Phù Thiên Ký

Chương 259: Chỉ vì không muốn tiếp nối




...
...
“Thôi nào Côt Đãi. Thần sắc ngươi sao lại trở nên khó coi như vậy”.
Tuy những tiếng cười của Na Trát hiện đã tắt hẳn, thế nhưng vẻ đắc ý thì vẫn còn lộ rõ trên khuôn mặt, khỏi nghĩ cũng biết là nàng đang có cảm tưởng gì.
Khẳng định là rất vui vẻ.
Vương Chi thừa biết như thế. Và thật lòng thì hắn chẳng hề mong đợi được chứng kiến điều đó. Tiếc rằng thực tế diễn ra lại hoàn toàn trái ngược với mong muốn của hắn...
Quả là một nỗi đau nho nhỏ trong vô vàn những nỗi đau.
Bày ra dáng vẻ nghiêm túc, hắn nói, trong khi mắt chẳng buồn liếc Na Trát lấy một cái:
“A di, nói chính sự đi”.
Cảm nhận được tâm tình của hắn, Na Trát không đùa giỡn thêm nữa. Mọi thứ đều nên có giới hạn a.
“Được rồi. Chính sự thì chính sự”.
Thu lại ý cười, nàng đưa tay lấy xuống chiếc túi nhỏ treo bên hông, khẽ động thần niệm.
Gần như lập tức, từ bên trong túi, ba thân ảnh bé xíu bay ra, kế đấy, chúng nhanh chóng biến đổi trở về nguyên trạng.
Tâm Lan... Lăng Mị... Tiểu Đinh Đang...
Nhìn vào ba vị đại – tiểu mỹ nhân vừa xuất hiện, Vương Chi triệt để tắt tiếng, thật lâu không nói gì.
...
Mãi một lúc sau.
“A di”.
Nếu như lúc nãy, khi bị Na Trát đùa bỡn, Vương Chi chỉ đơn thuần là bực bội thì bây giờ, hắn đã thực sự bị làm cho tức giận.
Ném cho Na Trát một cái nhìn bất thiện, hắn trầm giọng chất vấn:
“Ngươi có thể giải thích cho ta chuyện này là thế nào không?”.
Đối với thái độ của hắn, Na Trát cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy. Tại thời điểm quyết định đem Tiểu Đinh Đang và sau đó là Lăng Mị về thì nàng đã lường trước cả rồi.
Khẽ hắn giọng một tiếng, nàng đáp:
“Cốt Đãi, đừng có khó chịu như vậy. Thật ra ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi cả thôi”.
“Tốt cho ta?”.
Vương Chi không cho là phải: “A di, ta nhớ đã từng nói với ngươi, rằng ta đã chẳng còn là Vương Chi của trước kia nữa, chuyện năm xưa, ta không muốn hàn gắn hay là chắp nối cái gì. Ta nghĩ ngươi hiểu rõ điều đó”.
“Cốt Đãi, quá khứ không phải là thứ có thể vứt bỏ”.
“Nhưng cũng không phải là thứ nên tiếp nối. Ít nhất là với ta”.
“Vậy tại sao ngươi còn canh cánh chuyện năm xưa, lưu giữ trong lòng khổ đau cùng oán niệm? Những chuyện ngươi đã và sẽ làm lẽ nào không phải là đang nối tiếp quá khứ?”.
“Không. A di, ngươi sai rồi”.
Vương Chi xoay người lại, chậm rãi đưa chân bước về phía con suối nhỏ, nhìn dòng nước chảy mà rằng:
“Hơn hai mươi năm ta miệt mài tu luyện, tay nhuốm máu tanh, tai nghe những tiếng kêu gào than khóc... Hết thảy đều chẳng vì quá khứ. Trước đây hay là bây giờ, mọi việc ta làm, tất cả đều là vì một ngày... Khoảnh khắc lòng ta được bình lặng, tâm trí ta được yên nghỉ...”.
“A di, ta không tiếp nối quá khứ mà là đang tìm cách dừng nó lại. Từ trước đến nay nó vẫn luôn chảy trong tâm trí ta, đè nặng cõi lòng ta... Oán niệm là quá khứ. Đau thương là quá khứ... Quá khứ này, ta muốn dừng lại. Một lần và mãi mãi”.
...
Lúc này Na Trát thật chẳng biết phải nói sao cho đúng. Những lời của Vương Chi, nàng nghĩ là mình hiểu được phần nào. Và cũng từ đó, nàng nhận ra một điều: Na Trát nàng vẫn đang tiếp nối quá khứ...
“Cốt Đãi”. – Thoáng điều chỉnh tâm tình, Na Trát hỏi, giọng hơi khác lạ - “Ngươi thật lòng muốn dừng quá khứ đến vậy ư?”.
Quá khứ và tương lai, đó là hai thứ trọng yếu nhất làm nên một con người. Phủ nhận quá khứ mà nói... Điều đó chẳng khác nào đang phủ nhận một phần trong chính bản thân. Giống như Vương Chi hiện tại, cùng với mong muốn kết thúc quá khứ của mình, hắn đã và sẽ còn tiếp tục thay đối nữa.
Nếu như có một ngày quá khứ của hắn thật sự dừng lại, lúc ấy hắn sẽ thế nào đây?
Chắc chắn đã không còn là Vương Chi mà Na Trát nàng đang nhìn thấy.
Hắn... Sẽ lại là một Vương Chi khác.
Dù biết phàm là người thì ai cũng sẽ có lúc đổi thay, nhưng đâu phải sự thay đổi nào cũng tương tự như nhau... Trong tất cả căn nguyên, dừng lại quá khứ không nghi ngờ chính là một trong những lý do khiến người thương cảm nhất. Đặc biệt là giống như Vương Chi...
