Phù Thiên Ký

Chương 333: Phong thanh về tiểu công chúa




Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, tầng lam quang bao bọc quanh người nọ rất nhanh đã hội tụ về một điểm.
Sau vài giây ngắn ngủi, một thân ảnh quen thuộc dần hiện ra.
Đích thị là Na Trát. Có điều... Không phải chân thân mà chỉ là Linh anh của nàng. Phải, là cái đã từng được ký gửi trong đan điền Vương Chi.
Cũng đúng thôi, thân xác của Na Trát vốn đâu còn trên đời nữa. Trong vụ nổ kinh thiên làm rung chuyển cả Trung Châu kia, cùng với song anh của Thánh tử Cửu Âm Giáo, nó đã bị thổi tan thành tro bụi rồi.
Lại nói, tan thành tro bụi chẳng riêng gì thân xác, kể cả Linh anh hình dạng ma thần của nàng cũng cùng chung kết cục. Hiện giờ, thứ duy nhất còn sót lại của nàng chỉ có mỗi Linh anh mang hình dạng của bản thân mà thôi.
Rất không may, nó lại chẳng lành lặn gì mấy. Cứ nhìn vào hình dáng của nó lúc này liền biết: Nhạt nhòa đến mức tưởng chừng như sắp tan biến...
Những ngón tay tí hon chậm rãi di chuyển, Linh anh Na Trát bất ngờ chỉ tay về trán Vương Chi đánh ra một đạo thần niệm.
Bằng giọng yếu ớt vô lực, từ trong miệng nó, mấy tiếng khó nghe phát ra:
“Cốt Đãi... Ngươi nhất định phải sống sót...”.
Những âm sau cùng đã không thể nghe được nữa. Linh anh Na Trát, nó đã quá suy yếu rồi.
Một cách mau chóng, nó bắt đầu thu nhỏ lại, đến khi kích cỡ chỉ còn bằng một hạt cát thì hướng về đan điền của Vương Chi bay vào.
Toàn bộ quá trình, từ đầu tới cuối Vương Chi đều chẳng hề hay biết chút gì. Hắn đã bất tỉnh kể từ lúc bị Na Trát điểm lên mi tâm đến giờ. Huống hồ trong vụ nổ kinh thiên nọ, dù được Na Trát tận lực che chở nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị dư lực tổn thương, cộng thêm một chưởng trước đó nữa thì thương thế quả thật là nặng càng thêm nặng. Sợ rằng phải rất lâu nữa hắn mới có thể tỉnh lại được...
...
...
“Cộc cạch... Cộc cạch...”.
“... Cộc cạch... Cộc cạch...”.
...
Trong lúc Vương Chi còn đang nằm mê man bất tỉnh dưới hố chứa đầy thi thể thì từ phía xa, một thứ gì đó đang chầm chậm tiến lại.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt phát ra từ một chiếc lồng, có thể loáng thoáng nhận ra hai thân ảnh cao to, xấu xí đang bước đi. Bọn chúng có làn da màu xanh đậm, tai dài và nhọn, hàm răng trong miệng thì sắc bén như dao.
Dịch ma, đó là chủng tộc của hai tên ma nhân này. Dĩ nhiên là nó chẳng phải một chủng tộc cao cấp gì lắm, bất quá chỉ thuộc hàng hạ đẳng xếp ở tầng đáy của Đà Lan Giới mà thôi.
“Ngày nào cũng làm công việc này, thật là chán chết đi được”. – Tay đẩy chiếc xe tiến lên phía trước, một tên trong số đó chợt nói.
Tên bên cạnh nghe vậy liền lắc đầu thở dài: “Biết sao được. Ai bảo ta và ngươi chỉ là Dịch Ma hèn mọn...”.
“Con mẹ... Ẹ... Ẹ... Ẹ...”.
Kéo dài ra một hơi, tên Dịch Ma trước đó thấp giọng chửi: “Lão trời già thật là bất công! Tại sao ta và ngươi lại là Dịch Ma chứ? Nếu mà là người của Lạc tộc thì sướng rồi!”.
“Phi phi!”.
Trái hẳn vừa rồi, tên Dịch Ma thứ hai chẳng những không chút đồng cảm mà còn mở miệng khinh bỉ: “Tiểu Hạch à Tiểu Hạch, ta thấy ngươi là nghĩ ngợi quá đến điên rồi. Lạc tộc? Mong ước của ngươi cũng thật là cao nha. Ta đây có thể được làm một tên ma tộc trung đẳng là đã cảm tạ trời đất lắm rồi”.
Hắn thật lòng không hiểu nổi tại sao tên đồng bọn Tiểu Hạch này của mình lại có thể nghĩ sẽ trở thành người của Lạc tộc được.
Lạc tộc, chính là Lạc tộc – bộ tộc mạnh nhất cai trị ở Hồng Uy Thiên Quốc này a! Dịch Ma và Lạc tộc, một bên thì bé xíu xiu như hạt cát còn một bên thì to đùng như quả núi, cái mức độ chênh lệch ấy, e rằng có qua trăm triệu năm tiến hóa nữa cũng chẳng thể ngang bằng được đấy!
Mặc dù biết đó chỉ là mong ước, nhưng mà... Có ước thì cũng nên ước cho thực tế, hoặc chí ít thì cũng phải gần gần một chút chứ. Dịch Ma hóa thành Lạc tộc, cái gọi một bước lên trời bất quá cũng từng ấy là cùng.
