh sáng chiếu xuống Đại La, khơi dậy hy vọng cho các tướng sĩ. Rất có thể, rất có thể nàng sẽ thay đổi được cục diện, giúp Đại La chuyển bại thành thắng.
Tại sao ư? Vì thực lực của nàng rất mạnh!
Cái chết của Đỗ Minh chính là bằng chứng tốt nhất. Đỗ Minh là ai? Thiên chân vạn xác là một chân nhân Linh anh cảnh đệ tứ trọng hàng thật giá thật, trong khi Nghinh Tử, nàng bất quá cũng chỉ là Linh anh đệ tứ trọng. Tu vi ngang bằng, ấy vậy mà sau khi vừa xuất hiện, với một lần xuất kiếm thì Nghinh Tử đã giết chết được Đỗ Minh, cái này có ý nghĩa gì chứ?
Đó là chênh lệch. Mặc dù cùng một cảnh giới nhưng trình độ đôi bên rõ ràng là cách xa nhau.
Nếu quả đúng như những lời La Ti nhận xét về nàng trong cuộc đối thoại với Thác Bất Thế trước đó thì khả năng nàng giết được Cao Xán – vị chân nhân cảnh giới thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng – là hoàn toàn có thể.
Trận đại chiến này, nó đã chuyển biến rồi.
...
“Nữ nhân kia là ai?”.
Đang ở phía sau quan chiến, thần sắc Điềm Kiểm – tứ hoàng tử của Nhược Lan Đế Quốc – hiện đã xấu đi một chút. Thú thật là hắn đã bị bất ngờ. Cái chết của Đỗ Minh quá đột ngột khiến hắn nhất thới chưa thể tiếp nhận được.
Cái gì chứ? Một tên Linh anh đệ tứ trọng lại bị một tên Linh anh đệ tứ trọng khác giết chết chỉ trong một đường kiếm?
Tuy tu vi Điềm Kiểm mới chỉ là Linh anh đệ nhị trọng nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng vào nhận định của mình. Nữ nhân mới xuất hiện kia, cảnh giới quả thực là Linh anh đệ tứ trọng, tuyệt đối chẳng thể hơn được. Bảo vật trong người hắn nhất định sẽ không báo nhầm.
“Rốt cuộc thì nữ nhân này từ đâu chui ra...”.
Đó là điều mà Điềm Kiểm hiện đang muốn biết. Trong tất cả những thám báo đưa về, hắn chưa từng nghe nói Đại La Thành ngoài đại công chúa Lạc Mai Tiên ra còn có một nữ cường nhân như thế.
Lạc Mai Tiên, Độc Cửu, Thác Bất Thế, Điềm Kiểm chỉ biết Đại La có ba người bọn họ là chân nhân cảnh, và hắn đã từng đinh ninh rằng đấy là toàn bộ. Trận chiến hôm nay, với hai mươi hai vạn đại quân cùng sự trợ giúp của đám người Cao Xán, hắn nghĩ là mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến cái chết của Đỗ Minh, trong lòng hắn quả đã có chút lo lắng...
“Không đâu. Cao Xán là sát thủ hàng đầu, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả chân nhân Linh anh đệ lục trọng chết dưới tay hắn cũng có mấy người... Nữ nhân kia dù mạnh cũng không thể là đối thủ của hắn được”.
Thầm tự trấn an, Điềm Kiểm rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tiếp tục theo dõi.
...
Hiện tại thì trận chiến đã tạm ngưng, chủ động lùi lại là phía Nhược Lan Đế Quốc. Sau cái chết đột ngột của Đỗ Minh, Cao Xán đã dừng tay.
“Cao Tấn, có nhận thức đối phương không?”. – Ánh mắt vẫn đang đặt trên người Nghinh Tử, Cao Xán hỏi. Giống như tứ hoàng tử Điềm Kiểm, hắn cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của nàng ở Đại La.
Mà thật ra không phải chỉ hắn và Điềm Kiểm, Cao Tấn và tất cả những tướng sĩ khác trong hàng ngũ của Nhược Lan Đế Quốc đang có mặt hiện giờ cũng đều là như vậy, chẳng một ai biết. Vì vậy cho nên, hồi đáp Cao Xán chỉ là một cái lắc đầu thành thật.
“Xem ra là một đối thủ khó lường”.
Những lời này, Cao Xán cũng không phải tùy tiện thốt ra. Đánh giá của hắn là hoàn toàn có cơ sở. Ở đây hắn chính là người có tu vi cao nhất, cái nhìn tuyệt đối hơn xa tứ hoàng tử Điềm Kiểm. Với trực giác nhạy bén của một sát thủ, hắn khẳng định nữ nhân vừa mới tới kia tuyệt đối là kẻ có thể đem đến nguy hiểm cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.