Phù Thiên Ký

Chương 187: Sơ đấu Mai Tiểu Đóa




“Cốt Đãi, ngươi tuyệt đối không thể gia nhập Tứ Thiên Điện!”.
Không thể?
Nam tử cảm thấy khá là khó hiểu về sự phản đối này. Nhất là khi nhìn vào vẻ mặt kiên quyết kia của Na Trát Sa Đài, trong lòng hắn lại càng thêm ngờ vực.
“Tứ a di, tại sao ta lại không thể gia nhập Tứ Thiên Điện?”.
Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy đối phương hồi âm, nam tử suy đoán:
“Chẳng lẽ Tứ Thiên Điện có dính líu tới hắn?”.
“Không phải, Tứ Thiên Điện và tên tiểu nhân kia không có quan hệ gì cả”.
“Vậy tại sao ngươi…?”.
“Cốt Đãi, ta có lý do của mình. Ngươi nghe ta, đừng gia nhập Tứ Thiên Điện, đừng tới Đại Việt Giới…”.
“Ta sẽ làm theo lời ngươi”.
Nghe nam tử nói vậy, trong lòng Na Trát Sa Đài rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiếc rằng trạng thái ấy chưa duy trì được bao lâu thì…
“… Nhưng chỉ khi ngươi có lý do chính đáng”.
Tâm tình vốn chỉ vừa buông lỏng được một chút, Na Trát Sa Đài lại lần nữa bị làm cho khẩn trương.
“Cốt Đãi ngươi… lần này hãy nghe ta có được không. Tứ Thiên Điện kia thật sự không phải là nơi tốt lành gì đâu. Nếu chỉ vì muốn tu luyện thì a di có thể trợ giúp ngươi. Bằng vào số tài bảo của ta và mẫu thân ngươi năm đó lưu lại, ta dám bảo đảm chỉ cần vài trăm năm là ngươi có thể đột phá Linh anh cảnh, tiến vào hàng ngũ chân nhân...”.
“A di, mục đích ta gia nhập Tứ Thiên Điện cũng không phải chỉ đơn thuần là vì muốn tu luyện mà còn…”.
Nói tới đây, nam tử đột nhiên dừng lại.
Thần niệm khẽ động, từ trong không gian giới chỉ, hắn lấy ra một tấm ngọc bài màu đỏ. Sau khi truyền vào một chút linh lực, từ trong ngọc bài, một giọng nói vang lên:
“Vương sư đệ, cốc chủ cho tìm ngươi. Lập tức đến Vạn Kiếm Môn nghe chỉ thị…”.
Đem ngọc bài thu lại, nam tử thoáng liếc sang Tiểu Kiều hiện đang còn hôn mê, mắt ánh lên chút nhu hòa hiếm thấy.
“Giúp ta chăm sóc nàng”.


Nửa giờ sau.
Vạn Kiếm Môn, trong một căn phòng.
Năm, đó là số người đang hiện diện. Lại nói, trong năm người đang có mặt này thì có hai người là nổi bật hơn cả. Là hai cô gái.
Gương mặt bọn họ khá giống nhau, từ đôi mắt, mày cong cho đến làn môi, khóe miệng, thiết nghĩ cũng có tới tám phần tương tự. Một trong số đó cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là Mai Diễm Phương – cốc chủ Hồng Diệp Cốc. Về cô gái còn lại, tuy tiếng tăm không thể bì được với người trước nhưng trong tám đại tông môn cũng là danh nổi như cồn, chính là Mai Tiểu Đóa – người đã dùng tu vi Linh châu đệ tam trọng tiến vào tốp ba người mạnh nhất trong cuộc chiến tông môn lần trước.
Ngồi trên chiếc ghế được tách riêng, Mai Diễm Phương thoáng liếc qua một vòng, chân mày đột nhiên cau lại.
“Các ngươi có ai biết Vương Tân hiện đang ở đâu không?”.
Trừ Mai Tiểu Đóa, ba người còn lại, sau một hồi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một người đứng lên nói:
“Bẩm cốc chủ, Vương sư đệ xưa nay hành tung bí ẩn, đệ tử chỉ biết là hiện đệ ấy đang ở gần Vạn Kiếm Môn, còn về vị trí cụ thể thì đệ tử cũng chẳng rõ”.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Mai Diễm Phương tỏ ra rất không hài lòng:
“Nam Cung Tiểu Nhạc, ngươi và hắn đều là đệ tử của lục trưởng lão, thân là sư huynh, vậy mà lại không nắm được hành tung của hắn sao?”.
“Cốc chủ, Vương Tân xưa nay tính tình độc lai độc vãng, hơn nữa cũng đã ba năm chưa trở về Hồng Diệp Cốc, vì vậy cho nên…”.
Đưa tay ngăn lại, Mai Diễm Phương có chút mất kiên nhẫn:
“Trả lời dứt khoát cho ta. Tên Vương Tân kia khi nào mới đến?”.
“Bẩm cốc chủ, lúc nãy đệ tử đã thông qua ngọc phù thông báo cho Vương Tân sư đệ, chắc là đệ ấy sẽ tới đây nhanh thôi”.
“Chắc là? Hừ, thứ ta muốn nghe không phải một lời suy đoán. Nam Cung Tiểu Nhạc, đưa ngọc phù mà ngươi dùng để liên lạc với hắn đây”.
Trong lòng âm thầm kêu khổ, Nam Cung Tiểu Nhạc bất đắc dĩ đem tấm ngọc phù lấy ra, cũng chẳng dám chần chừ mà cung kính mang đến cho vị cốc chủ của mình.
Nhưng khi hắn còn chưa đi được mấy bước thì Mai Diễm Phương bỗng bất ngờ đổi ý:
“Không cần nữa. Ngươi trở lại chỗ ngồi đi”.
Đây là làm sao? Tâm tư của cốc chủ xoay chuyển cũng quá mau lẹ đi.
Ngạc nhiên quy ngạc nhiên, Nam Cung Tiểu Nhạc đương nhiên chẳng dám có ý kiến gì. Dù cho có thì hắn cũng không ngu gì nói ra a. Tính tình của vị cốc chủ kia… thật sự là không được tốt lắm.
Nam Cung Tiểu Nhạc là vậy, hắn cho rằng Mai Diễm Phương đổi ý là do tâm tư xoay chuyển. Mà chẳng riêng gì hắn, hai người đang ngồi cạnh hắn là Nguyễn Chiến Thiên và Trầm Thiến cũng có cùng nhận định, duy chỉ mỗi mình Mai Tiểu Đóa là nghĩ khác.
Giống như Mai Diễm Phương hiện giờ, ánh mắt nàng như cố ý lại như vô tình liếc về phía cửa phòng.

