Phu Thê Nhà Nghèo

Chương 25: Giao tiền




Edit: Sahara 
Lý Hầu La đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng bọn trẻ là chỉ cần nàng vẫy tay một cái tức là có đồ ăn ngon. Cho nên, Lý Hầu La vừa vẫy tay một cái, Tử Hạo và Tử Như đã há miệng nhỏ, chạy đến bên cạnh Lý Hầu La ngay.
Chỉ có Tử Viễn, trong mắt nhóc con vừa có khát vọng, lại vừa có cảnh giác. Sau khi đến gần Lý Hầu La ở một khoảng cách nhất định, liền đứng yên bất động.
Lý Hầu La cho Tử Hạo và Tử Như mỗi đứa hai miếng điểm tâm, lại lấy thêm hai miếng đưa cho Tử Viễn: "Tử Viễn, mau đến đây, con đứng xa như vậy làm gì?"
Tần Tử Viễn liếc nhìn Tần Chung một cái, cái chân nhỏ hơi nhích lên trước một chút, làm sao bây giờ, nhóc rất muốn ăn, nhưng nếu đến gần thì liệu có bị tiểu thẩm thẩm ăn thịt không? Nhưng mà Tử Hạo và Tử Như cũng đến gần tiểu thẩm thẩm.... 
Khát vọng đối với đồ ăn rốt cuộc cũng thành công lấn áp nỗi sợ của Tử Viễn. Tử Viễn hít sâu một hơi, đang định nhào thẳng vào lòng Lý Hầu La, thì Tần Chung bỗng cầm lấy điểm tâm trong tay Lý Hầu La nhét vào tay Tử Viễn. 
Tần Tử Viễn: "........" Tiểu thúc thúc, người thật là tốt! (*Sa: Tử Viễn đáng thương!)
Tần Chung sờ sờ đầu Tần Tử Viễn: "Nghe lời!"
Tần Tử Viễn gật gật đầu: Đã biết! Đây là bí mật của nhóc và tiểu thúc thúc.
Lý Hầu La cảm thấy khó hiểu, tại sao hai ngày nay, mỗi khi Tử Viễn nhìn thấy nàng liền quay đầu bỏ chạy? Không phải nhóc con này rất thích nàng à?
"Đệ muội, muội thật sự kiếm được năm lượng bạc à?" Mã Đại Ni nhìn thấy rổ của Lý Hầu La đựng rất nhiều đồ, tuy rằng trong lòng đã tin rồi, nhưng vẫn thấy kinh ngạc mà hỏi. Hỏi xong, nàng cũng nhanh tay cầm lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. 
Tần mẫu trừng mắt, đồ thăm ăn, dạy hoài không được.
Mã Đại Ni cúi đầu, nhanh chóng nhai hết điểm tâm.
"Hầu La, sao con lại mua nhiều đồ như vậy?" Tần mẫu có chút xót của, dầu muối thì không nói làm gì, nhưng bột mì thì đâu có dùng tới, quá phí tiền rồi. 
"Mẹ~, kiếm tiền còn không phải là để tiêu xài sao? Chỉ có ăn uống đầy đủ thì mới giúp cả nhà bồi bổ tốt thân thể." Lý Hầu La vừa ôm vừa lắc cánh tay Tần mẫu, nói.
Đây là tiền Lý Hầu La tự mình kiếm được, tuy rằng Tần mẫu có chút xót của, nhưng sau khi nghe Lý Hầu La nói xong, thì bà cũng không nói thêm gì nữa. Tần mẫu vừa đau lòng vừa cầm lấy hai miếng điểm tâm Lý Hầu La đưa mình. Lúc Tần gia chưa sa sút cũng từng ăn qua mấy loại điểm tâm thế này. Về sau, Tần gia nghèo khó, miễn cưỡng lắm mới duy trì được bữa cơm no, thì làm sao còn ăn nỗi những thứ quý giá này. Nhưng không ngờ, bây giờ bà lại được hưởng phước của con dâu.
Hiện tại Lý Hầu La bán đồ thêu kiếm được nhiều tiền như vậy, Tần mẫu cảm thấy sau này cũng không cần lo lắng cho Tần Chung nữa, trong lòng bà rất vui. Buổi tối, bà lấy bao bột mì mà Lý Hầu La mua về để làm sủi cảo, hơn nữa nhân bên trong còn có rất nhiều thịt.
