Phù Thiên Ký

Chương 148: Nhạc Thương Tâm, Người Thương Tâm




"Róc rách... Róc rách...".
"Róc rách...".
...
Cạnh con suối xưa, dưới tàn cây cũ, hai ngôi mộ Vương Chi đắp năm nào vẫn còn đấy. Tất nhiên sau nhiều năm trôi qua thì chúng đã thay đổi rất nhiều. Trên mộ đã ngập tràn cỏ dại, quanh mộ đã mọc đầy cây hoang, thiết nghĩ nếu không nhờ có hai tấm bia vẫn còn nguyên vẹn thì chẳng ai có thể ngờ được hai cồn đất này là mộ phần cả. Phải, năm tháng vô tình đã làm cảnh vật đổi thay nhiều quá...
Trước phần mộ hoang tàn kia hiện có hai người đang đứng. Đó là một đôi nam nữ.
Nam thì khoác trường bào tím sẫm, tóc dài buông xõa, vẻ mặt u sầu, toàn thân toát ra một cỗ khí chất nồng đậm vị tang thương. Nữ thì có phần đối lập. Nàng mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, dáng người thước tha, hai mắt to tròn linh động đáng yêu, đích thị là một đại mỹ nhân khiến vạn người mê đắm.
Lúc này, thần sắc của vị đại mỹ nhân ấy không được tốt lắm, xem bộ dạng thì dường như đang rất khó chịu. Nhẹ cắn môi, nàng đưa mắt liếc qua nam tử bên cạnh, sau một thoáng chần chừ thì bắt đầu điều động linh lực.
Ngay lập tức, một kiện linh khí hiện ra trong tay nàng. Nó giống đao lại không phải đao, giống hoàn lại không phải hoàn, có hình bán nguyệt, màu đen, bề mặt toát ra hàn khí thấu xương. Dưới sự điều khiển của nàng, kiện linh khí kỳ lạ kia bay lên phía trước...
"Xẹt... xẹt...".
"Xẹt...".
...
Nhìn hai ngôi mộ hiện đã trống trải sạch sẽ, vốn luôn im lặng từ nãy giờ, nam tử chợt cất tiếng:
"Tiểu Kiều, tại sao ngươi lại chặt hết cây, nhổ hết cỏ đi?".
Nữ tử, cũng tức Tiểu Kiều nhỏ giọng đáp:
"Công tử, bọn nó mọc trên mộ của ta".
"Chỉ là một phần mộ, ngươi hà tất phải bận tâm".
Tiêu Kiều nghe vậy thì chu môi, trong lòng thầm nói: "Dù sao nó cũng có phải mộ của công tử người đâu...".
"Tiểu Kiều".
Nam tử như biết được suy nghĩ của nàng, chỉ tay vào tấm bia có khắc hàng chữ "Vương Chi chi mộ" bảo:
"Ngươi vẫn thường hỏi ta đây là mộ của ai đúng không? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết. Nó... chính là mộ của ta".
Bên cạnh, Tiểu Kiều lập tức mở to mắt, cả người bất động trong giây lát. Nàng bị bất ngờ quá đỗi đi. Đã rất nhiều lần nàng nghĩ đến ngôi mộ "hàng xóm" kia, thắc mắc nó là của ai, nam hay nữ, già hay trẻ, người phàm hay tu sĩ,... Mặc dù cũng từng suy đoán không ít nhưng thú thật là nàng chưa bao giờ liên tưởng đến công tử nhà mình cả. Nó quá ư thiếu chân thật...
Khoan đã.
Nghĩ tới điều gì, Tiểu Kiều hết nhìn ngôi mộ lại đến nhìn nam tử, do dự một hồi rốt cuộc cũng chịu nói:
"Công tử gạt ta. Người đâu phải quỷ tu, hơn nữa bên dưới ngôi mộ Vương Chi kia cũng đâu thấy bộ hài cốt nào".
Nam tử không phủ nhận mà cũng chẳng tán đồng, khẽ xoay người, vừa cất bước vừa bảo:
"Tiểu Kiều, về nhà thôi".
...
Lát sau, bước chân vốn đang đều đặn của nam tử bỗng đột ngột dừng lại ngay bên ngoài căn nhà nhỏ năm xưa mà hắn và Tiểu Kiều từng trải qua mấy năm cư ngụ. Căn nhà vẫn vậy, từ mái lá cho đến cánh cửa liêu xiêu, rào tre tạm bợ, chẳng có gì thay đổi cả. Thật kỳ lạ là sau chừng ấy năm mà nó vẫn vẹn nguyên như vậy.
"Công tử". - Nét mặt không vui, Tiểu Kiều hướng nam tử gọi - "Nhà của ta bị người khác chiếm mất rồi".
Nam tử nghe xong nhưng không đáp lại. Ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn vào một thân ảnh già nua ngồi dưới mái hiên, tay lướt dây đàn.
"... Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ...
... khiến xuôi ta cùng nàng nên duyên nợ
Ôi duyên nợ...
