Phù Thiên Ký

Chương 298: Chân tướng năm xưa (3)




...
...
Vương Chi nghe xong câu nói kia thì toàn thân nhất thời bất động, hai tay cũng nhanh chóng buông lỏng, mặc cho Lăng Tố thoát ra.
Hắn đứng đấy trong im lặng, gương mặt bần thần, mắt nhìn Lăng Tố mà như đang trông về một cõi xa xăm vô định nào đấy...
Hắn đã đứng như thế trong bao lâu?
Là vài chục giây? Một phút? Hay là hai phút?
Hắn cũng chẳng biết nữa.
Nhưng dù là bao lâu thì cuối cùng nó vẫn sẽ kết thúc.
Phải. Nó đã kết thúc, bằng những lời thì thầm khe khẽ.
“Sai cả rồi sao...”.
“... Đều đã sai cả rồi sao...”.
“Ha ha ha... Ha ha...”.
Tiếng cười của Vương Chi, nó không lớn, chỉ vừa đủ để người nghe được. Và tất nhiên nó cũng chẳng mang theo chút vui vẻ hay là sung sướng nào hết. Hơn phân nửa trong đó là được bật lên từ âm gió, thậm chí còn không đủ để tạo thành tiếng cười đúng nghĩa.
Mặc dù chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng lại khiến người nhìn mà thấy đắng cay, nghe mà lòng chua xót...
Hơn ai hết, Lăng Tố cảm nhận được tất cả. Thần sắc kia, dáng vẻ ấy, chúng ở ngay trước mặt nàng, in trong mắt nàng.
Nhưng tại sao?
Tại sao hắn lại có những cảm xúc như thế?
Bất giác, trong đầu Lăng Tố chợt liên tưởng đến những câu nói từ nãy giờ của Vương Chi...
Và càng nghĩ thì nàng lại càng thấy đáng ngờ. Dường như có gì đó không đúng... Nhất là mấy lời sau cùng của Vương Chi, nó khiến lòng nàng hoang mang.
Tại sao hắn lại hỏi nàng có phải là người đã đưa hắn đến tiểu trấn vô danh gì kia không?
Lẽ nào đêm ấy... Có kẻ nào đó đã ẩn mình trong hình dáng của nàng tới tìm hắn, đưa hắn đến tiểu trấn vô danh nọ...
Lăng Tố vốn không phải kẻ ngốc, chỉ bởi lúc nãy do tâm tình quá kích động nên mới chưa kịp nghĩ lại, nhưng hiện tại, sau khi bị những tiếng cười của Vương Chi tác động thì cảm xúc đã phần nào vơi đi và lý trí của nàng lại bắt đầu xoay chuyển. Nó nói cho nàng biết, rằng có thể mọi việc vốn chẳng hề đơn giản như nàng đã nghĩ, chuyện năm xưa... Rất có thể vẫn còn uẩn khúc.
Tâm tình rối rắm, nàng hướng Vương Chi định hỏi cho tỏ tường thì bên kia hắn đã lên tiếng trước.
Chỉ là đối tượng trong lời nói của hắn lại không phải Lăng Tố nàng.
“Vương Tuyết Nghi”.
Trái với bộ dạng thất thần, đau lòng vừa rồi, nét mặt Vương Chi hiện giờ trông khá là bất thiện.
Ngước lên nhìn Vương Tuyết Nghi trên cao, với ánh mắt sắc lạnh, hắn nói, giọng âm trầm thấy rõ:
“Năm đó đến tìm ta... Là ngươi đúng không?”.
Hắn cũng chẳng phải là suy diễn lung tung, hết thảy đều có căn cứ cả.
Chuyện đã xảy ra tại thạch thất trong động phủ của Chu Bát kia chỉ có ba người là biết được. Vương Chi hắn, Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi.
Nếu quả đúng như lời Lăng Tố nói, nếu quả người đến tìm hắn đêm đó không phải nàng, vậy thì chỉ có thể là Vương Tuyết Nghi mà thôi.
Trên đời này, còn ai biết được chuyện hắn cùng Lăng Tố phát sinh quan hệ ngoài Vương Tuyết Nghi?
Thân phận, địa vị, tư chất của Vương Chi hắn và Lăng Tố năm đó, Vương Tuyết Nghi cũng nắm rất rõ. Muốn cải trang để diễn một màn kịch mà nói... Thật sự không khó.
Nếu như có điều gì thiếu hợp lý thì đấy là tu vi. Trong ký ức của Ma Bôi, đêm ấy người đến tìm hắn đích thị là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng, cũng chính là cảnh giới của Lăng Tố năm xưa.
Còn Vương Tuyết Nghi? Thời điểm đó nàng bất quá chỉ mới là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh.
Đó cũng là lý do vì sao Vương Chi chưa bao giờ hoài nghi có điều gian dối. Hắn không nghĩ Vương Tuyết Nghi có thể đóng giả Lăng Tố được.
Linh tuyền cảnh và Linh châu đệ cửu trọng, đôi bên vốn dĩ là chênh nhau quá lớn, ví như trời với đất cũng chẳng quá.
Hai mươi lăm năm qua Vương Chi hắn đều tin như thế. Ma Bôi dẫu sao cũng từng là một đại nhân vật ở cõi Phù Thiên, mặc dù toàn bộ tu vi đều đã mất hết, chỉ còn lại một tia thần hồn yếu ớt nhưng với tri thức cùng kinh nghiệm của nó, thiết nghĩ không khó để nhìn ra tu vi của người đến tìm hắn đêm ấy.