Ban đầu Tần Phấn và Tần Diệu còn hoài nghi sao hôm nay Tần mẫu lại hào phóng như thế, chờ sau khi ăn cơm xong, nghe chuyện Lý Hầu La bán được đồ thêu thì mới hiểu rõ mọi chuyện. 
Tần Phấn thật lòng khen ngợi: "Tam đệ muội thật có bản lĩnh!" Tần Phấn hắn ở bến tàu làm khuân vác, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được bảy, tám trăm văn tiền, nhưng chỉ trong mấy ngày mà tam đệ muội đã kiếm được số tiền nhiều hơn cả nửa năm của hắn cộng lại.
Tần Phấn vừa dứt lời, sắc mặt của Trương Thúy Thúy ở bên cạnh liền trở nên khó coi. Trước kia, khi Lý Hầu La chưa vào nhà, Tần gia chỉ có hai đứa con dâu là nàng và Mã Đại Ni, thì mọi mặt của nàng đều xuất sắc. Sau khi Lý Hầu La vào nhà, nàng tận mắt chứng kiến Lý Hầu La từng bước từng bước làm cho Tần mẫu vui vẻ, hầu như tất cả mọi người trong nhà đều thích Lý Hầu La. Hiện tại, ngay cả tướng công của nàng cũng vậy.....
Mã Đại Ni thì lại cảm thấy vô cùng hâm mộ. Nếu như một tháng nàng cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thì muốn ăn cái gì mà không được? Nhưng Mã Đại Ni cũng biết rõ mình không có cái bản lĩnh này. Nhìn thấy sắc mặt Trương Thúy Thúy cứng đờ, Mã Đại Ni âm thầm bĩu môi.
Tần mẫu liếc nhìn mọi người trong sảnh một vòng: "Hầu La mới vào nhà, tuy là con dâu, nhưng nó cùng lão tam là phu thê, phu thê chính là nhất thể*! Quy củ của Tần gia đã sớm định, vì vậy hôm nay chúng ta cũng bàn bạc một chút, xem thử mỗi tháng hai phu thê lão tam nên nộp bao nhiêu tiền vào của công thì thích hợp."
(*phu thê nhất thể: hai vợ chồng là một.)
Tần phụ ngồi một bên ngậm tẩu thuốc, hơi hơi nhíu mày, cho thấy ông cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Những người khác đều không lên tiếng. Vốn dĩ, mỗi tháng Tần Diệu có tiền công là nửa lượng bạc (*một ngàn văn), nhưng hắn chỉ nộp lên có ba trăm văn. Tần Phấn cũng chiếu theo Tần Diệu mà nộp. Lúc ngày mùa, Tần Phấn làm việc đồng áng cũng tương đương ba trăm văn. Lúc nông nhàn, Tần Phấn đến bến tàu làm việc, mặc kệ là kiếm được bao nhiêu thì hắn cũng vẫn nộp lên ba trăm văn. Bây giờ đến phiên Tần Chung và Lý Hầu La, theo lý thì cũng nên nộp ba trăm văn. Nhưng Lý Hầu La kiếm được quá nhiều tiền, hơn nữa, mấy năm nay Tần Chung bệnh nặng, Tần gia vì chữa bệnh cho Tần Chung mà đã tiêu tốn không ít của cải.
Tuy nói Tần mẫu không có bảo Tần Phấn và Tần Diệu nộp thêm tiền để trợ cấp của công, nhưng tiền chữa bệnh cho Tần Chung là lấy từ của công, chính vì vậy mà làm cho cuộc sống mấy năm qua của Tần gia có phần khó khăn vất vả. 
Nếu bảo Lý Hầu La và Tần Chung cũng nộp ba trăm văn, Tần Phấn thì không vấn đề gì, nhưng hai phu thê Tần Diệu và Trương Thúy Thúy thì khó mà đảm bảo cũng không vấn đề gì.
Trong lòng Tần mẫu hy vọng mỗi tháng Lý Hầu La có thể nộp lên năm trăm văn, như vậy thì những người khác trong nhà cũng không còn gì để nói.
Thế nhưng, trước kia Tần mẫu lên tiếng thì Lý Hầu La đã mở miệng nói: "Cha, mẹ, đồ thêu của con sở dĩ có thể bán được nhiều tiền như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì nó hiếm. Tuy rằng con thêu rất nhanh, nhưng mà không thể thêu ra quá nhiều. Một khi hàng hóa quá nhiều thì sẽ không còn đáng giá nữa."