... Là duyên hay nợ?
Ôi duyên nợ...
... Là nợ hay duyên?
...
...
Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền
Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc
Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo...
... Nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu
Ái ân xưa...
... Ai cam ai nguyện?
Oán thù nay...
... Ai nguyện ai cam?
Oán thù nay...
... Ai nguyện ai cam?
Oán thù này...
... Ai nguyện ai cam?".
Tiếng đàn đã dứt, lời ca đã ngừng. Chỉ là lòng người thì vẫn trĩu nặng tiếng nhạc lời ca...
Ánh mắt hiện lên chút ưu thương nhàn nhạt, nam tử bước vào căn nhà nhỏ, tiến tới trước mặt ông lão vừa gảy đàn, mở lời:
"Hãy dạy ta khúc nhạc vừa rồi".
Lấy một miếng vải lau chùi cây đàn, ông lão hờ hững lắc đầu:
"Ta không phải cầm sư".
"Nhưng vừa rồi rõ ràng ông gảy rất hay mà". - Lên tiếng không phải nam tử mà là người bên cạnh hắn: Tiểu Kiều.
Dáng vẻ chân thành, nàng khuyên bảo:
"Gia gia, ông hãy dạy công tử nhà ta đi. Bao nhiêu tiền ta cũng trả cho ông".
"Tiền?".
Ông lão lắc đầu: "Tiền đối với ta chẳng là gì cả. Các ngươi muốn học đàn thì hãy vào trấn mà tìm cầm sư, ở đây chỉ có một trần nô mà thôi".
Trần nô?
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiều hiện lên nét nghi hoặc:
"Gia gia, trần nô nghĩa là gì?".
Lần này ông lão không đáp, thay vì đáp thì ông lại cúi đầu tiếp tục lau chùi cây đàn của mình.
"Soạt!".
Một thanh kiếm tức thì kê vào cổ ông. Người cầm kiếm chẳng phải ai khác, chính là nam tử mặc tử y.
"Dạy ta khúc nhạc kia hoặc là chết, ngươi chọn đi".
Liếc qua lưỡi kiếm sắc lẹm trên cổ, ông lão nhận xét:
"Quả là một tuyệt thế bảo kiếm".
Nói xong, ông lại lần nữa cúi đầu lau chùi...
Nhìn vào bộ dáng bình thản của ông, đứng đối diện, Tiểu Kiều thật là có xúc động muốn giơ chân đá một cái.
Giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm tình ngồi đó bình luận bảo kiếm với bảo đao chứ?
Công tử của nàng là hạng người thế nào?
Giết người không chớp mắt đấy!
Trước giờ nàng chưa từng thấy công tử nương tay cho ai cả. Người trẻ cũng giết, người già cũng giết, nam nhân cũng giết, nữ nhân cũng giết, thậm chí trẻ nhỏ cũng giết nốt. Tóm lại chỉ cần muốn giết thì công tử sẽ giết, nói dễ nghe một chút thì mạng người trong mắt công tử chẳng đáng một xu, còn nếu nói khó nghe thì trong mắt công tử, mạng người chỉ như cỏ rác!
Mặc dù Tiểu Kiều không muốn ông lão bị giết, nhưng là nếu công tử muốn thì... nàng cũng chỉ biết nhắm mắt bịt tai lại thôi. Nàng không dám chống lại ý muốn của công tử. Lùi một bước mà nói, cho dù nàng dám đi nữa thì nàng cũng chẳng đủ sức để ngăn cản a.
Liếc thấy thần sắc của nam tử đã trầm đi một chút, trong lòng khẩn trương, Tiểu Kiều vội tiếp tục khuyên nhủ:
"Gia gia à, ông hãy dạy khúc nhạc kia cho công tử nhà ta đi! Nếu không công tử sẽ giết ông thật đó! Gia gia...".
"Tiểu Kiều, đứng sang một bên".
"Công tử...".
Chẳng cần nam tử phải nhắc lại lần thứ hai thì Tiểu Kiều đã ngoan ngoãn đứng sang một bên. Nàng thật sự không dám làm trái ý công tử mình.
Quay mặt đi, nàng lí nhí cầu khẩn:
"Gia gia à, ông ra đi thong thả. Ta sẽ lập mộ rồi mua nhan đèn cúng bái ông. Ông cũng đừng có oán hận công tử của ta, ai bảo ông không chịu dạy cho công tử làm chi. Nếu có oán hận thì hãy oán hận ta là được rồi. Nhưng mà vừa rồi ta cũng đã cố gắng khuyên nhũ ông, vì thế cho nên... gia gia à, ông cũng đừng có oán hận ta, đừng có hiện hồn về tìm ta đòi mạng. Mặc dù ta là quỷ nhưng thỉnh thoảng cũng sợ ma lắm...".
Giữa lúc Tiểu Kiều đang khẩn cầu thì bên này, tay nam tử khẽ động.
Một đường kiếm cắt qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.