Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 5: Thịt gà




Edit: Sahara 
Mã Đại Ni làm ra vẻ cố hết sức cõng cái sọt, lưng cũng cong xuống giống như là cái sọt rất nặng vậy.
Tần mẫu liếc nhìn nàng ta một cái, cất giọng lạnh lùng: "Nhà lão nhị, ngươi mau chất lại củi trong sọt lại cho ta, ngươi vừa dẫu mông lên một cái thì ta đã biết ngươi muốn ị ra phân dạng gì rồi, suốt cả ngày, cái khác thì học không được, nhưng lười biếng cùng với dùng mánh lới thì lại dùng lưu loát hơn bất kỳ ai, thấy ăn thì chạy tới trước tiên, còn làm thì trốn đến mẹ tìm cũng không ra!"
"Phụt!" Lý Hầu La nhìn thấy Tần mẫu dùng những ngôn ngữ thô tục của nông thôn để mắng Mã Đại Ni, thật sự là không nhịn được mà cười phá lên.
Da mặt của Mã Đại Ni cũng không tệ, sau khi bị Tần mẫu vạch trần cũng không thấy quẫn bách, ngược lại còn tiếp tục chống chế: "Mẹ, người đang nói gì vậy, cái sọt này của con đã đầy rồi mà, người xem, nặng đến nỗi ngay cả lưng của con cũng không thể thẳng được."
"Ngươi còn ồn ào, thì tự ta sẽ chất củi cho ngươi!" Tần mẫu nghiêm mặt nói.
Mã Đại Ni lập tức không dám nói nhiều nữa, nếu như thật sự để Tần mẫu chất củi cho nàng, thì không biết sẽ bị chất thêm bao nhiêu củi đâu. Vì thế, Mã Đại Ni vội vàng đổ hết củi ra chất lại đàng hoàng.
Có Tần mẫu nhìn chằm chằm, Mã Đại Ni cũng không dám ăn gian làm dối nữa, chất củi đầy kín cả sọt.
Lý Hầu La ở một bên xem mà thấy hứng thú bừng bừng, cách thức mẹ chồng nàng dâu sống chung của Mã Đại Ni và Tần mẫu thật rất thú vị. Xem kịch vui xong rồi, Lý Hầu La chép chép miệng, cảm thấy có chút không cam lòng. Nàng lên núi chính là muốn bắt một hai con thú hoang về, bây giờ ở trong núi lâu như vậy rồi, đừng nói là thú hoang, ngay cả một cọng lông thú cũng không thấy.
Lý Hầu La cười cười ngồi xuống bên cạnh Tần mẫu. 
Tần mẫu nhìn nàng một cái, thấy Lý Hầu La dựa sát vào người bà, da mặt bỗng co rút, có chút không được tự nhiên.
"Mẹ, sau trên núi này không thấy có thú hoang vậy?" Lý Hầu La kéo kéo tay áo của Tần mẫu, hỏi.
"Khụ, ngươi nói chuyện thì cứ nói, dựa gần như vậy làm gì, nóng muốn chết!"
Nóng? Bây giờ đã là cuối thu, bọn họ còn đang ở trên núi, gió thổi một cái, không lạnh cóng mà may mắn lắm rồi.
Lý Hầu La a lên một tiếng, tỏ vẻ mất mát mà buông tay áo của Tần mẫu ra.
Tần mẫu vẫn luôn tỏ ra nghiêm khắc trước mặt mấy đứa con dâu, con dâu cả và con dâu thứ hai đều sợ bà muốn chết, trước nay chưa từng có biểu hiện thân cận, ngay cả đứa con gái ruột của bà cũng chưa từng làm nũng trước mặt bà. Tần mẫu thật sự không quen khi con dâu lại đeo dính bà như vậy, bây giờ nghĩ lại, hình như giọng điệu vừa rồi của bà hơi cứng rắn quá thì phải?
Nghĩ như vậy, thái độ cứng rắn của Tần mẫu cũng mềm xuống: "Chúng ta vẫn còn đang ở chân núi, chưa có đi sâu vào bên trong, làm sao có thể gặp được thú hoang. Trong thôn có thợ săn, chuyên đi săn thú hoang, đó là một công việc rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng đều có thể mất mạng." Lý Hầu La nghe xong, trong lòng cảm thấy thất vọng không thôi. Bây giờ dị năng của nàng đã tuột đến mức thấp nhất rồi, mấy chỗ sâu trong núi khẳng định là không thể đi được.
Thời điểm nghe đến đây, vẻ mặt Lý Hầu La liền trở nên mất mát, đúng lúc này Tần mẫu lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, có đôi khi vận khí tốt, thì dù không vào sâu trong núi cũng có thể gặp được thú hoang nhỏ!"