Đạo lý đơn giản này tất cả mọi người đều hiểu.
Thấy Tần mẫu và Tần phụ gật đầu, Lý Hầu La bèn nói tiếp: "Vì vậy, con dự định hai tháng sẽ ra hàng một lần. Nếu như có nhiều người mua thì mỗi tháng ra hàng một lần. Như vậy, mỗi tháng đại khái con sẽ kiếm được ba lượng bạc. Con biết, mấy năm qua tướng công bệnh nặng đã làm tiêu tốn rất nhiều tiền, người lớn thì không nói, nhưng bọn Tử Viễn cũng theo đó mà chịu khổ không ít. Trẻ con phải ăn nhiều mới chóng lớn! Như vầy đi, mỗi tháng con sẽ nộp lên một lượng bạc." Kỳ thực, nộp nhiều như vậy, Lý Hầu La đã tính toán xong hết từ trước. Mỗi tháng một lượng bạc là hoàn toàn không ít, phu thê Tần Phấn và Tần Diệu cũng không thể nói được gì.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là, Lý Hầu La hy vọng của công có thể rộng rãi một chút, mỗi bữa cơm cũng được no bụng hơn. Hiện tại, tuy rằng Tần gia đều cho phép các phòng được giữ tiền riêng, nhưng lại ăn cơm chung với nhau, nàng thật không muốn làm khó cái bụng của mình.
Lời này của Lý Hầu La vừa dứt, mọi người trong phòng đều kinh ngạc không thôi, mỗi tháng nộp một lượng bạc, đây không phải là con số nhỏ.
Tần Diệu vội cười, nói: "Đệ muội thật sảng khoái!" Nói xong còn giơ ngón cái lên, Lý Hầu La nộp nhiều tiền như vậy vào của công, hắn cũng được lợi, dĩ nhiên là hận không thể làm cho chuyện này được chắc chắn ngay lập tức. 
Tần Chung liếc nhìn Tần Diệu một cái, dưới ánh đèn mờ nhạt, làm cho khó mà nhìn rõ ý vị trong mắt Tần Chung. 
Tần mẫu còn muốn nói gì đó, nhưng Tần phụ đã lên tiếng trước, ông cầm tẩu thuốc gõ gõ lên bàn: "Vậy thì cứ quyết định như vậy! Thê tử của lão tam có bản lĩnh, dĩ nhiên là phải gánh vác nặng hơn mọi chuyện trong nhà!"
Lời này của Tần phụ, Lý Hầu La không thích nghe, cái gì gọi là có bản lĩnh thì phải gánh vác nặng hơn? Nàng tình nguyện nộp nhiều tiền như vậy, đó là bởi vì nàng cảm thấy người của Tần gia đều hài hòa, không có vấn đề gì lớn. Bước vào Tần gia, cũng xem như là duyên phận. Dưới tình hình bản thân mình có năng lực, nàng hy vọng có thể giúp mọi người trong Tần gia có cuộc sống khá hơn, ít nhất thì cũng được ăn no hơn một chút.
Nói cách khác, nàng nộp đủ là bổn phận, nộp nhiều là tình cảm.
Tuy nhiên, không để Lý Hầu La khó chịu quá lâu, Tần phụ vừa dứt lời, thì Tần mẫu đã lập tức phản bác: "Cái gì gọi là dĩ nhiên phải gánh vác nặng hơn hả? Hầu La có thể kiếm được tiền là dựa vào bản lĩnh của nó! Theo lý mà nói, dù nó có nộp ba trăm văn thì cũng không ai nói gì được nó. Hầu La nộp nhiều tiền, của công rộng rãi, các người cũng hưởng lợi theo. Tử Viễn, Tử Hạo, Tử Như, các con phải nhớ cái tốt của tiểu thẩm thẩm, có biết không?"
Ba đứa trẻ đồng thanh lớn tiếng đáp: "Dạ biết!"
Lúc chiều Tử Hạo vừa được ăn điểm tâm, bây giờ vẫn còn nhớ mùi vị đó, nên bé con cứ mút tay mãi, sau khi trả lời Tần mẫu xong, bé con mang theo đôi mắt to sáng ngời mà đi đến trước mặt Lý Hầu La: "Tiểu thẩm thẩm ơi~, sao này còn có bánh ăn nữa không ạ?"