Lát sau, từ bên ngoài, một giọng nam nhân trầm ổn tryền vào:
“Đệ tử Vương Tân xin được phép vào trong”.
“Tiến vào đi”.
Cửa mở, một thân ảnh dần hiện rõ.
Thần sắc nhợt nhạt, người đầy thương tích và khí tức thì mạnh yếu luân chuyển, đó là những gì vừa đập vào mắt đám người có mặt trong phòng.
Chứng kiến bộ dạng của người vừa đi vào, vốn đang bực bội, Mai Diễm Phương cũng bất giác buông bỏ ý định đem đối phương dạy dỗ.
Tuy vậy, giọng điệu của nàng vẫn còn mang chút khó chịu:
“Ngươi chính là Vương Tân?”.
Nghe hỏi, Vương Tân, cũng tức nam tử, hay nên gọi là Cốt Đãi Sa Đài, hoặc… Vương Chi cũng không lấy làm lạ. Tính ra thì từ khi hắn trở thành đệ tử của Hồng Diệp Cốc thì hôm nay vẫn là lần đầu tiên được diện kiến vị cốc chủ này.
Tỏ ra cung kính, hắn hồi đáp:
“Bẩm cốc chủ, chính là đệ tử”.
Ngay khi vừa nói xong, một luồng thần thức bất ngờ quét qua người hắn.
Là của Mai Diễm Phương. Nàng đang thăm dò.
Sau một đỗi im lặng tra xét, rốt cuộc Mai Diễm Phương cũng đem thần thức thu lại.
“Thương tích của ngươi hẳn là chỉ vừa bị chưa lâu?”.
“Hai ngày trước đệ tử có chạm trán với một nhóm tu sĩ tà đạo, trong lúc giao chiến đã bị chúng đả thương”. – Vẻ mặt chân thành, Vương Chi giải thích ngắn gọn.
“Tà tu?”.
Ánh mắt hơi đổi, Mai Diễm Phương truy hỏi:
“Có biết bọn chúng là người của thế lực nào không?”.
Đáp lại nàng là một cái lắc đầu của Vương Chi: “Sau khi giết hết bọn chúng đệ tử đã tra xét qua nhưng không tìm thấy vật chứng minh thân phận nào cả. Đệ tử nghĩ bọn họ hẳn chỉ là một đám tán tu, chặn giết đệ tử chẳng qua là vì muốn cướp đoạt tài bảo mà thôi”.
“Có khả năng là vậy”.
Tạm đem chuyện tà tu này gác lại, Mai Diễm Phương hướng Vương Chi bảo:
“Ngồi xuống trước đi”.
Đợi cho đối phương đã yên vị, lúc này nàng mới nói:
“Vương Tân, dưới sự bảo đảm của lục trưởng lão, ta đã đưa ngươi vào danh sách tham dự cuộc chiến tông môn lần này, thế nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, hôm nay, trước mặt những đệ tử dự thi khác, ta muốn kiểm chứng lại một chút thực lực của ngươi. Ngươi không có ý kiến gì chứ?”.
“Không có”.
“Tốt”.
Chuyển ánh mắt sang Mai Tiểu Đóa vẫn luôn im lặng từ nãy giờ, Mai Diễm Phương bảo:
“Tiểu Đóa, ngươi thử hắn một chút”.
Như nghĩ tới gì đó, nàng bổ sung: “Nhẹ tay một chút”.
“Biết”.
Đáp một tiếng ngắn gọn, Mai Tiểu Đóa từ từ đứng dậy, bước ra.
Nhìn qua Vương Chi – đối thủ của mình, nàng lạnh nhạt bảo:
“Đánh đi”.
“Sư tỷ, đắc…”.
Chữ “tội” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng Vương Chi thì ngay tức thì, một bàn chân đánh thẳng vào ngực hắn.
Vậy mà lại bảo ta đánh đi?
Cảm thấy mình bị Mai Tiểu Đóa lừa gạt, trong lòng Vương Chi bất giác sinh ra một chút buồn bực. Tuy nhiên, ngoài mặt thì hắn lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ đơn giản đưa tay đón đỡ.
“Ba!”.
Sau cú va chạm, hoàn toàn không một chút trì trệ, cả người Vương Chi bị đánh bay.
Này…
Vương Chi nhanh chóng đứng dậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn Mai Tiểu Đóa. Cú đá vừa rồi… thật sự là mạnh đến bất thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.