Vốn dĩ, bà đối với việc kết thân với nhà Lý chủ bộ cũng không xem trọng gì mấy, hiện tại Tần gia bọn họ sa sút, có câu nói gọi là "Nhà cao cửa rộng gả nữ nhi, cửa thấp cưới dâu về"*, nếu như cưới phải một đứa con dâu ỷ vào nhà mẹ đẻ mà làm trời làm đất, vậy ngày tháng sau này của Chung nhi làm sao mà sống?
(*câu hán việt là: Cao môn giá nữ đê môn thú phụ; ám chỉ chuyện nhà giàu gả con gái đến nhà nghèo.)
Nhưng đứa con dâu này lại không giống với trong tưởng tượng của bà, tuy rằng còn chưa hiểu rõ con người của nó, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được khí độ rộng rãi trên người của nó, cách xử sự không mềm không cứng, đặc biệt là cái gương mặt tươi cười kia, hai cái má lún đồng tiền quả thật là có thể đem người ta dìm chết trong đó.
"Mẹ, người đừng gạt tam đệ muội làm gì! Năm trước có hạn hán nhỏ, thú hoang trong núi đều đã bị săn bắn hết rồi, con nghe nương tử của Đại Trụ nói, ngay cả sâu trong núi cũng không dễ gì săn được, chúng ta chỉ ở bên ngoài mà muốn gặp được thú hoang, đúng là năm mơ còn dễ hơn!" Mã Đại Ni bĩu môi một cái.
Tần mẫu nghe xong thì tức muốn chết, cái thứ người không có mắt như mù này, cái miệng cứ bép xép không ngừng, ngay cả chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói cũng không biết.
"Ngươi biết nhiều lắm hả? Ngươi không nói tiếng nào thì cũng không có ai nói ngươi câm đâu!" Tần mẫu liếc nhìn Mã Đại Ni bằng ánh mắt như con dao nhỏ, quát mắng nàng ta một trận nữa.
Mã Đại Ni ủy khuất mà nói: "Vốn dĩ chính là như vậy mà, bên ngoài rìa núi này vốn không thể nào bắt được thú hoang, lời nói thật mà lại không cho người ta nói!" Mã Đại Ni vừa dứt lời, Lý Hầu La liền nghe được cách chỗ bọn họ không xa có tiếng kêu cục ta cục tác vang lên.
Lý Hầu La vội vàng quay sang nhìn ba người kia mà suỵt một tiếng, rồi tiện tay nhặt mấy hòn đá nhỏ dưới đất lên, nghiêng đầu tập trung lắng nghe. 
"Không phải, đệ muội, muội đang định làm gì vậy?" Mã Đại Ni thấy khó hiểu, lớn tiếng hỏi.
Tiếng nói quá lớn của Mã Đại Ni dường như đã làm cho thứ ở cách đó không xa kia hoảng sợ, từ phía trên bên trái bỗng nhiên vang lên từng trận xào xạc, tiếp theo, Lý Hầu La liền trong thấy một con vật màu vàng chạy ra.
Hai mắt Lý Hầu La sáng lên, mấy hòn đá nhỏ trong tay liên tục bắn ra ngoài.
Lý Hầu La biết mình đánh trúng rồi, liền vội vàng chạy tới, ở đó có một con gà rừng bị nàng đánh đến bất tỉnh nằm trên đất.
Tần mẫu cũng dẫn theo hai người con dâu còn lại chạy tới, thấy Lý Hầu La bắt được một con gà rừng thì liền mừng rỡ không thôi.
"Ai nha mẹ ơi! Đệ muội, chiêu này của muội học được ở đâu vậy? Muội bắt được một con gà rừng rồi! Có thịt ăn, có thịt ăn!" Mã Đại Ni không kiềm được mà lớn tiếng reo lên.
Tần mẫu nhận lấy con gà rừng trong tay Lý Hầu La, nói: "Không ngờ nương tử nhà lão tam lại có vận khí tốt đến như vậy, ở dưới chân núi mà cũng có thể bắt được gà rừng, lần này ngươi lập công đầu, lát nữa sẽ được chia nhiều thịt nhất."
Lý Hầu La thầm nghĩ, chỉ có một con gà rừng, một mình mình ăn còn không đủ. Nhưng mà nàng cũng biết, hiện tại nàng đã trở thành con dâu của Tần gia, cho nên việc muốn ăn thịt một mình là chuyện không thể nào xảy ra. 
Bất quá nàng cũng không thèm để ý, nếu hôm nay có thể bắt được gà rừng, nói không chừng ngày mai sẽ còn bắt được những thú hoang khác.
Trên đường xuống núi, ai nấy cũng đều vui vẻ, ngay cả Mã Đại Ni lúc trước vẫn luôn than mệt, vậy mà bây giờ còn đi nhanh như bay.
