Phù Thiên Ký

Chương 346: Bằng hữu tốt nhất




Lát sau, khi Lạc Lâm đã buông tay thu người về thì cũng là lúc Thác Đán phục hồi tinh thần. Vẻ ngờ vực hiện rõ ra mặt, cô bé hỏi:
“Lạc Lâm, tại sao ngươi lại vui mừng như vậy? Đột phá Linh châu cảnh là ta mà”.
“Thác Đán, ngươi nói gì thế. Chúng ta là bằng hữu tốt nhất nha, ngươi đột phá thì cũng như là ta đột phá thôi. Bằng hữu là cùng nhau chia sẻ, vậy nên ta đương nhiên là phải vui mừng vì ngươi a”.
Dừng một chút, Lạc Lâm hạ giọng, nói tiếp: “Chẳng lẽ Thác Đán ngươi không có xem ta là bằng hữu, không muốn ta chia sẻ cùng ngươi?”.
“Không có!”. – Thác Đán vội lắc đầu – “Trong lòng Thác Đán ta Lạc Lâm ngươi chính là bằng hữu tốt nhất! Lấy danh nghĩa của Huyết Lâu tộc, ta thề...”.
“Được rồi được rồi!”. – Lạc Lâm cắt ngang – “Ta tin rồi! Ta tin rồi!”.
Mặt giãn ra, Thác Đán đem Lạc Lâm ôm chặt, nói: “Lạc Lâm, ta thật may mắn khi có ngươi làm bằng hữu. Ta đột phá Linh châu cảnh mà ngươi lại vui mừng như vậy, Lạc Lâm, ngươi khiến ta rất cảm động”.
“Thác Đán, chúng ta là bằng hữu tốt nhất, thực lực của ngươi mạnh mẽ lên thì ta đương nhiên là phải vui mừng chứ”.
Đấy là những lời thật lòng của tiểu công chúa Lạc Lâm, tuy nhiên, nó vẫn chưa đầy đủ. Thật ra bấy nhiêu mới chỉ là vế đầu, còn vế sau được giữ lại trong lòng là như vầy: “Nhưng mà nếu như ngươi đừng có đột phá thì ta sẽ càng thêm vui mừng hơn a”.
Cũng chẳng phải cô bé ganh ghét, tị hiềm cái gì, chỉ đơn giản là không muốn thua kém người bằng hữu tốt nhất của mình thôi. Vui mừng cho bản thân vẫn tốt hơn vui mừng giùm người khác mà.
Đáng tiếc... Trời không chiều lòng người a.
Trong âm thầm, cô bé thở dài một hơi, trên gương mặt khuất sau tầm mắt Thác Đán, vẻ thất vọng hiện rõ mồn một. Ấy vậy mà ngay khi Thác Đán vừa buông tay ra, cái khuôn mặt ỉu xìu nọ chẳng biết tự lúc nào đã biến mất, thay vào đó là nụ cười thân thiết niềm nở. Tài diễn xuất quả thật là rất chuyên nghiệp.
“Thác Đán, ngươi còn nhớ những lời trước kia chúng ta nói không?”.
Tự hỏi rồi tiểu công chúa Lạc Lâm cũng tự mình trả lời: “Lúc ấy chúng ta đã định ra mục tiêu, đó là khi nào chúng ta đột phá Linh châu cảnh thì sẽ tự mình vào đánh đấu trường. Hì hì, hôm nay rốt cuộc cái ngày đó cũng tới rồi”.
Cái ngày này, cô bé đã mong chờ từ lâu rồi a.
