Phù Thiên Ký

Chương 320: Trận chiến bắt đầu




Ảo mộng... Ảo mộng...
Tất cả chỉ là ảo mộng!
Con hắn đã mất. Thê tử hắn đã đi. Bọn họ đã rời xa hắn. Mãi mãi.
Gia đình nhỏ bé này của hắn mới đoàn tụ bao lâu? Chỉ vừa mới... Chỉ vừa mới!
Hắn thậm chí còn chưa thể làm gì cho họ, ngay đến một món quà cỏn con hắn còn chưa kịp tặng...
Tại sao?
Tại sao cứ phải đọa đày hắn?
Hai mươi lăm năm trước, hôm nay, một lần rồi lại một lần... Tại sao cứ nhất định phải là hắn?
Nếu là báo ứng thì mạng hắn ở đây, tại sao lại không lấy?!
...
...
Nước mắt Vương Chi hiện đã ngừng rơi, tất cả còn lại chỉ là ngập trời oán hận, tựa như lửa đỏ đang cháy trong đôi mắt hắn.
Nhẹ nhàng đặt Lăng Tố xuống, hắn từ từ đứng dậy, xoay đầu nhìn về phía vị Thánh tử Cửu Âm Giáo bên kia.
“A a a a a...!!”.
Trong tiếng thét bi phẫn, từ người hắn, một cỗ lực lượng mạnh mẽ nồng đậm máu tanh bất ngờ bạo phát.
Cùng với đó, cơ thể hắn cũng nhanh chóng biến đổi. Răng nanh nhô ra, móng hóa vuốt nhọn, trên đầu sừng cũng mọc dài...
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Vương Chi, hắn đã đem huyết mạch Kim Nguyệt Tu La trong người kích phát. Không phải một phần, không phải vài phần mà là toàn bộ huyết mạch đã được Na Trát giải khai phong ấn trước đó.
Nhưng kích phát cũng không chỉ mỗi huyết mạch, đang được hắn đem ra dùng đây còn có cả lực lượng của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công: Cảnh giới thứ ba – Tam Thiên Cảnh.
Giờ phút này hắn đã dốc ra hết thảy vốn liếng!
Hắn muốn báo thù!
Hắn phải báo thù!
Chân nhân thì sao? Hắn không quan tâm. Hắn chỉ biết là hắn muốn tên hung thủ kia – kẻ đã giết chết vợ con hắn – phải đền mạng!
Nhất định phải đền mạng!!
“A a a a a a a a...!!”.
Chẳng chút lý trí nào nữa, Vương Chi như một hung thú, một con quái vật trong cơn cuồng nộ phẫn uất lao đến chỗ vị Thánh tử Cửu Âm Giáo nọ.
Hắn sẽ làm được gì?
Sẽ không được gì cả. Tu vi của hắn hiện chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng, dù cho chiến lực có mạnh mẽ cũng bất quá ngang bằng với cường giả Thiên hà đệ nhất, đệ nhị trọng là cùng.
Trong khi đó, kẻ thù của hắn lại là hạng nhân vật nào?
Chính là người có địa vị còn cao hơn cả giáo chủ Cửu Âm Giáo – thế lực lớn nhất ở Cổ La Giới – một giới diện cao cấp. Bằng như xét đến tu vi, đối phương bỏ xa Vương Chi tận hơn hai đại cảnh giới.
Một bên là Linh châu đệ ngũ trọng còn một bên lại là Linh anh đệ bát trọng, chênh nhau chẳng khác nào như trời với đất. Căn bản là không thể so.
Vương Chi, hắn chắc chắn sẽ không thể làm được gì, trái lại, hắn sẽ chết.
Tất nhiên đó là với điều kiện Na Trát không có mặt ở đây. Vương Chi mất lý trí chứ nàng thì vẫn còn.
Bằng tốc độ của chân nhân cảnh giới thứ tám, nàng đã rất dễ dàng xuất hiện bên cạnh Vương Chi, đem hắn ngăn lại. Nhưng không phải bằng lời nói mà là bằng hành động. Hơn nữa còn rất dứt khoát.
Một cái điểm lên mi tâm là điều Na Trát vừa làm. Với sự phối hợp của Linh anh bên trong thể nội Vương Chi, chẳng quá khó khăn để nàng đem hắn đánh ngất.
“Cốt Đãi, lần này hãy để a di lo”.
Nếu là lúc khác, trong một trường hợp khác, khi phải đối đầu với một tu sĩ đồng cấp, hơn phân nửa có lẽ Na Trát sẽ lựa chọn thoái lui.
Ở trạng thái đỉnh phong thì dĩ nhiên nàng không e ngại gì. Thân là thành viên của dòng họ Sa Đài, hoàng tộc cao quý của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La, nàng há lại sợ một tu sĩ nhân loại đồng cấp?
Ngặt nỗi... Trong người nàng vẫn đang mang thương tích. Đánh với tu sĩ Linh anh đệ lục trọng, đệ thất trọng thì chẳng ảnh hưởng quá nhiều, tuy nhiên nếu đối thủ là Linh anh đệ bát trọng, thương tích chỉ e khó mà kiểm soát.
Chân nhân đồng cấp so chiêu, một chút bất cẩn liền rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục ngay. Huống hồ kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, thủ đoạn đối phương lại còn cao minh như vậy...