Đi đến chân núi, Tần Chung quả nhiên đang đứng ở đó để chờ mấy người bọn họ.
Tần mẫu mang vẻ mặt vui mừng đi lên phía trước: "Đi thôi, Chung nhi, hôm nay nương tử của con bắt được một con gà rừng trên núi, con gà rừng này chúng ta không bán, về đến nhà rồi mẹ sẽ đem con gà này đi nấu canh để tẩm bổ cho con."
"Nàng bắt được gà rừng?" trong mắt Tần Chung hiện lên một tia hoài nghi, nhưng thời điểm nhìn về phía Lý Hầu La thì lại thay đổi thành khen ngợi.
Lý Hầu La hơi hất cằm, đắc ý mà nhìn lại Tần Chung. 
Trong mắt Tần Chung tràn đầy ý cười.
Hai người bọn họ đi ở phía sau mọi người, Tần Chung vừa cười vừa hỏi Lý Hầu La: "Nàng làm sao mà bắt được gà rừng vậy?"
Lý Hầu La cũng không định gạt Tần Chung, cho nên lập tức nói thẳng: "Tay nghề thêu thùa của ta rất tốt, tay rất linh hoạt, hôm nay ngươi không có nhìn thấy thôi, ta cầm ba hòn đá, chéo chéo mấy cái thì đã phóng trúng vào con gà rừng kia rồi."
Tần Chung nghe xong thì gật gật đầu, cũng không biết là hắn có tin hay không.
Về đến nhà, Tần Tử Viễn vừa thấy gà rừng thì liền vỗ tay kêu lớn lên: "Thịt, hôm nay lại có thịt ăn!" Tần Tử Hạo vốn dĩ không biết gà rừng là cái gì, trông thấy ca ca làm vậy thì cũng bắt chước nhún nhảy hoan hô: "Thịt thịt thịt...." Bé cười vô cùng ngây ngô đáng yêu.
Do ban ngày lão đại Tần Phấn cùng lão nhị Tần Diệu đều không có ở nhà, cho nên thịt gà rừng phải chờ đến tối mới được ăn.
Tần mẫu dường như còn muốn khảo nghiệm tay nghề của Lý Hầu La, cho nên cơn chiều giao cho nàng nấu, Lý Hầu La rất sảng khoái mà nhận lấy công việc này. Hành, gừng, tỏi xắt miếng, dùng mỡ phi lên, lại trộn thêm tiêu và ớt cay, lập tức bay lên một mùi thơm nứt mũi.
(*thời xưa nấu ăn đa số đều dùng mỡ động vật, không có dầu ăn như bây giờ. Sau khi phi mỡ động vật xong, để nguội cho đông lại rồi bỏ vào hủ để bảo quản, lúc nấu ăn thì lấy ra một chút ít, bỏ vào chảo nóng cho nóng lên tan ra rồi mới thả nguyên liệu nấu ăn vào.)
Tần mẫu nhìn Lý Hầu La xài nhiều mỡ như vậy mà đau lòng không thôi: "Thật là không làm đương gia thì không biết củi gạo quý, số mỡ này là dùng để ăn trong một năm, ngươi nấu ăn một lần mà lại dùng nhiều đến như vậy!"
Lý Hầu La nhìn cái hủ sành đựng mỡ không lớn lắm, thật sự không có cách nào tưởng tượng được ít mỡ như vậy làm sao có thể ăn trong một năm.
Nhưng nàng cũng không dám cứng miệng cãi lại Tần mẫu, Tần mẫu là đương gia, nàng cần gì phải tự tìm thêm xui xẻo cho mình, vì vậy mà liền vội vàng xin lỗi: "Mẹ, con sai rồi, sau này người từ từ má dạy cho con, bằng không, cái gì con cũng không biết, như vậy sẽ làm mất mặt của mẹ."
Thấy Lý Hầu La nói với vẻ mặt chân thành, sắc mặt lạnh lùng của Tần mẫu cũng dần dần trở nên ôn hòa hơn, nương tử của lão tam vốn là thiên kim nhà Lý chủ bộ, tất nhiên là chưa từng chịu khổ, sau này cứ từ từ mà dạy vậy, dù sao nó cũng còn nhỏ!
"Ừm! Vậy sao này ngươi đừng làm sai nữa!"
Bị mùi hương hấp dẫn nên Mã Đại Ni chạy tới phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy một màn này, liền bĩu môi mà đi đến bên cạnh Trương Thúy Thúy đang rửa khoai tây* trong sân: "Đại tẩu, tẩu nên cẩn thận một chút đi!"
(*nguyên văn cover cũng viết là khoai tây, vì vậy mong mọi người đừng thắc mắc tại sao thời cổ đại mà lại có khoai tây nha.)