Tuy nói cái đấu trường kia cô bé chẳng xa lạ gì, một tháng thì có đến chín mười ngày đến xem, thế nhưng cũng chính vì xem nhiều quá nên cảm giác kích thích đã không còn được bao nhiêu. Cô bé muốn thay đổi một chút. Bước lên đấu trường tự mình trải nghiệm thì đương nhiên là tốt nhất, ngặt nỗi tu vi bản thân cô bé vẫn mới chỉ là Linh tuyền cảnh hậu kỳ, có muốn cũng không lên được. Mặc dù đấu trường chẳng có quy định nào hạn chế tu vi của đấu sĩ, tuy nhiên, tỷ tỷ của nàng thì có. Là vậy đấy, trước khi bước vào Linh châu cảnh thì tỷ tỷ sẽ tuyệt đối không cho phép cô bé bước lên đấu trường trong thân phận đấu sĩ. Về phần Thác Đán thì tình cảnh cũng là tương tự như thế, vị phụ thân Thác Bất Thế kia của cô bé không cho phép. Thật chẳng biết có bị tác động từ người nào đó không nữa.
Giờ thì tốt rồi. Thác Đán rốt cuộc đã đột phá trở thành cao thủ Linh châu cảnh, đã được phép bước lên đấu trường với thân phận đấu sĩ. Bằng hữu tốt nhất trải nghiệm thì cũng coi như là một nửa bản thân tự mình trải nghiệm. Lại nói, ngồi bên dưới xem bằng hữu mình đánh nhau khốc liệt với người khác, cảm giác ấy cô bé chưa từng được nếm qua nha. Khẳng định sẽ rất là mới lạ, rất là kích thích. Biết đâu có khi lại còn được chứng kiến một cuộc sinh tử đối đầu, kế đó thì Thác Đán bị người đánh cho bầm dập tơi tả, rồi cô bé vì quá kích động bay lên đấu trường, xuất ra ma uy đem dpOI3a4s kẻ kia giết chết...
Mới tưởng tượng thôi mà đã thấy trong lòng rạo rực rồi...
Những ý nghĩ ấy của tiểu công chúa Lạc Lâm, tin tưởng nếu mà để Thác Đán biết được thì cô bé sẽ phải trợn mắt lên mà nhìn mất. Hóa ra biểu hiện vui mừng kích động vừa rồi của người bằng hữu tốt nhất kia không phải bởi chia sẻ cái gì mà là vì sắp được nếm trải cảm giác kích thích khi ngồi xem cô bé đánh nhau trên đấu trường. Lại còn là đánh thật khốc liệt, sinh tử đối đầu..., quả thực là đủ “tốt” a.
May thay, Thác Đán đã không cần gánh chịu sự đả kích đó. Đơn giản là vì cô bé vẫn đang bị “lừa gạt”. Trong lòng cô bé, tiểu công chúa Lạc Lâm vẫn là người bằng hữu tốt nhất của mình. Còn về phần lời hứa bước lên đấu trường với thân phận một đấu sĩ kia, cô bé chẳng chút do dự hồi đáp:
“Lạc Lâm, thì ra ngươi vẫn còn nhớ, vậy mà ta cứ tưởng là ngươi quên rồi. Ta còn đang định sẽ đi tìm ngươi rồi cùng nhau đến đấu trường đấy”.
Quả nhiên là bằng hữu tốt!
Thầm hô lên một câu như thế, tiểu công chúa Lạc Lâm lập tức nắm lấy tay Thác Đán, bảo: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đến đấu trường thôi”.
“Chờ một chút!”.
“Thác Đán, có chuyện gì nữa? Đừng nói với ta là ngươi đổi ý đấy nhé”.
“Không phải”. – Thác Đán lắc đầu, nói – “Lạc Lâm, từ nãy giờ ta vẫn đang thắc mắc một điều”.
“Ngươi thắc mắc cái gì?”.
“Thì cái này nè”. – Chỉ ngón tay lên chiếc áo choàng của Lạc Lâm, Thác Đán nói – “Tại sao hôm nay ngươi lại ăn mặc cổ quái như vầy, trên mặt lại còn dùng khăn che hết phân nửa nữa”.
Bị chọc đến nỗi đau, khuôn mặt Lạc Lâm tức thì xìu xuống hẳn.
“Ài...”.