Tất nhiên sai lầm không phải không thể, nhưng chí ít là đối phương phải sử dụng một loại thuật pháp thay đổi cùng ngụy trang khí tức cao minh nào đấy kia.
Một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh, lại còn xuất thân ở đại lục cấp thấp như Vân Lam, Vương Tuyết Nghi có khả năng nắm giữ sao?
Thật ra thì Vương Chi chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Nhưng, là trước kia, không phải hôm nay, không phải bây giờ.
Hiện tại thì hắn đã nhận ra rằng hết thảy đều có thể, mọi thứ đều hợp lý.
Bởi vì... Vương Tuyết Nghi biết được Bách Biến Thiên Ma Công!
Dựa theo những gì Na Trát nói thì nó chính là một trong những bộ công pháp tuyệt mật của dòng họ Sa Đài mà chỉ những thành viên trong hoàng tộc mới được phép tu luyện, dù lực công kích không quá mạnh mẽ nhưng bí pháp bên trong lại cực kỳ huyền diệu.
Tạo đan, luyện đan và thu liễm, ẩn tàng khí tức, đó chính là ba bí pháp của Bách Biến Thiên Ma Công.
Trong số ba bí pháp nọ thì cái thứ ba chính là căn cứ để Vương Chi nhận định rằng Vương Tuyết Nghi hoàn toàn có khả năng đóng giả Lăng Tố vào hai mươi lăm năm trước.
Thu liễm, ẩn tàng, biến đổi khí tức lẫn ngụy tạo tu vi, còn có loại bí pháp nào thích hợp hơn nữa để giả trang thành một người rồi diễn một màn kịch đây?
Lại nói, trong số những pháp môn kiểu như vậy tại các giới diện ở thế giới này, Bách Biến Thiên Ma Công không nghi ngờ chính là thuộc hạng đầu. Chẳng đâu xa, bản thân Vương Tuyết Nghi là minh chứng tốt nhất. Mặc dù tu vi chỉ mới ở mức Linh châu đệ ngũ trọng nhưng nàng đã có thể qua mặt được toàn bộ các tu sĩ dưới Thiên hà cảnh tại đây...
Huống hồ đêm qua và hôm nay, trong hai lần tiếp xúc, từ dáng vẻ, điệu bộ cho đến mỗi câu nói của Lăng Tố, tất cả đều chẳng thích hợp, chúng vốn không nên xuất hiện trên mình nàng nếu nàng là người đã ra tay phế bỏ hắn.
...
Căn cứ vào những điều đó, Vương Chi hoàn toàn có đủ lý do để nhận định rằng người đến tìm hắn năm xưa rất có khả năng không phải Lăng Tố mà là kẻ đã giả dạng nàng: Vương Tuyết Nghi.
Mắt thấy đối phương vẫn chưa chịu hồi đáp, Vương Chi lặp lại câu hỏi:
“Vương Tuyết Nghi, mau trả lời ta! Năm xưa có phải chính ngươi đã giả dạng thành Trung Liên đến tìm ta không?!”.
Chuyện này...
Đứng trước mặt Vương Chi, Lăng Tố nghe xong mà mặt mày kinh ngạc. Dù trong lòng cũng đang hoài nghi rằng chuyện năm xưa có uẩn khúc, rằng có ai đó đã dùng hình hài của mình đến tìm Vương Chi như lời hắn nói, thế nhưng nàng không ngờ đó lại là Vương Tuyết Nghi.
Đây liệu có đúng là sự thật?
Cũng giống như hầu hết những người đang có mặt, nàng hướng ánh mắt về phía Vương Tuyết Nghi để chờ đợi một câu trả lời.
Chẳng mất quá nhiều thời gian, bên trên, Vương Tuyết Nghi cuối cùng cũng có phản ứng.
Thần sắc mờ mịt, nàng không đáp mà hỏi ngược lại:
“Vương Chi, ngươi nói như vậy là ý gì? Giả dạng thập tam trưởng lão? Ta vì sao phải làm như vậy?”.
“Bởi vì ngươi hận ta”.
Sau khoảnh khắc trầm VrGGCha ngâm ngắn ngủi, Vương Tuyết Nghi nói, giọng trầm đi một chút:
“Vương Chi, ngươi nói đúng, năm xưa ta đích thị là rất hận ngươi. Phải, ta thừa nhận là ta muốn giết ngươi, muốn xóa tan sự tồn tại của ngươi. Tuy nhiên... Ta đã không thể làm được. Thập tam trưỡng lão đã ngăn ta lại...”.
Hít sâu một hơi, nàng nói tiếp:
“Vương Chi, lẽ nào ta đừng nên hận ngươi?... Chẳng giấu gì ngươi, thậm chí là đến giờ phút này đây ta vẫn còn rất muốn giết chết ngươi. Và nếu có thể thì ta sẽ không do dự mà lập tức ra tay ngay... Thế nhưng những điều đó thì liên quan gì tới việc ta muốn đóng giả thập tam trưởng lão? Huống hồ năm ấy ta chỉ mới là tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh nhỏ nhoi, bản lãnh tới đâu mà làm việc đó chứ?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.