Lý Hầu La mỉm cười sờ sờ đầu Tử Hạo: "Chờ sau này tiểu thẩm thẩm kiếm được tiền thì sẽ mua về nữa!"
Tử Hạo mừng rỡ, muốn nhào vào lòng Lý Hầu La, Tử Viễn nhìn thấy mà táng đảm hồn kinh*, tiêu rồi! Đệ đệ sẽ bị tiểu thẩm thẩm ăn mất thôi!
(*táng đảm hồn kinh: đảm nghĩa là mật, mật ở đây là nội tạng, không phải mật ong. Nghĩa của cả câu là miêu tả tâm trạng sợ hãi đến vỡ mật, hồn vía thất kinh. Nghĩa đơn giản chính là vô cùng kinh hoàng, sợ hãi.)
Đúng lúc này, Tần Chung bỗng ngăn Tử Hạo lại, khẽ mỉm cười: "Tử Hạo ngoan! Hôm nay tiểu thẩm thẩm rất mệt mỏi, đi tìm mẹ của con đi!" Nói xong, Tần Chung xoay người Tử Hạo lại, đẩy bé con vào lòng Trương Thúy Thúy. 
Tử Viễn há to mồm thở ra một hơi, đệ đệ không bị ăn, tiểu thúc thúc thật là tốt! (*Sa: Chung ca sẽ xuống thẳng tầng địa ngục thì 19.)
Ba đứa bé còn quá nhỏ, nào có nhiều tâm tư như người lớn. Nhưng sau khi Tần mẫu nói xong thì sắc mặt của Tần phụ bỗng trông rất khó coi, sao ông lại nghe không hiểu lời của Tần mẫu? Đây là Tần mẫu đang mượn chuyện của Lý Hầu La để trách móc chuyện ông vẫn luôn tiếp tế cho hai phòng kia.
Tần phụ dùng sức vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, ông cảm thấy cái vấn đề này cần phải nói rõ ràng với Tần mẫu mới được: "Đều là người một nhà, sao có thể so đo nhiều như vậy? Nếu có khả năng, thì giúp đỡ những người khác trong nhà một chút không phải là việc nên làm à?" 
Kỳ thực, về vấn đề này thì Tần mẫu cũng tích đầy một bụng lửa giận, hơn nữa, bà còn lo lắng về số bạc mà Lý Hầu La nộp vào của công này sẽ bị lão hồ đồ nhà mình đem đi cho người của đại phòng và nhị phòng, cho nên, bà cũng muốn nói mọi chuyện cho rõ ràng: "Chén bao lớn thì ăn bấy nhiêu cơm, Hầu La chịu giao nhiều tiền hơn, đó là vì nó nghĩ cho mọi người trong nhà. Hiện tại, Hầu La muốn giao bao nhiêu tiền, thì nó giao bấy nhiêu. Nếu nó không giao, ai cũng không thể nói gì được nó. Các người không cần nhắm vào nó! Người khác ta không nói tới, nhưng còn các người, ta không cho phép các người trở thành những kẻ chỉ biết há miệng chờ đợi cái ăn từ khác, biết chưa?" Tần mẫu đảo ánh mắt nghiêm khắc qua phu thê nhà Tần Phấn và Tần Diệu. 
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, nhưng bề ngoài thì cả hai đôi phu thê lão đại Tần Phấn và lão nhị Tần Diệu đều vội vàng gật đầu vâng dạ.
Sắc mặt Tần mẫu khá hơn một chút, lúc này bà mới quay sang nói với Tần phụ: "Cha bọn nhỏ, hiện tại cả nhà đều có mặt ở đây, tôi cũng muốn nói rõ ràng với ông, về sau, nếu như đại ca và nhị ca có tới tìm ông đòi tiền, đòi gạo, thì ông không thể đồng ý với họ. Chúng ta đã giúp họ đủ nhiều rồi! Hiện giờ, người trong nhà đã đông như vậy, sau này ba huynh đệ chúng nó còn sẽ sinh con đẻ cái, nếu ông còn đem đồ trong nhà cho đại phòng và nhị phòng, vậy thì người trong nhà phải ôm bụng đói hay sao?"
Vừa nhắc đến vấn đề này, ngoại trừ Tần phụ, thì những người còn lại trong Tần gia không có ai là không tức giận. Dựa vào đâu mà bọn họ phải sống giống như con bò già, ăn mặc cần kiệm? Còn người của hai phòng kia chỉ cần đi tìm Tần phụ, tùy tiện bịa một lý do nào đó là có thể lấy bạc đi?