Lắc đầu thở dài, cô bé bày ra bộ dáng thương cảm: “Tàn nhẫn lắm. Đau khổ lắm. Thác Đán ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Ta đang cắn răng chịu đựng nỗi đau giày xé tâm can...”.
“Lạc Lâm, ngươi... Trong người ngươi bị gì hả?”. – Nét mặt lo lắng, Thác Đán quan tâm hỏi.
“Không phải trong người mà là ngoài người”. – Vẫn cái giọng tràn đầy thương cảm, Lạc Lâm hồi đáp.
“Ngoài người? Ta chẳng hiểu lắm, Lạc Lâm, ngươi có thể nói rõ hơn không? Ngươi rốt cuộc là bị làm sao?”.
“Ừm... M...”.
Ngâm một tiếng, Lạc Lâm liếc qua hai tì nữ Miên Cốt tộc còn đang đứng bên kia, bảo với Thác Đán: “Ngươi kêu bọn họ ra ngoài đi”.
Chẳng nhiều lời, Thác Đán theo lời hướng hai tì nữ của mình, nói: “Hôm nay dừng ở đây, các ngươi về nghỉ đi”.
“Vâng, tiểu thư”.
“Vâng, tiểu thư”.
Măt thấy hai tì nữ đã khuất bóng, Thác Đán lúc này mới quay sang bảo Lạc Lâm: “Bọn họ đi rồi, ngươi mau nói đi, rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy?”.
“Ừm, chuyện là thế này. Sáng nay a, khi ta tỉnh dậy...”.
...
Tình tiết không nhiều, chẳng bao lâu thì tiểu công chúa Lạc Lâm đã đem mọi sự kể đến tường tận từng chi tiết. Thậm chí ngay cả câu chuyện “Công chúa lười” nọ cũng được cô bé đem ra thuật lại nguyên vẹn.
“Ài... Mọi chuyện chính là như vậy đó. Thác Đán, ngươi nói xem ta có phải là rất đáng thương hay không?”.
Ánh mắt là lạ, thay vì trả lời thì Thác Đán hỏi ngược lại: “Lạc Lâm, đây chính là thứ đã gây cho ngươi nỗi đau giày xé tâm can khiến ngươi phải cắn răng chịu đựng đó hả?”.
“Ừ. Thác Đán, nỗi đau này ngươi không cách nào tưởng tượng nổi đâu”.
Dừng trong chốc lát, Lạc Lâm đột nhiên nói: “Thác Đán, ngươi thấy tỷ tỷ ta có phải là rất tàn nhẫn hay không? Một tiểu cô nương hết sức là xinh đẹp, hết sức là khả ái lại bị tỷ ấy bôi nhọ như vầy... Thật là đau khổ a...”.
“Ừm... Cái này...”.
Thác Đán chẳng biết phải hồi đáp thế nào, phản đối thì không được mà tán đồng cũng hơi miễn cưỡng. Chiếc mũi bị biến to thêm một chút, vấn đề hình như cũng không to tát gì mấy, huống hồ lại chỉ duy trì trong một ngày.
“Lạc Lâm à, ngươi có thể gỡ khăn che mặt xuống để ta xem một chút không?”.
“Cái này...”.
Thoáng nghĩ ngợi, Lạc Lâm lắc đầu từ chối: “Ta thấy hay là thôi đi”.
“Lạc Lâm, chúng ta không phải là bằng hữu tốt nhất sao?”.
“Nhưng mà ta...”.
...
Sau một lúc bị Thác Đán quấn lấy đủ đường, rốt cuộc thì tiểu công chúa Lạc Lâm cũng đành chịu thua. Biết sao được, người ta đã đem tấm bia “bằng hữu tốt nhất” đè lên lưng cô bé, thoái thác thì hơi khó coi đấy.
“Được rồi, bằng hữu tốt nhất. Ai bảo chúng ta là bằng hữu tốt nhất chứ”.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô bé lại đang âm thầm đay nghiến thế này: “Bằng hữu tốt nhất, ta phỉ nhổ, ta chà đạp ngươi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.