Có vẻ sau khi bị tên Dịch Ma thứ hai châm chọc, tên Dịch Ma thứ nhất, cũng tức Tiểu Hạch đã “tỉnh” ra được một chút. Giọng điệu hơi mất tự nhiên, hắn ngập ngừng nói:
“Thì... Thì ta... Ta cũng chỉ tùy tiện nghĩ vậy thôi. Sâm ngươi làm gì mà nói quá lên như vậy”.
“Ài...”.
Tên Dịch Ma được gọi là Sâm thở dài một hơi, bảo: “Tiểu Hạch, làm người thì phải thực tế một chút có biết không. Chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt công việc của mình là được rồi, hà tất phải nghĩ ngợi nhiều làm gì”.
Chuyển dời tầm mắt, Sâm hướng về phía trước, nói tiếp:
“Thôi, chúng ta nhanh tay một chút. Tranh thủ chôn đám thi thể này xong còn về ngủ một giấc, sáng mai dậy sớm làm việc”.
...
“Cộc cạch... Cộc cạch... Cộc cạch...”.
“... Cộc cạch... Cộc cạch...”.
Dưới bàn tay của hai tên Dịch Ma cao lớn, chẳng mấy chốc mà chiếc xe chở hơn hai mươi bộ thi thể ma nhân rốt cuộc đã được đưa đến đích. Cũng chính là cái hố nơi Vương Chi nằm nọ.
“Sâm”. – Vừa bỏ tay ra khỏi chiếc xe đẩy, tên Dịch Ma Tiểu Hạch đột nhiên hỏi – “Ngươi nói tiểu công chúa của chúng ta có phải là rất độc ác hay không?”.
Bên cạnh, Sâm nghe xong thì tay không tự chủ được lập tức buông hẳn chiếc xe ra. Kết quả là khiến cho vài ba cổ thi thể trong xe lăn luôn xuống đất.
“Bịch bịch...”.
Sau giây phút lặng người ngắn ngủi, Sâm quay phắt người lại, với vẻ khẩn trương hiện rõ ra mặt, hắn giơ tay đấm thẳng một phát rõ mạnh lên đầu tên đồng bọn của mình.
“Cốp!”.
“A!”.
Bị đánh bất ngờ, Tiểu Hạch không khỏi tức giận: “Sâm! Ngươi làm cái gì thế hả?!”.
“Tên đần độn!”.
Vừa tức lại vừa sợ, Sâm thậm chí còn chẳng dám nói lớn: “Bộ ngươi chán sống rồi ư? Ngươi có biết mấy lời vừa rồi của ngươi mà lọt tới tai tiểu công chúa thì sẽ nhận lấy hậu quả thế nào không? Tuyệt đối ngươi sẽ bị giết chết! Hơn nữa ta dám lấy mạng ra bảo đảm là ngươi sẽ chết rất là khó coi!”.
Chỉ vào mấy bộ thi thể không còn nguyên vẹn trong xe, hắn tiếp tục: “Ngươi thấy bọn họ chứ? Tiểu công chúa sẽ cho ngươi chết còn thảm hơn bọn chúng gấp mười lần thế này nữa...”.
Mười lần?
Tiểu Hạch đưa mắt nhìn vào mấy bộ thi thể đầm đìa máu tanh trước mặt, bất giác rùng mình.
Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói: “Sâm, ngươi đừng... Đừng có dọa ta”.
“Dọa ngươi? Ta mà thèm dọa ngươi. Cho ngươi hay, trước khi ngươi vào đấu trường làm việc, từng có một tên ma tộc trung đẳng dám ở sau lưng khen tiểu công chúa có thân hình... Thân hình cong quyến rũ, lớn lên tất sẽ thành một đại mỹ nhân khiến nam nhân mê đắm điên đảo... Kết quả, khi mấy lời đó bị công chúa biết được, người đã lập tức ra lệnh đem tên ma tộc trung đẳng nọ băm ra thành thịt vụn rồi ném cho ma thú ăn...”.
Càng nghe sắc mặt Tiểu Hạch càng tái đi, đến chữ cuối cùng thì toàn thân đã không kiềm được mà run lên. Hắn hướng Sâm tha thiết khẩn cầu:
“Sâm, ta... Ta... Ta vừa rồi chỉ là... Chỉ là vô ý nói ra. Ngươi sẽ không... Sẽ không tiết lộ cho người khác chứ? Xin ngươi đừng...”.
“Hừ, ta mà tiết lộ thì còn đứng đây nói chuyện với ngươi?”.
Sâm dùng cánh tay to lớn của mình kẹp đầu Tiểu Hạch lại, đầu chụm đầu, cúi thấp mà rằng: “Tiểu Hạch, ngươi mới vào đấu trường làm việc chưa bao lâu nên có điều còn chưa biết”.
Thoáng ngó xung quanh, hắn tận lực hạ thấp giọng: “Ta cho ngươi hay, tại Đại La Thành này có hai người mà ngươi tuyệt đối không bao giờ được phép đắc tội, ngay cả một chút xíu xiu cũng không được. Thứ nhất thì tất nhiên là thành chủ của chúng ta, cũng tức đại công chúa. Còn người thứ hai... Thì chính là Fc5qZtjH tiểu công chúa”.
“Thủ đoạn của đại công chúa ta đúng thật là chưa từng được nhìn thấy, nhưng còn tiểu công chúa thì... Chính mắt ta đã chứng kiến, hơn nữa còn là mấy lần rồi. Thật sự... Rất là tàn nhẫn. Ngươi không cách nào tưởng tượng nổi đâu...”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.