Trương Thúy Thúy nhìn về phía Mã Đại Ni: "Sao vậy?"
Mã Đại Ni liền dẫu môi lên nói: "Tẩu không phát hiện thái độ của mẹ đối với tam đệ muội rất thiên vị sao? Ai da, dùng nhiều mỡ như vậy, tam đệ muội chỉ nói một câu con sai rồi thì mẹ liền không truy cứu nữa. Theo ta thấy, mẹ rất thương đứa em dâu này của chúng ta!"
Trương Thúy Thúy không nói gì cả, nhưng động tác gọt khoai tây rõ ràng có chậm lại.
"Ta biết, bản thân mình luôn không được mẹ xem trọng, nhưng mà đại tẩu thì lại không giống vậy, tẩu vừa đảm đang lại vừa hiểu lý lẽ. Trước kia, có ta ở bên cạnh so sánh, cho nên mẹ nhìn thấy chỗ nào của đại tẩu cũng thuận mắt, nhưng bây giờ mẹ lại yêu thương tam đệ muội như vậy, lão tam cũng là bảo vật trong lòng của cha mẹ, sau này, không biết cha mẹ còn bất công đến như thế nào nữa đây, ta thì cũng không sao cả, chỉ sợ đại tẩu không chịu được mà thôi!"
Trương Thúy Thúy cười cười: "Nhị đệ muội, muội đang nói cái gì vậy, mẹ cũng đâu có quá khắt khe với chúng ta, thì có gì là bất công hay không bất công chứ?" Miệng tuy là nói không có gì, nhưng lực rửa khoai tây của Trương Thúy Thúy lại bất giác tăng thêm.
"Aiz..., ta cũng chỉ là lo lắng cho tẩu mà thôi, có câu nói thế nào ấy nhỉ, thuyền mục vẫn còn được ba cây đinh, cuộc sống trước kia của Tần gia, đại tẩu cũng đã nhìn thấy rồi đó, nếu không tính toán một chút, thì liệu có thể ở lại trong cái nhà này không? Nếu như thật sự bị nương tử của lão tam chiếm hết, vậy tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về hai phu thê lão tam, Tử Viễn và Tử Hạo cũng chỉ có thể thê thảm mà thôi!" Mã Đại Ni nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Thúy Thúy cuối cùng cũng cứng đơ lại vài phần, trong lòng liền thấy hơi hả hê, cho ngươi giả bộ làm Bồ Tát, làm mình cứ bị so sánh còn thua cả đống phân, luôn bị Tần mẫu mắng suốt ngày, hiện giờ gặp được một người khác còn lợi hại hơn, đáng đời!
Có thịt gà hầm khoai tây, Tần mẫu hiếm khi lấy ra bột ngô đem hấp chung với cơn khô, đợi đến thời điểm mà Tần Phấn cùng Tần Diệu trở về, thì trong Tần gia đã ngập tràn mùi hương thơm ngát.
Hai đứa bé Tử Viễn và Tử Hạo đang ngồi xổm trước cửa phòng bếp, nước miếng tí tách chảy ròng ròng.
Đối với những người khác trong nhà, Tần mẫu luôn mang thái độ nghiêm khắc, nhưng đối với hai đứa cháu trai, thì rất là yêu thương, thấy bọn chúng ngồi xổm trước cửa, bà cũng không có đuổi đi, mà còn gắp hai miếng thịt gà nhỏ đút vào trong miệng của chúng.
Thấy như vậy, Mã Đại Ni cũng vội vàng kêu Tử Như chạy đến.
Tần mẫu cũng gắp một miếng thịt gà nhỏ không có xương, thổi nguội, rồi đưa cho Tử Như: "Cầm cho chắc, từ từ ăn, đừng để bị nghẹn."
Tử Như gật gật đầu, đang định đưa lên miệng thổi thổi, thì Mã Đại Ni liền chạy tới bên cạnh của bé: "Tử Như, nào, để mẹ thổi nguội cho con!" Mã Đại Ni đưa thịt gà lên miệng thổi thổi, rồi lại không nhịn được mà cắn hết hơn phân nữa miếng thịt.
"Ngươi chết thèm từ kiếp nào hả? Ngươi là quỷ đói đầu thai phải không? Ngay cả đồ ăn của con gái ngươi mà ngươi cũng giành cho được! Nói ngươi là heo đầu thai cũng còn sỉ nhục heo....." Một màn vừa rồi đúng lúc bị Tần mẫu nhìn thấy, sắc mặt của bà lập tức đen lại, chống nạnh mà quát mắng.
Mã Đại Ni cũng không ngờ mình lại xui xẻo đến như vậy, vậy mà cũng bị Tần mẫu bắt gặp, ngay lập tức liền giống như là chuột thấy mèo, hận không thể chui ngay xuống khe đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.