Tuy thời gian ở cạnh chưa được bao lâu nhưng sau những gì đã nhìn, VsAT7CD những chuyện đã nghe, từ trong tâm khảm, Na Trát thật sự thấy chua xót thay cho hắn.
Hình ảnh như điên như dại của hắn, nàng còn nhớ rất rõ. Hôm đó, cứ một chưởng rồi lại một chưởng, hắn đem đất đá cỏ cây – những vật vô tri vô giác – từng thứ phá hủy...
Đôi mắt ngập tràn oán hận lẫn đau thương ấy... Thần trí mơ hồ ám ảnh kia... Toàn bộ... Na Trát nàng đều thấy được.
Chỉ vì một gương mặt, một bóng hình mà như điên như dại, cay đắng... Lớn đến nhường nào? Buồn khổ lại là bao nhiêu?
“E rằng so với đau thương và oán hận năm đó của ta còn muốn nhiều hơn”.
Đấy là điều Na Trát vừa nghĩ. Nàng tin là nó đúng.
Và sự thật thì cũng chẳng khác bao nhiêu so với nhận định của nàng. Vương Chi, hắn vừa mới lên tiếng củng cổ cho nhận định ấy.
“A di”. – Giọng đều đều, hắn hồi đáp – “Quá khứ của ta, những năm tháng tại Yêu Tông, ta nhất định phải kết thúc tất cả”.
“Trung Liên, Vương Tuyết Nghi, Lăng Mị, Tiểu Đinh Đang..., hết thảy... Đều không cần phải tiếp nối”.
...
Trầm mặc một đỗi, Na Trát khe khẽ thở dài, vẻ bất đắc dĩ hiện rõ ra mặt.
Vương Chi muốn đoạn tuyệt với nữ nhân Lăng Tố kia, nàng có thể hiểu được. Nhưng còn Lăng Mị và nhất là Tiểu Đinh Đang – những người mà theo nàng thấy là có quan hệ không tệ với hắn, cớ gì cũng nhất quyết không nhìn, một mực không nhận.
Lẽ nào còn có uẩn khúc sao?
Tâm tư của Vương Chi, Na Trát thật tình chẳng hiểu được. Thứ duy nhất nàng thấy lúc này chỉ có bóng lưng đơn bạc cùng khuôn mặt gần như đã bị khuất toàn bộ của hắn.
Mặc dù vẫn đứng đấy, ngay trước mặt nàng, thế nhưng không hiểu vì sao Na Trát lại có cảm giác nhạt nhòa khó tả. Cứ như thể hắn đang tan ra vậy...
...
Lại thêm một hơi dài phiền muộn, Na Trát liếc mắt nhìn sang ba người Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị hiện vẫn còn đang mê man dưới đất, cất tiếng:
“Nói vậy là ngoài Tâm Lan, hai người còn lại ngươi đều không muốn giữ sao?”.
“Phiền a di hãy đưa bọn họ về”. – Vương Chi đáp, mắt vẫn dõi theo dòng nước.
Xét ra thì trong những năm tháng sống tại Yêu Tông, Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, không ngoa mà nói thì bọn họ chính là hai người thân cận nhất của hắn. Đối với họ, trong lòng hắn chẳng có ác cảm hay oán niệm gì cả. Trái lại, hắn đã từng rất yêu quý họ... Hắn nhận thức được điều đó khi nhìn về quá khứ...
Chỉ là... Hắn không muốn tiếp nối thêm nữa. Hắn đã đủ mệt mỏi rồi. Huống hồ hôm nay, Vương Chi đã chẳng phải Vương Chi, nối tiếp lại để làm gì...
...
...
Theo dòng nước chảy... Theo gió cuốn trôi... Nét mặt Vương Chi cũng mỗi lúc một khó coi.
Nguyên nhân thì chính là bắt nguồn từ tứ a di của hắn: Na Trát.
Nàng vẫn đứng ngay đấy. Nói gì mang Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang trả về, đến một bước nàng còn chưa từng di chuyển...
Như không thể đợi thêm nữa, Vương Chi quay đầu lại, nhìn chằm Na Trát.
“A di...”.
Trước khi hắn nói kịp nói thêm, Na Trát chợt chen ngang:
“Ta biết ngươi muốn nói gì”.
Chờ cho Vương Chi thật sự chú tâm, lúc này nàng mới tiếp tục:
“Cốt Đãi, trả lời ta. Ngươi có muốn mau chóng kết thúc quá khứ hay không?”.
Trước câu hỏi bất ngờ ấy, Vương Chi nhất thời nghi hoặc:
“A di, ngươi có ý gì?”.
Chỉ tay vào Lăng Mị, Na Trát bảo:
“Chẳng phải ngươi muốn tự thân giẫm đạp Hoàng Thiên Hóa, đáp trả Lăng Tố? Nàng ta có thể giúp ngươi rút ngắn thời gian hoàn thành tâm nguyện”.
“Trực tiếp nói thẳng đi”.
Biết là Vương Chi rất khó liên tưởng đến điều mà mình đã phát hiện, Na Trát cũng không vòng vo nữa, nói huỵch toẹt:
“Lăng Mị chính là một trong hai bảo đỉnh bí ẩn nhất trong truyền thuyết: Diễm Tuyệt Tam Sinh”.
P/s: Bút danh đổi từ “RoG. Levi Vari” thành “Nam Tư”
Dạo này công việc bề bộn nên thời gian khá là hạn chế. Mặc dù vậy thì mỗi ngày ta vẫn sẽ cố viết 2 chương. Thời gian đăng có thể muộn... Mong hãy thông cảm.
(Còn 1 chương đang viết dở. Chắc khoảng 1 tiếng nữa mới đăng được)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.