Người trong Tần gia, ai ai cũng bị nghẹt khuất để muốn phát bệnh.
"Đúng vậy đó cha! Người cũng phải suy nghĩ cho chúng con với chứ! Người nhìn xem, mỗi ngày chúng ta phải ăn những gì? Rồi lại nhìn thử bên đại phòng, nhị phòng mà xem! Bọn họ ăn ngon hơn chúng ta nhiều. Con thấy không phải là bọn họ cần chúng ta giúp đỡ, mà là chúng ta cần bọn họ giúp đỡ mới đúng!" Tần Diệu không phục, nói.
"Giúp ngươi? Lão tử để cho ngươi thiếu ăn hay là thiếu mặc hả? Cuộc sống của đại bá và nhị bá ngươi quá khó khăn, lúc mà gia gia ngươi còn sống, gia gia ngươi vẫn luôn chiếu cố bọn họ. Ngươi thử nói những lời như vậy nữa xem, xem thử lão tử có đánh gẫy chân ngươi không cho biết!" Tần phụ trừng mắt.
Tần Diệu hừ hừ, quả thật là không dám nói nữa, lúc Tần phụ đánh người đúng là không hề nương tay, rất đau đó!
Nhìn thấy bộ dáng không phục của mọi người trong nhà, Tần phụ bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy không có ai hiểu được nỗi khổ tâm của ông: "Sao các ngươi mãi vẫn không chịu hiểu? Chúng ta vốn dĩ là những người ngoại lai*! Ở trong Tiểu Thanh Thôn này, chỉ có chúng ta, đại bá, nhị bá của các ngươi là họ Tần! Nếu chúng ta không đồng lòng, vậy chẳng phải là đợi người khác đến ức hiếp hay sao? Tần gia chúng ta khi xưa vinh quang cỡ nào chứ? Chẳng lẽ các người muốn cả đời đều sống những ngày tháng như bây giờ? Ta, đại bá và nhị bá của các ngươi, cũng chỉ có mấy đứa con là các ngươi, bây giờ chúng ta giúp đỡ nhau, nói không chừng một ngày nào đó, trong mấy huynh đệ các ngươi sẽ có người có được tiền đồ. Lúc gia gia các ngươi sắp chết, đã nắm tay của ta, dặn dò ta nhất định phải mua lại nhà cửa ruộng vườn của Tần gia trước kia trở về." Nói đến đây, Tần phụ nhịn không được mà đưa tay lau nước mắt. 
(*ngoại lai: từ bên ngoài đến.)
Tần phụ khóc, đây là chuyện trước giờ chưa từng có, mọi người trong Tần gia lập tức luống cuống. 
Tần mẫu vốn dĩ muốn một lần nói rõ ràng mọi chuyện với Tần phụ, nhưng bây giờ cũng không đành lòng nói tiếp.
"Cha, người.... Aiz.. Người đừng như vậy! Là chúng con không hiểu chuyện!" Tần Phấn vội vàng đứng dậy, không biết làm sao để an ủi Tần phụ. 
Trong lòng Tần Diệu lại không cho là đúng, mấy người đường huynh, đường đệ kia thì có thể có được tiền đồ gì chứ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Tần Diệu ở bến tàu tiếp xúc được với rất nhiều loại người, cho nên tâm tư cũng linh hoạt hơn. Ngần ấy năm rồi, Tần Diệu hắn còn chưa biết mấy đường huynh kia là hạng người gì chắc? Toàn là những kẻ nhìn ngó đồ trong nồi của người khác! Đây đều là do cha tự mình nhận định mà thôi! Cứ chờ mà xem, về sau chắc chắn sẽ lại có chuyện tiếp!
Tuy nhiên, Tần phụ cũng đã khóc rồi, ở trong thời đại xem trọng chữ hiếu này, nếu bây giờ hắn còn dám cãi tiếp, một khi bị truyền ra ngoài, gánh lên cái danh xấu chọc tức cha già đến mức cha phải khóc, vậy hắn cũng không cần làm người nữa.
Lý Hầu La nhìn bộ dáng này của Tần phụ, thật sự là xem quá đủ rồi! Tần phụ giúp đỡ hai phòng kia một cách không có giới hạn như thế mà còn nghĩ rằng mình đang dụng tâm lương khổ, thật là vĩ đại mà!
