Phù Thiên Ký

Chương 214: Không nhìn






Rất nhiều người đang đợi Vương Chi, nhưng hắn thì cứ mãi đứng bất động… và im lặng.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài, bên trong thì lại hoàn toàn khác hẳn. Hàng ngàn… hàng vạn… vô số giọng nói đang vang lên trong tâm trí hắn…

“Ngươi đang định làm gì? Muốn tự đưa mình vào chỗ chết ư?”. – Một nữ nhân cười khinh hỏi.
Tiếp đấy, lại thêm một giọng nói khác cất lên, và lần này là tiếng nam nhân:
“Trên đời thiếu gì nữ nhân, cần gì phải vì một kẻ vô tình vô nghĩa mà làm ra chuyện ngu ngốc…”.
“... Muốn đánh một trận sống chết sao? Ha ha ha! Vậy thì cứ đi chết đi…”. – Là giọng một đứa trẻ.
Kế đó, trăm ngàn âm điệu to nhỏ với đủ loại cảm xúc đan xen hỗn tạp dồn dập ập tới…
“Nữ nhân có đáng là gì, sức mạnh mới là trên hết”.
“Dẹp bỏ thứ tình cảm ngu muội của ngươi đi!”.

“Ài… thật là đáng thương, thật là đáng thương…”.
“… Ngươi sinh ra để đứng trên tất cả. Rồi sẽ có ngày thiên địa cũng phải cúi đầu trước ngươi…”.
“Muốn báo thù thì hãy giữ mạng trước đi…”.
“Đánh đi chứ. Mau cho ta xem đi nào. Màn kịch này hẳn phải đặc sắc lắm a… Ha ha ha! Ha ha ha ha…”.

“Im đi”.
Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, trong đầu, Vương Chi lên tiếng:
“Im hết đi… Im hết đi…”.
“Sao vậy? Ngươi đang nói thứ ngu ngốc gì đây?”.
“Ngươi quên mất chúng ta là gì rồi ư?”.
“Ngươi là một phần của chúng ta. Tất cả chúng ta đều là ngươi…”.

“Không phải… Ta không phải các ngươi… Ta là Vương Chi… là Vương Chi…”.
“Ta không cần biết ngươi là ai”. – Khác với tất cả những giọng xa lạ trước đó, lần này là đến từ một kẻ quen thuộc – Ma Bôi.
“… Vương Chi hay cái gì cũng được. Nhưng ngươi phải hoàn thành tâm nguyện của ta. Ngươi nhất định phải trở thành một vị Ma Thần cường đại nhất của vũ trụ Phù Thiên! Ngươi phải thay ta trả thù! Phải giết chết Hỗn Thế Ma Tôn!...”.
“Đúng vậy. Ngươi phải giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện…”.
“… Chúng ta đã cho ngươi tất cả. Ngươi phải thay chúng ta làm hết tất cả…”.

“Im đi… Im hết đi… Ta không làm… Ta là Vương Chi… Ta là Vương Chi…”.
“Ngươi là chúng ta”.
“Ta là Vương Chi…”.
“Ngươi là chúng ta…”.


Đây không phải lần đầu tiên những giọng nói xa lạ ấy vang lên trong đầu Vương Chi. Chúng đã từng. Nhiều lần…
Và… sau một đỗi lâu, những giọng nói ấy rốt cuộc cũng ngưng lại.
Phải, rất lâu, nhưng chỉ bên trong tâm trí Vương Chi, thực tế thì thời gian bên ngoài lại khác hẳn. Tính từ lúc giọng nói đầu tiên vang lên cho tới khi tất cả ngưng lại, thời gian chỉ bất quá vài giây là cùng.
Và bây giờ, từ trong im lặng, hắn đã “tỉnh” lại.
So với lúc nãy thì sắc mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Nó… rất tĩnh lặng. Giống như cái vẻ vô tình của Lăng Tố…
Một cách hờ hững, hắn chuyển tầm mắt thấp xuống, nhìn về phía đối diện. Ở đó, có một tiểu cô nương đang đứng.
Là Tiểu Đinh Đang.
Cô bé bắt đầu bước về phía hắn, một cách chầm chậm.
Một bước… một bước… rồi một bước… Càng tới gần nét mặt cô bé càng trở nên khác lạ.
Từ vẻ ngỡ ngàng, ngờ vực, lo sợ,…, tất cả dần dung hòa, chuyển hóa thành một: vui mừng.
Đến khi chỉ còn cách Vương Chi tầm sáu bảy bước chân, cô bé bỗng bất ngờ chạy vụt tới, dang tay ôm chặt lấy hắn rồi òa khóc.
“Hu hu hu… hu hu…”.
Trước tình huống bất ngờ này, hầu hết mọi người đều chẳng biết đầu cua tai nheo gì cả. Trong đó, nghi hoặc nhất có lẽ phải kể đến Mai Diễm Phương.
Nàng thật tình là chẳng hiểu ra sao.
Cái tên Vương Tân kia là kẻ thù của Yêu Tông kia mà, tại sao tiểu cô nương kia… Cô bé là từ chỗ Yêu Tông nhảy xuống a.
Còn đám người đứng trên kia nữa, ánh mắt, nét mặt của bọn họ, chúng dường như không giống những thứ nên dành cho kẻ đã giết chết đệ tử của Yêu Tông họ…
Có vấn đề!
Liếc xuống thân ảnh Vương Chi bên dưới, Mai Diễm Phương âm thầm tức giận: “Gan của tiểu tử ngươi cũng to thật, ngay cả ta cũng dám lừa gạt”.