Trước một kẻ địch khó lường, trong một tình cảnh khó lường, rút lui không nghi ngờ chính là phương án an toàn nhất. Na Trát hiểu rõ điều đó.
Nhưng hiểu là một chuyện, hành động thế nào lại là chuyện khác. Ít nhất thì trong trường hợp này, Na Trát nàng không có ý định sẽ thoái lui.
Ngay dưới mắt nàng, người ta đã ra tay giết đi cháu dâu cùng cháu ngoại nàng, suýt nữa thì mạng cháu trai nàng cũng bị lấy nốt... Đối phương đã giết đến tận cửa rồi, quay đầu bỏ chạy mà được ư?!
Thù này, hận này, không báo làm sao cam?!
Chân nhân cảnh giới thứ tám thì lại thế nào? Bản thân nàng cũng là chân nhân cảnh giới thứ tám và còn là tu sĩ song anh đấy!
Đánh! Đó là quyết định của Na Trát. Vì mình cũng được, vì Vương IouJPKw Chi cũng tốt, nàng muốn thù phải được báo, hận phải được rửa ngay bây giờ!
Trùng hợp, đó hiện cũng là điều mà Thánh tử Cửu Âm Giáo muốn. Diệt cỏ nên diệt tận gốc, hắn không nghĩ sẽ để Na Trát và Vương Chi bình an mà rời khỏi nơi này. Giống như Lăng Tố và Tâm Lan – hai kẻ đã chết, hắn muốn bọn họ cũng bị xóa sổ.
Và... Hắn tin là mình có thừa bản lãnh ấy. Từ đầu tới cuối hắn đều chưa từng e ngại Na Trát. Ví như lúc này vậy, khi mà Na Trát còn chưa tìm đến hắn thì hắn đã chủ động lao tới tấn công nàng rồi.
Tốc độ, sức mạnh, chẳng cái nào có thể xem nhẹ cả. Thậm chí so với tu sĩ Linh anh đệ bát trọng bình thường còn muốn lợi hại hơn nhiều.
Lẽ dĩ nhiên, trước đòn công kích nọ, Na Trát không lý gì lại đứng yên chịu trận. Trong sát na ngắn ngủi, khi mũi kiếm của Thánh tử kia đâm tới thì nàng đã mang Vương Chi phóng lên cao.
Bằng cách nào chẳng rõ, nàng đem Vương Chi thu nhỏ lại, kích cỡ khoảng tầm ngón tay, kế đấy thì há miệng nuốt hắn vào bụng.
Chính lúc này, khí tức trên người nàng lập tức đại tăng!
Đích thị là nàng đã vừa thu hồi Linh anh hình người trong cơ thể Vương Chi!
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi sử dụng lực lượng của Linh anh thứ hai, nàng lại tiếp tục dùng đến một loại lực lượng đáng sợ khác nữa: Huyết mạch!
“Grừ...”.
Trong nháy mắt, từ một cô gái diễm lệ mê người, Na Trát đã biến đổi về hình dạng ma tộc của mình. Răng nanh, vuốt nhọn, đôi sừng, tất cả đều tương tự Vương Chi vừa rồi. Khác chăng là so với hắn, thay vì vẫn giữ màu da giống nhân loại thì toàn thân nàng hiện đã bao bọc bởi sắc lam đậm. Trừ đó ra thì cả hai mắt nàng đều đổi sang màu hổ phách chứ không phải một đỏ một hổ phách như của Vương Chi. Thêm nữa, thời điểm biến đổi, trên trán Vương Chi cũng chẳng có dấu ấn hình trăng khuyết màu vàng giống nàng hiện giờ.
“Không ngờ lại thật sự là hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La”. – Đứng bên dưới, Thánh tử Cửu Âm Giáo không kiềm được bật thốt.
Thật ra thì đối với thân phận ma tộc của Na Trát, hắn đã sớm lờ mờ nhận ra rồi, tại thời điểm nàng vung liêm đao liên tiếp chém ra kia. Chỉ là hắn không ngờ nàng lại là người của Kim Nguyệt Tu La tộc, hơn nữa còn là hoàng tộc cao quý...
Chưa biết thì thôi, hiện tại biết được, trong lòng Thánh tử Cửu Âm Giáo không khỏi sinh ra mấy phần e ngại. Đối với Kim Nguyệt Tu La tộc hắn cũng có chút hiểu biết, công pháp của hoàng tộc bọn họ thực sự là rất mạnh mẽ...
Thần sắc trầm trọng lên hẳn, hắn âm thầm truyền âm căn dặn La Thiên Bằng lần nữa:
“Tranh thủ mang hai bộ thi thể kia rời đi”.
Ngay trong quá trình truyền âm, thanh trường kiếm cấp thánh khí của hắn cũng một lần nữa rời tay; Dưới sự thao túng của hắn, nó hướng thẳng Na Trát đâm tới.
“Keng!”.
Chẳng mấy khó khăn, sau một đường đao quét ngang của Na Trát, thanh trường kiếm kia đã lập tức bị đánh bật trở về.
Nhưng cũng chính lúc này, từ sau lưng Na Trát, một thân ảnh bất thình lình hiện ra.
Là Thánh tử Cửu Âm Giáo đã vừa mới biến mất kia!
Nắm trong tay thanh trường kiếm còn lại, hắn nhắm vào đầu Na Trát chém xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.