Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 20: Vừa khéo tránh khỏi nguy cơ




Án lộ trình là hoàng hôn ngày mai có thể tới Lạc Dương. Giờ phút này sắc trời đã tối muộn, đành phải dừng chân nghỉ lại ở tiểu khách điếm trong một thôn trấn.
“Mọi người cũng mệt mỏi rồi, vào trong phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, giờ Thìn* sáng mai chúng ta sẽ khởi hành.” Lăng Trọng phân phó mọi người xong liền lạnh lùng liếc Triều Cẩm một cái, cũng không quay đầu lại mà đi về phía phòng nghỉ.
(* giờ Thìn: 7a.m -> 9a.m)
“Tiểu muội cũng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt ngươi cũng không tốt lắm.” Triều Cẩm bất đắc dĩ liếc Sử tiểu muội một cái, muốn nói nhưng lời đến bên miệng rồi lại chỉ có thể nuốt vào.
Sử tiểu muội gật gật đầu, lên lầu vào phòng mình.
“Tử Thanh đâu?” Triều Cẩm nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, nhưng lại không có bóng dáng Tử Thanh. Chẳng lẽ còn ở trên xe ngựa chưa xuống? Đáy lòng khẽ chua xót, có nên ra ngoài tìm hắn không?
Một loạt đèn bão rực sáng trong bóng đêm, mà cái người đứng thẳng bên cạnh xe ngựa, nhẹ nhàng thổi dược canh cho nguội bớt – Tử Thanh lại đặc biệt nổi bật rõ ràng.
“Tử Thanh?” Triều Cẩm tiến lên phía trước: “Trời cũng tối rồi, mau đi nghỉ chút đi.”
Tử Thanh cười: “Tối nay ta nghỉ một chút ngay tại chỗ này là được rồi, Nhã Hề cô nương có thương tích trong người, một đường xóc nẩy cũng chưa nghỉ ngơi tốt, nếu lại bế lên đặt xuống nữa, chỉ sợ…”
“Ngươi không cần phải nói nữa, ta hiểu rồi.” Thanh âm Triều Cẩm có chút cứng ngắc, nhìn thoáng qua Nhã Hề ngồi bên trong xe: “Được rồi, ta cũng lưu lại.”
“Công tử?” Có chút kinh ngạc, Tử Thanh vội vàng lắc đầu: “Việc này không thể được, công tử vẫn nên vào trong phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ngươi đường đường là thiếp thân thị vệ của ta, chẳng lẽ còn không bảo hộ được ta cùng nàng?” Nói xong, Triều Cẩm liền muốn đưa tay lấy chén thuốc trong tay Tử Thanh: “Để ta làm cho, mẫu thân nhiều năm thân thể không tốt, ta thường thường ở bên cạnh phụng dưỡng, tất nhiên mớm thuốc so với ngươi tốt hơn.”
“Công tử, chờ đã.” Tử Thanh đột nhiên giữ chặt Triều Cẩm: “Công tử, người nhìn kỹ xung quanh khách điếm này mà xem.”
Triều Cẩm giật mình, cảm thấy vẻ ngưng trọng trên mặt Tử Thanh, liền nhìn kỹ chung quanh: “Thực im ắng.”
“Đột nhiên ta phát hiện khách điếm này cũng chỉ có chúng ta là khách nhân, có cảm giác là lạ.” Tử Thanh kéo Triều Cẩm vào trong xe ngựa: “Vào trong trước đã.”
“Sử công tử…” Thấy Triều Cẩm cùng Tử Thanh đồng thời xuất hiện trước mắt, Nhã Hề có chút kinh ngạc.
“Đừng nói gì vội, uống thuốc này trước đã.” Tử Thanh cẩn thận nâng đầu nàng lên tựa vào lòng mình, đem chén thuốc ghé bên môi, lại thổi một chút: “Được rồi, có thể uống.”
Triều Cẩm quay đầu đi, không muốn nhìn một mặt nhu tình như thế của Tử Thanh: “Ngươi bảo ta tiến vào là để nhìn ngươi mớm thuốc?”