Trái với sự bực tức của nàng, bên phía Yêu Tông, sau khi nhìn thấy Tiểu Đinh Đang ôm chầm lấy Vương Chi mà khóc nức nở thì Lăng Mị và Hoàng Nữ Tú Anh không hẹn mà cùng quay mặt nhìn nhau, vui mừng siết chặt nấm tay.
Vừa rồi, vì muốn biết thực hư chân giả, Lăng Mị đã bảo Tiểu Đinh Đang tiến lại gần kẻ gọi là Vương Tân kia để xác nhận. Trong tất cả những kẻ từng quen biết Vương Chi, không nghi ngờ gì khi nói cô bé chính là người gắn bó nhất, thân thuộc nhất. Hơn ai hết, cô bé có thể đưa ra một câu trả lời chính xác. Lăng Mị thừa hiểu. Còn nhớ cách đây chưa lâu, Lăng Mị nàng cũng từng giả dạng thành Vương Chi để an ủi cô bé a. Tiếc là… chưa được bao lâu thì đã bị phát hiện rồi.
Khí tức có thể ngụy trang nhưng máu huyết thì không thể làm giả. Tiểu Đinh Đang nếu đã nhận định Vương Tân chính là Vương Chi thì chắc chắn không thể sai được.
Dù biết là vậy, thế nhưng Lăng Mị và Hoàng Nữ Tú Anh vẫn còn đang đợi. Bọn họ muốn được nghe chính miệng hắn thừa nhận.
Dưới sự chăm chú của họ, phía dưới, Vương Chi rốt cuộc cũng mở miệng:
“Tiểu muội muội, chúng ta quen biết sao?”.

Đang khóc, Tiểu Đinh Đang nhất thời ngơ ngác, đến cả âm điệu cũng ngập ngừng biến đổi:
“…Hức hức… Vương Chi… hức… ngươi không nhận… không nhận ra ta sao?... Ta… hức… ta là rắn con nè…”.
“Tiểu muội muội, xin lỗi, nhưng hẳn là ngươi đã nhận lầm người rồi. Tên của ta là Vương Tân, không phải Vương Chi. Hơn nữa… ta cũng không biết ai là rắn con cả”.
Sững sờ.
Chẳng biết từ lúc nào tiếng thút thít của Tiểu Đinh Đang đã bỗng im bặt. Cô bé ngẩng đầu nhìn Vương Chi, mắt không dám tin.
Vương Chi… hắn nói không biết… hắn nói không biết…
“Này…”.
Lăng Mị như bị người tạt gáo nước lạnh vào mặt, tâm trạng vui mừng cũng tan biến trong phút chốc.
Vương Tân nói hắn là Vương Tân chứ không phải Vương Chi, còn bảo là không biết ai là rắn con…
Chuyện này… lẽ nào Tiểu Đinh Đang đã nhìn lầm…
“Không phải!”.
Sau một hồi há hốc ngây người, Tiểu Đinh Đang cuối cùng cũng phản ứng.
Cô bé lắc mạnh cái đầu nhỏ nhắn của mình, nói gấp:
“Ngươi là Vương Chi! Ngươi đúng là Vương Chi mà!”.
“Ta là Vương Tân”.
“Không phải! Không phải!”.
Tiểu Đinh Đang bất ngờ buông Vương Chi ra, ngồi xuống sàn đấu, lấy tay chà xát. Tiếp đó, cô bé đứng lên, giơ bàn tay dính đầy máu của Vương Chi ra trước mặt hắn, nói:
“Đây là máu của ngươi! Nó thật là máu của ngươi! Ngươi đúng là Vương Chi! Đúng là Vương Chi mà…!”.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì”.
Bất kể Tiểu Đinh Đang có cố gắng phủ nhận, giải thích hay chứng minh thế nào, từ đầu đến cuối Vương Chi đều vẫn giữ nguyên nét mặt lãnh đạm của mình, thậm chí đến ánh mắt cũng chưa từng dao động qua.
“Tiểu muội muội, tuy không biết ta và Vương Chi mà ngươi nói giống nhau tới mức nào, nhưng ta có thể khẳng định: ta… không phải hắn”.
“Không… không phải… không phải…”.
Giọng của Tiểu Đinh Đang lúc này đã nhỏ đi hẳn, thậm chí đến những cái lắc đầu cũng trở nên chậm chạp và yếu ớt.
Cô bé cảm thấy rất vô lực. Không phải thân thể mà là cõi lòng.
Liếc xuống bàn tay còn đang dính đầy máu của mình, hai mắt cô bé mờ dần. Lệ còn chưa kịp lau lại thi nhau rơi xuống…
Mùi máu này… rõ ràng là của Vương Chi… rõ ràng là…
Nhưng tại sao hắn lại chối bỏ? Tại sao lại không chịu nhìn nhận?
“… Vương Chi… hức… hức… ta… là rắn con mà… hức… hức…”.
Chứng kiến dáng vẻ thương tâm của Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị không nhịn được từ phía trên đáp xuống.
“Tiểu tử chết tiệt! Ngươi như vậy là sao hả?!”.
“Hai mươi lăm năm trước ngươi vô cớ bỏ đi, ngay đến một chữ cũng chẳng thèm để lại cho ta. Nói thế nào thì ta cũng là sư phụ ngươi mà, ngươi sao có thể…”.
Mặt hầm hầm tức giận, nàng chỉ vào Tiểu Đinh Đang, tiếp tục:
“Vương Chi ngươi muốn đi thì ta đây cũng mặc xác ngươi! Nhưng cớ gì ngươi lại bỏ lại con rắn ngu ngốc này ở Thiên Đan Phong của ta?!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.