Phù Thiên Ký

Chương 181: Thân phận thật sự




Giữa lúc đám người tám đại tông môn còn chưa biết phải làm sao thì bên kia, một trong số hai lão nhân hướng về cô gái hiện còn đang hờ hững ngó quanh, hỏi:
“Cố sư muội, muội có lời gì muốn nói không?”.
Vừa nghe lão nhân xưng hô như vậy, đám người tám đại tông môn lập tức biến sắc.
Lão nhân mới nói gì? Sư muội?
Cô gái chỉ có tu vi Linh châu cảnh đệ lục trọng kia lại là sư muội của hai lão nhân?
Mặc dù bọn họ không nhận ra được tu vi Thiên hà đệ thất trọng của hai lão nhân, nhưng là với kiến thức cũng như kinh nghiệm từ những lần trước, mức phỏng đoán so với thực tế cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Theo lý thì cô gái kia không có khả năng là sư muội của hai lão nhân được. Thú thật là từ nãy giờ, bọn họ chỉ cho rằng nàng là hậu nhân hậu bối gì đó thôi.
Sư muội ư? Hoàn toàn là không ngờ tới. Xác thực là đối với Tứ Thiên Điện, sự hiểu biết của họ rất ít, tuy nhiên, một số kiến thức cơ bản thì họ vẫn có nghe nói qua. Theo đó, bối phận trong môn phái này có thể chia ra làm ba tầng thứ chính: đầu tiên và thấp nhất là những tu sĩ có tu vi dưới Linh châu đệ cửu trọng, gọi là tầng lớp đệ tử; tiếp theo là những tu sĩ có tu vi từ Thiên hà đệ nhất trọng cho đến Thiên hà đệ lục trọng, gọi là tầng lớp trưởng lão ngoại thiên; cuối cùng là những tu sĩ có tu vi từ Thiên hà đệ thất trọng trở lên, bao gồm các trưởng lão nội thiên, điện chủ, hộ pháp,…, đẳng cấp phải nói là cực kỳ sâm nghiêm.
Tu vi của cô gái kia chỉ là Linh châu đệ lục trọng, xét theo cấp bậc thì thuộc vào tầng lớp đệ tử của Tứ Thiên Điện, so với hai lão nhân thì bối phận rõ ràng là kém hơn nhiều, theo lý thì không thể nào là sư muội của họ được mới đúng.
Ấy vậy mà điều không thể ấy đã biến thành có thể. Vừa rồi hai lão nhân kia thực sự đã gọi nàng là sư muội.
Chuyện này… chẳng hợp lẽ thường tí nào cả.
Phải, đúng là không hợp, hoàn toàn không hợp. Nếu mà hợp thì… người của tám đại tông môn đã chẳng mắc phải sai lầm a!
Nghĩ đi, cô gái kia là sư muội của hai lão nhân, như vậy cũng có nghĩa nàng và họ là cùng bối phận, thế mà vừa rồi người của tám đại tông môn chỉ hời hợt chào đón nàng bằng một cái gật đầu kèm với một nụ cười thân thiện trong khi đối với hai lão nhân thì lại cung kính cúi đầu, cái này… cũng không khỏi quá vô lễ đấy!
Cô gái kia, thân phận người ta cao quý hơn họ nhiều lắm a!
Gật đầu? Nở một nụ cười thân thiện?
Đám người của tám đại tông môn thật là muốn tát vào bộ mặt của mình lúc đó mấy cái. Nếu như thời gian quay ngược trở lại thì bọn họ tuyệt đối sẽ rất cung kính cúi đầu trước cô gái kia ngay, chỉ có điều… thời gian có thể quay ngược được sao?
Bây giờ thì bọn họ đã hiểu tại sao khi nãy hai lão nhân lại có biểu hiện không hài lòng, tất cả đều là bắt nguồn từ sự thiếu tôn trọng của bọn họ dành cho cô gái kia.
Sai lầm tất nhiên là cần phải được sửa đổi, tám đại tông môn kẻ nào cũng đều hiểu được.
Lần này, bước lên trước vẫn Cao Tất Hàn. Hắn hướng ánh mắt về cô gái kia, đang định nói thì bất ngờ, một thân ảnh lao lên chắn trước người hắn.
Là Công Tôn Quy.
Dáng vẻ khiêm nhường, ánh mắt chân thành, Công Tôn Quy nhìn cô gái, cúi người thật sâu:
“Vãn bối Công Tôn Quy, xin kính cẩn nghiêng mình ra mắt Cố tiền bối”.