Có một số người, một khi đã tự lún sâu vào trong phán đoán của bản thân, thì ngươi khó mà có thể nói rõ ràng với họ được! Lý Hầu La không muốn đối đầu với Tần phụ, cho nên chỉ có thể tăng thêm sự kiên định giữ chặt túi tiền của mình.
Tần mẫu vốn dĩ dự tính một lần nói rõ với Tần phụ, ai ngờ mọi chuyện cứ đầu voi đuôi chuột mà kết thúc thế này.
(*đầu voi đuôi chuột: ý nói chuyện lúc đầu lớn như con voi, nhưng đến cuối cùng lại kết thúc không đâu ra đâu.)
Đợi sau khi về phòng nằm xuống, Lý Hầu La mới than thở với Tần Chung: "Thì ra là cha luôn nghĩ như vậy!" Buồn cười đến cỡ nào kia chứ? Nhưng cố tình Tần phụ lại cho đó là chân lý! Hơn nữa còn giữ khư khư tư tưởng này suốt nhiều năm.
Trong bóng tối, Tần Chung ừm một tiếng xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó lại nghiêng đầu nhìn qua Lý Hầu La: "Cô kiếm được bao nhiêu tiền thì cứ bí mật giữ cho mình, những chuyện khác thì không cần lo tới!"
Do thời tiết ngày càng trở lạnh, mà chăn lại không đủ dày, cả hai càng ngủ càng nhích lại gần nhau. Lúc Tần Chung nghiêng đầu nói chuyện, hơi thở nóng hổi phà vào tai của Lý Hầu La. Lý Hầu La có chút không được tự nhiên sờ sờ lỗ tai mình, khủy tay trong chăn thục nhẹ vào Tần Chung: "Huynh sẽ giữ bí mật cho ta à? Bọn họ mới là người nhà của huynh đó!" 
Bị Lý Hầu La đụng chạm đột ngột, cả ngưởi Tần Chung lập tức cứng đờ, tuy nhiên phản ứng này lại rất nhỏ, nên Lý Hầu La không có nhận ra: "Đây... Đây là tiền do cô kiếm được, vốn nên thuộc về cô!"
Lý Hầu La nghe xong, thầm thở dài một tiếng trong lòng, Tần Chung quả là một quân tử, sau đó liền yên tâm nhắm mắt ngủ.
Lý Hầu La kiếm được nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai phu thê Tần lão đại và Tần lão nhị cũng không được yên bình lắm.
Bắt đầu từ lúc Lý Hầu La lấy tiền ra vào buổi chiều, thì tinh thần Trương Thúy Thúy đã không được tập trung, đợi đến tối khi lên giường ngủ, nàng ta còn ngồi ngẩn người trên giường.
Tần phụ đẩy đẩy nàng: "Mẹ bọn nhỏ, nàng làm sao vậy?"
Trương Thúy Thúy hồi thần lại, nói với vẻ mất mát: "Cha bọn nhỏ, chàng có cảm thấy thiếp quá vô dụng không?"
(*Do Trương Thúy Thúy mà Mã Đại Ni đều là phụ nữ thời xưa, mang tư tưởng lấy phu quân làm trời nên Sa đổi cách tự xưng của hai người khi nói chuyện với chồng lại thành thiếp nha.)
Tần Phấn cười: "Nàng nói cái gì vậy? Nàng là thê tử của ta, có tiếng là hiền huệ nhất ở Tiểu Thanh Thôn. Lúc mà mẹ giúp ta tìm thê tử, ta vừa nhìn một cái đã nhìn trúng nàng rồi!"
"Nhưng mà, thiếp không giống tam đệ muội, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy...." Trương Thúy Thúy cúi đầu. 
"Nàng so với tam đệ muội làm gì? Tay nghề của tam đệ muội như thế, mấy ai có thể so được chứ?" Tần Phấn nói lời thật lòng, hắn cũng đã nhìn qua đồ thêu của Lý Hầu La, dù hắn chỉ là một kẻ quê mùa, nhưng cũng nhìn ra được, số đồ thêu kia đều là hàng tốt.
"Chàng...." Trương Thúy Thúy nghe xong càng thêm buồn bực, tên ngốc này không hiểu tâm tư của nàng một chút nào hết. Trương Thúy Thúy nằm xuống, tức giận lấy chăn đắp kín người.
