Phù Thiên Ký

Chương 140: Lời ra đoạn nghĩa




Có lẽ vì sợ tâm tình bị dao động, Lăng Tố quay mặt sang hướng khác, sau đó mới đáp:
"Phải, ban đầu ta đúng thật là muốn giết ngươi, cũng như đã từng muốn giết con chúng ta vậy...".
"Con chúng ta"...
Vừa nghe ba chữ này, trong lòng Vương Chi lập tức dậy sóng.
Nàng mới nói gì? Con của nàng và hắn ư? Lẽ nào chuyện hôm đó...
Ngước mắt lên nhìn Lăng Tố, Vương Chi chưa kịp mở miệng thì nàng đã lên tiếng trước:
"... Nhưng không biết tại sao ta lại không thể xuống tay lấy mạng ngươi được, mặc dù chỉ vài ngày trước ta còn tự tay giết đi đứa trẻ trong bụng mình".
...
...
Hai mắt ươn ướt. Bờ môi run rẩy... Vương Chi rất muốn nói gì đấy nhưng miệng lại chẳng tài nào thốt ra được. Thú thật là chưa bao giờ hắn nghĩ đến chuyện mình sẽ có một đứa con. Hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, cái gọi là gia đình rất xa lạ với hắn...
Hắn không biết năm xưa, lúc cha mẹ bỏ rơi hắn thì họ đã có cảm giác gì; nhưng còn hắn bây giờ, khi biết con của mình đã bị giết chết, tim hắn bất giác lại nhói đau.
Đứa trẻ ấy... nó có tội tình gì chứ. Tại sao phải giết nó... Nó đâu có đáng chết... Nó... đâu có đáng...
Người phụ nữ mà hắn yêu nhất lại tự tay giết đi con của nàng và hắn...
"Tại sao?".
Mắt nhòa lệ, Vương Chi nhìn Lăng Tố, hỏi: "Rốt cuộc là tại sao? Tại sao người lại nhẫn tâm đến như vậy...?".
"Nó không nên được sinh ra". - Cố che đi một tia ưu thương trong mắt, Lăng Tố thấp giọng - "Vương Chi ngươi chỉ là một đệ tử bình thường của Yêu Tông, còn ta lại là trưởng lão của Yêu Tông. Ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh trung kỳ, trong khi ta chỉ thiếu một bước nữa là sẽ trở thành cường giả Thiên hà cảnh được vạn người kính ngưỡng. Vương Chi, giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách quá lớn, lớn đến nỗi phân tách ta và ngươi thành hai thế giới khác nhau... Ta và ngươi là không thể nào. Đứa trẻ đó... nó không nên được sinh ra...".
Không nên... Không nên...
Rốt cuộc tất cả đều là tại hắn. Hết thảy đều là bởi thực lực của hắn quá yếu, tư chất của hắn quá kém cỏi... Là hắn đã làm liên lụy đến nó - con của hắn - đứa trẻ còn chưa kịp chào đời kia...
"Giết ta đi".
...
...
Nhìn theo thân ảnh Lăng Tố vừa rời đi, Vương Chi bất lực gào lên:
"Hãy giết ta đi!!".
"Mau quay lại giết ta đi!!".
"Tại sao?! Tại sao lại đối xử với ta như vậy?!!".
"Tại sao?!!!".
"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!".
"Ha ha ha... ha ha... hức hức...".
"Hức... ức... hức...".
"A a a a a....!!!".
"A a a a a...!!!".
...
Giữa đêm khuya thanh vắng, nơi trấn nhỏ vô danh, một kẻ tàn phế ngửa mặt lên trời mà gào thét.
Là vì ai mà gào? Vì ai mà thét?
Là Lăng Tố? Là đứa trẻ đã bị giết khi đang còn trong bụng? Hay là... vì chính hắn?
"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha...".
Là vì ai ư?
Hắn không biết. Đến cả là cười hay khóc mà hắn còn chẳng thể phân biệt được nữa thì làm sao hắn biết là vì ai?
Hắn chỉ là muốn kêu, chỉ là muốn gào... đến tận trời xanh.
Nhưng, trời ở quá cao, liệu có nghe được chăng?
Hẳn là có. Bởi vì... sấm đã vang, chớp đã giật và trời thì... đã đổ lệ rồi.
"Ầm!".
"Ầm!".
...
"A a a!".
Trong động phủ của Vương Chi, Tiểu Đinh Đang đang nằm ngủ ngon lành thì bỗng giật mình tỉnh giấc. Cô bé vừa nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ, cô bé nhìn thấy Vương Chi toàn thân dính đầy máu tươi không ngừng hướng trời xanh mà kêu gào, bộ dáng vô cùng bi thương.
Từ ngày đi theo hắn tới nay, Tiểu Đinh Đang chưa từng gặp phải cảnh tượng nào kinh tâm động phách như thế hết, bất kể dù nó chỉ là giấc mơ đi chăng nữa.
Trong dạ bất an, Tiểu Đinh Đang đưa mắt tìm kiếm...
Không thấy bóng dáng Vương Chi đâu cả!
"Vương... Vương Chi".
"Vương Chi. Ngươi... ngươi... ngươi ở đâu".
"Ầm!".