Im lặng.
Cao Tất Hàn im lặng. Đám người tám đại tông môn im lặng.
Cái tên Công Tôn Quy kia… hắn như vậy… như vậy cũng không khỏi làm quá đi.
Vãn bối? Cố tiền bối?
Dù rằng cô gái kia là sư muội của hai vị cường giả Thiên hà cảnh nhưng nói thế nào thì tu vi vẫn mới chỉ là Linh châu đệ lục trọng, kém hơn Công Tôn Quy hắn cả ba cảnh giới, xưng hô như thế… có phải là hơi gượng ép không?
Nên nhớ bản thân Công Tôn Quy đường đường là người đứng đầu một phái đấy. Lại nói, hắn cũng đâu phải đệ tử của Tứ Thiên Điện mà cần cung kính đến mức đó chứ? Thiết nghĩ xưng Công Tôn mỗ và hô Cố tiên tử là được rồi a.
Suy nghĩ của đám người tám đại tông môn là vậy, chỉ tiếc riêng Công Tôn Quy thì lại khác. Vẫn giữ tư thế khom lưng cúi đầu nọ, hắn hướng cô gái nói tiếp:
“Cố tiên tử, vừa rồi vãn bối đây có mắt như mù, không thấy được thái sơn trước mặt nên đã vô tình mạo phạm phượng nhan, cúi mong tiền bối mở lượng hải hà bỏ qua cho sự vô lễ này”.
“Đúng là thấp hèn”.
Đứng phía sau, Mai Diễm Phương chứng kiến hết thảy thì trong lòng liền âm thầm khinh bỉ. Bộ dạng của tên kia lúc này sao mà… đáng khinh quá không biết.
Đó là cảm xúc thật sự của Mai Diễm Phương. Và trùng hợp thay, nó cũng lại là cảm xúc của một người khác nữa: cô gái kia.
Thần sắc lạnh nhạt, lần đầu tiên nàng mở miệng lên tiếng:
“Công Tôn Quy đúng không?”.
“Nếu thích thì tiền bối có thể gọi là con rùa đen cũng được”.
“Ta không có hứng thú”. – Cô gái tỏ ra không kiên nhẫn – “Nghe đây, ta không phải người nhỏ mọn, vậy nên ta cũng chẳng có ý trách móc gì với chuyện lúc nãy”.
“Vậy vãn bối xin thay mặt cho mọi người cảm tạ tiền bối”.
“Được rồi, ngươi đứng thẳng người lên đi”.
Dừng trong giây lát, cô gái nói tiếp: “Còn nữa, thay vì tiền bối thì cứ gọi ta một tiếng Cố tiên tử là được rồi… Cũng không cần xưng vãn bối với ta”.
Công Tôn Quy nghe nàng nói vậy thì ánh mắt chợt lóe lên một tia khác lạ, tuy nhiên rất nhanh nó đã lập tức được giấu đi. Miệng cười tươi rói, hắn gật đầu:
“Nếu Cố tiên tử đã nói vậy thì Công Tôn tuyệt không dám trái ý”.


Hai ngày sau.
Bên trong một động phủ tạm bợ, trên một phiến đá bằng phẳng, một tiếng “ưm” khẽ đột ngột cất lên.
Vừa nghe thấy âm thanh này, từ góc nào chẳng rõ, một thân ảnh nhỏ nhắn liền vội vã chạy tới.
Ngồi xuống phiến đá, cô gái nắm chặt tay người đang nằm bên trên, gọi:
“Công tử, công tử…”.
“Công tử, người có nghe ta nói không?”.
“Ưm…”.
Từ trong hôn mê, một đôi mắt từ từ hé mở.
“Công tử, người… người tỉnh rồi…”.
“Tiểu Kiều…”.
Vừa mở miệng cũng chẳng ai xa lạ, đích thị là nam tử vẫn luôn bên cạnh Tiểu Kiều. Sau trận chiến với cô gái có phong cách ăn mặc kỳ lạ kia thì rõ ràng là hắn vẫn còn sống.
Nhưng… bằng cách nào?
Theo những ký ức mơ hồ còn sót lại thì lẽ ra hắn nên chết rồi mới đúng. Chẳng phải hắn đã bị cô gái kia…
Mặt đầy nghi hoặc, hắn hỏi: “Tiểu Kiều, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ta không phải đã bị cô gái kia giết chết rồi sao?”.
“Công tử, thật ra…”.
“Tiểu tử ngươi muốn chết lắm sao?”.
Không cần đoán, người vừa cắt ngang lời Tiểu Kiều chẳng phải ai khác, chính là kẻ đã giao đấu với nam tử trước đó – cô gái với phong cách ăn mặc kỳ lạ nọ.
Nhận thấy sự có mặt của mình đã khiến cho nam tử khẩn trương, cô gái tỏ ra bất mãn:
“Sợ cái gì? Ta không ăn được thịt người đâu”.

Trầm mặc một đỗi, nam tử rốt cuộc cũng phần nào bình tĩnh lại. Hắn biết hiện giờ có khẩn trương lo lắng cũng chẳng được gì. Đối phương nếu muốn gây bất lợi cho hắn và Tiểu Kiều thì thật sự là dễ như trở bàn tay, mạng sống của hắn vốn dĩ đã nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương rồi.
Tạm buông lỏng tâm tình, hắn nhìn thẳng cô gái, trực tiếp hỏi rõ:
“Đến cùng thì mục đích của ngươi là gì?”.
Nam tử cảm thấy rất khó hiểu. Theo như những gì cô gái kia đã nói trong trận chiến trước đó thì mục tiêu của nàng là hắn. Nàng đến để giết hắn.
Nhưng kết quả thì sao?
Hắn vẫn sống, dù rằng nàng hoàn toàn có đủ khả năng để lấy mạng hắn.
Cái này có ý nghĩa gì?
E là ngay từ đầu mục đích của nàng chẳng phải như những gì đã nói.
Vậy thực sự thì nó là gì? Nàng cần thứ gì ở hắn, nếu không phải là mạng sống?
Hiểu rõ nỗi lòng của nam tử, phía đối diện, cô gái cười cười hỏi lại:
“Thay vì hỏi mục đích của ta là gì thì sao ngươi không hỏi ta là ai?”.
Cũng chẳng cần nam tử phải hồi đáp, cô gái kia tự mình trả lời:
“Tiểu tử, nghe cho rõ đây: Ta… chính là tứ a di của ngươi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.