"Lại làm sao vậy?" Tần Phấn lẩm bẩm. 
Đúng lúc này, Tần Tử Viễn đang ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh phòng bọn họ lặng lẽ đi qua đây, nhóc đứng ở cạnh cửa khẽ gọi: "Cha!"
Tần Phấn đi đến trước mặt Tần Tử Viễn, hỏi: "Tử Viễn, sao con còn chưa ngủ?"
Tần Tử Viễn nhíu mày nhỏ, giống như là đang hạ quyết tâm lớn, rồi lại lặng lẽ nhìn thoáng qua phương hướng phòng của Tần Chung và Lý Hầu La, sau đó thì vẫy vẫy tay với Tần Phấn, ý bảo hắn cúi thấp xuống.
"Tiểu tử này, làm gì thần thần bí bí thế? Sao nào?" Tần Phấn cười cười, ngồi xổm xuống.
Tần Tử Viễn nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn Lý Hầu La sẽ không nghe được giọng nói của mình rồi mới ghé sát vào tai Tần Phấn, dùng bàn tay nhỏ che miệng, vẻ mặt trầm trọng, nói: "Cha, tiểu thẩm thẩm biết ăn thịt người!"
Tần Phấn nghe xong lời này tất nhiên là không để trong lòng: "Con nghe được lời này ở đâu hả?"
Tần Tử Viễn có chút khó xử, nhưng nghĩ đây là cha mình, nên thành thật đáp: "Tiểu thúc thúc nói."
"Khờ quá! Tiểu thúc thúc chỉ hù dọa con thôi! Mau trở về ngủ đi!" Tần Phấn thấy buồn cười, chỉ cho là Tần Tử Viễn nói bậy nói bạ, rồi trực tiếp ẫm Tần Tử Viễn về giường của nhóc.
"Bánh bánh...." Trên giường, Tử Hạo vừa ngủ vừa nói mớ, trong giấc mơ cũng nhớ đến đồ ăn ngon.
Tần Tử Viễn mở to hai mắt đen láy nhìn lên trần nhà, nhất thời có chút mê mang. Tiểu thúc thúc nói tiểu thẩm thẩm ăn thịt người, cha lại nói tiểu thúc thúc lừa mình, vậy rốt cuộc thì ai mới là người nói thật?
Nhóc nhìn sang vẻ mặt ngáy ngủ không biết gì cả của đệ đệ, trong lòng bỗng nảy ra chủ ý.
Mà lúc này, trong phòng của Tần lão nhị, Mã Đại Ni đang ngồi trên giường nhớ lại dư vị món sủi cảo trong bữa cơm vừa rồi: "Nếu sau này mỗi ngày đều có thể ăn như vậy thì tốt quá."
Tần Diệu chớp mắt, ngồi xuống bên cạnh Mã Đại Ni: "Nương tử, nàng muốn mỗi ngày đều được ăn như vậy cũng dễ thôi, nàng đi theo tam đệ muội học thêu thùa đi!"
Mã Đại Ni nghe xong thì hơi động tâm, nhưng nàng là người tự biết mình, mấy chuyện thêu thùa này sợ là không dễ học như vậy.
Tần Diệu lại nói: "Cứ từ từ! Dù nàng không thể đạt được trình độ như tam đệ muội, nhưng chỉ cần học tốt, mỗi tháng kiếm không được ba lượng bạc thì kiếm nửa lượng cũng được. Như vậy, mỗi bữa nàng đều có thịt ăn rồi."
Mã Đại Ni vỗ đùi, vô cùng hưng phấn: "Tướng công, chàng thật thông minh!" Vì muốn ăn thịt, trong lòng Mã Đại Ni lên cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết tràn trề.
Hôm sau, sau khi ăn cơm sáng xong, Lý Hầu La ngồi trong sân tách chỉ, Tần Chung thì ngồi bên cạnh đọc sách. Tử Viễn dẫn theo Tử Hạo và Tử Như ở gần đó chơi ném đá.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu chuyên chú của Lý Hầu La, Tử Viễn bỗng nhiên thì thầm to nhỏ gì đó với Tử Hạo.
Hai mắt Tử Hạo sáng lên, bé đứng dậy, lắc lư thân hình bé xíu chạy đến bên cạnh Lý Hầu La, nắm lấy tay áo nàng, khát khao nói: "Tiểu thẩm thẩm, con muốn ăn bánh!"