"Ầm!".
Mặc cho Tiểu Đinh Đang không ngừng kêu, không ngừng gọi, rốt cuộc thì đáp lại cô bé vẫn chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ...
Vương Chi... đã thật sự biến mất rồi.
...
Sáng hôm sau.
Tại trấn nhỏ vô danh.
Vương Chi vẫn ngồi đấy, đúng chỗ đêm qua, có khác chăng là bây giờ, thay vì mỗi mình hắn thì con đường lớn đã đông đúc và ồn ào hơn.
Có đàn ông, có đàn bà, có người già, có trẻ nhỏ... Nơi này rõ ràng là một thị trấn của những kẻ phàm tục.
"Hẳn là nàng muốn ta sống đời phế nhân tại đây...". - Cõi lòng đắng chát, Vương Chi thầm nói - "Nhưng ta sống để làm gì nữa đây?".
Hắn... thật tình là không biết.
Đan điền đã phế, hai chân đã tàn... Tiên lộ với hắn đã cắt đứt mà phàm lộ thì từ nay cũng gập ghềnh quá đỗi.
"Nàng để ta sống là bởi thương xót ta hay là vì muốn ta tiếp tục gánh chịu nỗi đau đây?".
...
Trong lúc Vương Chi còn đang tự hỏi thì một giọng nói cộc cằn vang lên:
"Tên kia, đây là chỗ ta buôn bán, mau lập tức xéo đi!".
Xéo đi?
Là đang đuổi ta sao?
Vương Chi ngước mặt nhìn lên.
Thân hình vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, làn da đen sạm,..., đấy là tướng mạo của người vừa lên tiếng bảo hắn xéo đi.
"Bộ tai ngươi bị điếc hả?!".
Gã lại lần nữa xua đuổi: "Ta bảo ngươi cút đi có nghe không?!".
Thấy Vương Chi vẫn còn ngồi lì, gã hừ lạnh, giơ chân đá tới.
"Không chịu đi hả! Ngồi này! Ngồi này! Ta cho ngươi ngồi này!...".
...
Giẫm đạp chán chê, gã kia cúi xuống lôi chân Vương Chi kéo ra xa, miệng chửi bới:
"Mẹ kiếp! Còn chưa kịp mở hàng thì đã đụng phải thứ xúi quẩy này rồi!".
...
"Khục khục...".
Ho nhẹ mấy tiếng, Vương Chi lê thân ngồi dựa vào tường, cười mà tự giễu:
"Không nghĩ Vương Chi ta lại có ngày bị một phàm nhân thế tục chà đạp thế này...".
Dõi mắt nhìn về nơi xa xăm, hắn thầm hỏi:
"Đây là điều nàng muốn sao?".
...
Lại một ngày nữa trôi qua.
Vương Chi vẫn ngồi đấy, trên con đường lớn, đông đúc và nhộn nhịp.
Người già, trẻ nhỏ, đàn ông, đàn bà, đủ cả.
Trước mặt hắn hiện giờ đang có một chiếc bánh. Lúc nãy, một tiểu cô nương nào đấy đã cho hắn. Phải, cô bé xem hắn là ăn mày. Mà không, ở đây ai cũng đều xem hắn là ăn mày. Bộ dáng hiện tại của hắn vốn dĩ nào khác một tên ăn mày là bao chứ...
Cúi nhìn chiếc bánh đã nguội lạnh, Vương Chi đưa cánh tay còn đau ê ẩm cầm lên, chầm chậm cho vào miệng.
"Nếu nàng muốn thì ta sẽ để nàng toại nguyện".
Theo những tiếng nhai khẽ, từng giọt nước nhẹ rơi xuống. Là nước mắt của Vương Chi...
Cứ như vậy, một ngày rồi lại một ngày, Vương Chi cố giữ lại hơi tàn bằng những chiếc bánh dư, bằng những bát cơm thừa, bằng những tô canh cặn...
Thế nhưng ở tiểu trấn vô danh này, người tốt không nhiều lắm... Bánh rồi cũng hết, cơm rồi cũng chẳng còn... Với vết thương trầm trọng, lại còn phải hứng chịu những trận đòn đau, rồi dầm sương dãi nắng, rồi đói khát triền miên, rốt cuộc thì đến một ngày, Vương Chi cũng gục ngã. Thương tích và lòng người đã đánh quỵ hắn. Tim hắn đã ngừng đập. Mũi hắn đã ngừng thở. Hắn đã chết rồi. Một cái chết của kẻ vô danh tại một trấn nhỏ vô danh. Không người khóc thương. Không kẻ nhan đèn... Chẳng ai bận tâm tới hắn cả...
Mà không, thật ra thì cũng có một người vẫn luôn một mực chú ý đến tình trạng cơ thể hắn: Ma Bôi.
Tất nhiên là Ma Bôi đã không còn cư ngụ trong đan điền của Vương Chi nữa, nó đã bị Lăng Tố phá nát rồi. Nơi hắn đang ở là một ngóc ngách trong trái tim Vương Chi.
"Hừ! Rốt cuộc thì cơ hội cũng lần nữa tới rồi. Đợi cho linh hồn ngươi sắp tắt thì ta sẽ lập tức chiếm lấy thân thể này"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.