Mặt Nhã Hề ửng hồng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Tử Thanh một bên cẩn thận cho Nhã Hề uống thuốc, một bên nhíu mày nói: “Ta cảm thấy hôm nay không quá bình thường, nếu công tử người ở bên ngoài, ta lo lắng có ám tiễn, nếu ở trong xe ngựa này, ít nhất còn có thứ che chắn.”
Nhướng mày, Nhã Hề lo lắng nhìn Tử Thanh.
Triều Cẩm gật đầu: “Giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Tử Thanh cười nhẹ: “Chúng ta lặng lẽ đi trước.”
“Đi?”
“Giả dụ như tối nay mà thự sự có người tập kích, vậy nhất định là trong chúng ta có người là nội gián, mật báo với địch nhân, mà có khả năng cũng chính là người này đã bày ra sự kiện bạo dân tập kích đại doanh lần trước.” Chén thuốc trong tay đã hết, Tử Thanh nhìn vào mắt Nhã Hề, ý bảo nàng không cần sợ hãi: “An tâm ngủ đi, chúng ta không có việc gì đâu.” Cẩn thận buông Nhã Hề ra, vỗ vỗ tay nàng.
“Công tử, xong xuôi rồi, để ta đi đánh xe ngựa tới.”
“Chờ đã, xe ngựa cũng không bằng được cưỡi ngựa…” Cho tới bây giờ Triều Cẩm cũng chưa từng thấy qua Tử Thanh đánh xe, nếu là để một kẻ mới học nghề đánh xe, chắc chắn xe ngựa sẽ vòng tới vòng lui: “Hơn nữa, tiểu muội còn ở bên trong, ta lo cho nàng.”
“Có Lăng tướng quân ở đó, ngươi còn lo cái gì?” Một câu thức tỉnh Triều Cẩm, Tử Thanh cười nhạt ngồi ở vị trí xa phu: “Ngày ngày đều nhìn người ta đánh xe, ta không tin tự ta làm lại không được – Ngồi cho chắc! Đi!”
Hai con ngựa đột nhiên cả kinh, tung vó lao đi –
Xe ngựa chạy nhanh về phía Lạc Dương, Triều Cẩm nhìn phương hướng tiểu khách điếm kia, bỗng nhiên thấy khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
“Bên kia! Bên kia thực sự xảy ra chuyện!”
“Hu –!” Dùng hết khí lực ghìm cương ngựa, Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ bình yên rút đi.”
“Vì sao phải chờ?” Triều Cẩm khó hiểu: “Lưu lại tên nội gián kia cùng đồng hành, đoạn đường chúng ta đi này cho dù có đi đường thủy thì cũng không an toàn.”
“Ta muốn nhìn một chút xem rốt cuộc ai là nội gián?” Tử Thanh nhìn Triều Cẩm: “Người này nếu không tra rõ ra, ngày khác ngươi ắt sẽ gặp tai họa.”
“Ta không muốn biết!” Triều Cẩm bỗng nhiên nắm lấy tay Tử Thanh. Những binh sĩ này đều là người của phủ Thứ sử Biện Châu, đều là người lúc gần đi mới chọn lựa ra, hiểu tường tận gia thế, mà muốn nói tới người nàng tuyệt đối không hiểu rõ, chỉ có hai, một là Lăng Trọng, một người chính là tiểu muội mà nàng thương yêu. Hai người này không thể nghi ngờ là bị hiềm nghi lớn nhất! Triều Cẩm vẫn không nhúc nhích, nhìn Tử Thanh: “Tử Thanh, giờ dẫn ta đi đi! Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta thôi, ta chỉ tin tưởng ngươi!”
Những lời này tơi vào tai Nhã Hề, Nhã Hề dường như ý thức được điều gì, khẽ liếc mắt nhìn Triều Cẩm một cái. Làn da trắng nõn, mày ưng mắt như làn thu thủy, là công tử thì tuấn tú phi phàm, nếu là nữ tử — Nhã Hề bỗng nhiên run lên, không dám tưởng tượng tiếp nữa.
“Công tử ngươi….” Ý thức được cái gì, Tử Thanh vội vàng rút tay về: “Đi thì đi thôi, công tử đừng nói những lời này, không lại khiến người khác nghĩ là ‘long dương chi phích’.” Hy vọng Nhã Hề không phát hiện ra cái gì, quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt mà bình tĩnh, Tử Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ta…là ta thất thố. Yến Tử Thanh, chúng ta thừa dịp đang đêm mà chạy tới bến tàu Lạc Dương đi, lấy tốc độ nhanh chóng thuê thuyền Bắc thượng, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vâng, công tử.” Tử Thanh giật dây cương, xe ngựa lại bắt đầu tiến lên.