Lý Hầu La xoa xoa đầu Tử Hạo: "Ngoan~! Bây giờ tiểu thẩm thẩm đang bận, lát nữa sẽ cho con!" Trẻ con ăn nhiều điểm tâm cũng không tốt.
Tần Tử Hạo mếu mếu miệng, nhưng do được dạy dỗ tốt, hiểu rằng không có điểm tâm cũng không thể quấy khóc, cho nên chỉ đành uể oải trở về chỗ cũ, ngồi xổm xuống buồn bã không vui.
(*mếu là mếu máo ấy, kiểu bành miệng ra hơi mếu một chút nhưng mà không khóc.)
Ngay thời điểm mà Tử Hạo kéo tay áo Lý Hầu La, trái tim nhỏ bé của Tử Viễn cứ đập bùm bùm liên hồi, thấy Tử Hạo bình yên trở về, Tử Viễn liền dụi dụi hai mắt, như vậy, quả thật là tiểu thúc thúc đã lừa nhóc?
Lý Hầu La tách chỉ được một lúc thì đứng lên đi vào nhà lấy kéo, Tần Tử Viễn nhắm chuẩn thời cơ chạy đến bên cạnh Tần Chung: "Tiểu thúc thúc, sao thúc lại lừa con?" Nhóc phồng lớn hai má, vẻ mặt cực kỳ không vui.
Tần Chung hỏi: "Thúc lừa con cái gì?"
"Thúc nói tiểu thẩm thẩm ăn thịt người, nhưng mà tiểu thẩm thẩm đâu có ăn Tử Hạo, thúc lừa con!" Tần Tử Viễn tức giận chỉ ngón tay vào Tần Chung, không ngừng lên án, thật uổng công nhóc đã tin tưởng tiểu thúc thúc.
Tần Chung đặt sách xuống, dịu giọng nói: "Đó là vì đệ đệ con còn nhỏ, không có bao nhiêu thịt, cho nên tiểu thẩm thẩm mới không ăn. Mà con nhìn thử xem, trong nhà nay, ai cũng cao lớn cường tráng hơn tiểu thẩm thẩm của con cả, nên tiểu thẩm thẩm của con cũng ăn không được. Cho nên Tiểu thẩm thẩm chỉ có thể ăn một mình con thôi, con đã hiểu chưa?" Tần Chung cũng không biết lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi nói dối như vậy với Tử Viễn, hiện tại, vì không muốn bị vạch trần, hắn chỉ đành tiếp tục lừa tiểu quỷ này.
Tần Tử Viễn như là bị sét đánh trúng, sao lại chỉ ăn một mình nhóc?
"Nếu con không tin thì cứ tự mình đi thử một lần là biết, tuy nhiên, nếu như con mà bị ăn thì thúc sẽ không cứu con đâu, bởi vì thúc không đánh lại tiểu thẩm thẩm của con."
Tần Tử Viễn òa khóc.
Tần Chung thấy thật bất đắc dĩ, trẻ con chính là rất phiền phức, còn rất thích khóc nữa.
Trùng hợp Lý Hầu La cũng vừa ra tới: "Sao thế? Sao Tử Viễn lại khóc?"
Tần Chung vội bế Tử Viễn lên: "Không có gì, ta dỗ nó!" Tần Chung bế Tử Viễn đi ra phía xa trong sân, sau khi đi được một vòng, mới đại phát từ bi an ủi nhóc: "Yên tâm đi! Tiểu thẩm thẩm của con sẽ không tùy tiện ăn thịt người, chỉ cần con không kéo tay tiểu thẩm thẩm, không chạm vào tiểu thẩm thẩm thì sẽ không sao."
Tần Tử Viễn khóc nấc lên một tiếng, dụi dụi hai mắt: "Vậy... Vậy con có thể tới gần một chút được không?"
Tần Chung hơi khựng lại: "Chỉ cần không dựa sát vào thì có thể."
Tần Tử Viễn như trút được gánh nặng, nhóc thật sự rất thích tiểu thẩm thẩm, dù chỉ đến gần một chút cũng được.
"Nhưng mà đây là bí mật của chúng ta, con không được nói cho người khác biết, đặc biệt là tiểu thẩm thẩm của con, biết không?" Tần Chung nghiêm túc dặn dò.
Bị cảm nhiễm bởi Tần Chung, Tử Viễn cũng nghiêm túc ra sức gật đầu: "Dạ biết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.