Trước nay vẫn nghĩ Đông Đô Lạc Dương phồn hoa chỉ là hình ảnh chỉnh sửa do máy tính phóng đại khoa trương chiếu trên ti vi mà thôi, Tử Thanh vạn vạn lần không nghĩ tới ngay khoảnh khắc ánh bình minh chiếu lên cửa thành Lạc Dương, nỗi kích động trong lòng quả thực vạn phần khó nén.
“Trời ơi!” Tử Thanh không khỏi sợ hãi kêu một tiếng, cửa thành nguy nga cao ngất, một triều đại Đại Đường thịnh thế phong hoa sơ hiện nét phồn vinh. Chết tiệt! Xuyên qua mà cũng không mang máy ảnh cũng xuyên qua luôn!
“Ngốc, chưa bao giờ thấy tường thành sao?” Nhìn vẻ kinh hỉ trên mặt Tử Thanh, Triều Cẩm không nhịn được mà lên tiếng đả kích.
“A…” Tử Thanh 囧,Tử Thanh đột nhiên nhớ ra cái gì, liền nói: “Ta muốn mang Nhã Hề cô nương đi khám đại phu trước đã, bốc một ít thuốc để chuẩn bị nếu trên đường cần dùng.”
“Ta nhớ rõ lần trước lúc ta đến Lạc Dương, ở phụ cận bến tàu có một hiệu thuốc bắc, chúng ta đi tới đó trước.” Nói xong, Triều Cẩm xuất ra một đĩnh nguyên bảo, đặt vào tay Tử Thanh: “Cầm cái này mà mua thứ gì cần mua, miễn cho trên đường lại gặp phiền toái.”
“Đa tạ công tử! Nhưng mà, bến tàu phải đi thế nào?” Tử Thanh đột nhiên nhớ ra, đối với nàng mà nói, thành thị này hoàn toàn là nơi xa lạ, phồn hoa vô hạn như thế, tiến vào cửa thành liền nhất thời không phân biệt được phương hướng, những con đường lớn trải rộng thênh thang ngang dọc cùng những đường ven sông giao nhau, nên đi đâu đây?
Triều Cẩm không khỏi cất tiếng cười vang: “Ta chỉ đường, ngươi đánh xe, đi bên trái đi.”
Không nhớ được rốt cuộc vòng trái vòng phải bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng có thể mơ hồ nhìn thấy từng con sóng vỗ bờ từ cách đó trăm dặm của sông Hoàng Hà.
“Được rồi được rồi! Dừng xe!” Triều Cẩm chỉ huy Tử Thanh dừng lại, chỉ về bên trái: “Nơi này chính là hiệu thuốc bắc.”
“Hô –!” Tử Thanh hô một tiếng thật dài, nhảy xuống xe ngựa, nhấc rèm xe lên: “Nhã Hề cô nương, xuống xe thôi.”
Từ từ mở mắt, mặt Tử Thanh đã ở rất gần, Nhã Hề không khỏi giật mình, một trận tim đập rộn ràng.
“Thực xin lỗi, Nhã Hề cô nương.” Cẩn thận dùng tay phải nâng thân trên của nàng, tay trái đã luồn xuống dưới gối nàng, Tử Thanh dùng sức nhấc lên, ôm nàng xuống xe ngựa.
Miệng vết thương bị đè ép không khỏi khiến Nhã Hề đổ mồ hôi lạnh, cắn răng một cái, Nhã Hề không cho phép mình vì đau đớn mà kêu một tiếng, chỉ gắt gao nhíu chặt mày.
Cảm giác được người trong lòng có chút run rẩy, Tử Thanh ôn nhu hỏi: “Có phải đụng tới miệng vết thương không?”
“Không có việc gì…” Nhã Hề tựa vào ngực Tử Thanh, bình yên cười.
“Ha ha….” Tử Thanh cười ngây ngốc, ôm Nhã Hề vào tiệm thuốc: “Đại phu! Đại phu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.