Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 20:




Trời đã sáng. Ánh nắng ấm áp bao phủ khắp núi Ngọa Hư.
Đường Trạch tay cầm bó đuốc, lặng lẽ đứng trước những thi thể Dạ Xoa chất thành một đống.
Chốc lát sau, ngọn đuốc bay vọt lên cao, rồi rơi xuống đống thi thể.
Bùng!
Ngọn lửa rần rật bốc lên tận trời.
Toàn bộ dầu máy trên thuyền, Đường Trạch đã dốc hết lên cơ thể chúng.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh đỏ bầm.
- Xin lỗi!
Ném lại một câu này, anh quay người bước về phía khu rừng có đầm nước ngọt.
Mặt nước tĩnh lặng, thi thoảng có một hai bọt nước sủi lên.
Niệm nằm trên bờ, bùn đất bám trên cơ thể đã được gột rửa sạch sẽ. Ánh nắng xuyên qua tán lá, thả những đốm sáng lung linh trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô.
Đường Trạch cắm cúi đào đất ở cái nơi mà năm xưa họ đã ngồi kề vai bên nhau.
Vừa đào, anh vừa mỉm cười, nói với Niệm:
- Bộ dạng cô khi bắt cá, trông thật buồn cười!
Hàng mi dày của Niệm phủ rợp lên làn da mịn màng, khe khẽ lay động trong cơn gió sớm, tựa như đang đáp lại tiếng cười của anh.
Đường Trạch đổ toàn bộ Cốt Đột trên người vào trong hố, lấp lại cẩn thận.
Làm xong mọi việc, anh bước tới bên Niệm, ngồi xuống, ôm cô vào lòng, thẫn thờ nhìn về phía trước.
Không đi nữa, không bao giờ đi nữa!
Truyền thuyết về Dạ Xoa, nên do chính anh kết thúc.
Anh thầm nhủ trong lòng.
Coi như chuộc tội chăng? Hình như không phải.
Không phải là không đi, mà không biết sẽ đi về đâu.
Thế giới, nơi nào mới là thế giới của ngươi?
Đường Trạch tự hỏi mình.
Không biết đã qua bao lâu, một âm thanh bỗng văng vẳng bên tai…
Đường Trạch, chẳng nơi nào là thế giới của ngươi, bởi vì từ lâu, ngươi đã đánh mất chính mình!
Ha ha…
Đường Trạch ôm chặt cơ thể giá lạnh của Niệm, mỉm cười…
Ánh nắng lặng lẽ dịch chuyển, đống lửa bên ngoài cánh rừng vẫn bốc cháy ngùn ngụt. Sóng biển xô vào những tảng đá bên bờ, không phút nào ngừng nghỉ.
Trái đất vẫn quay, người ở bên kia bờ biển, vẫn sống như thường nhật. Tất cả mọi thứ đều không có gì khác.
Nếu có một ngày, bạn chẳng may lưu lạc tới một đảo hoang trên biển, có lẽ bạn sẽ nhìn thấy một ông lão tóc trắng phơ phơ, ôm một cô gái xinh đẹp có đôi tai nhọn hoắt ngồi dưới ánh trăng; có lẽ bạn sẽ nhìn thấy một bộ xương trắng, đổ gục trước một hang đá cao lớn; có lẽ bạn chẳng nhìn thấy gì cả, mà chỉ có những ngọn núi và tảng đá câm lặng, lắng nghe người bên cạnh nó kể lại những truyền thuyết như thực như hư…
KẾT
Nghe xong câu chuyện này, tách trà của tôi đã nguội ngắt.
- Đường Trạch có còn ở trên hòn đảo đó không?
Tôi bất chợt muốn biết tình hình hiện tại của người đàn ông đó.
- Không biết. Đã rất lâu rồi tôi không đến núi Ngọa Hư. Chỗ đó chẳng có gì hay ho cả. - Áo đen số hai lắc đầu.
Tôi cầm con ốc biển lên, đặt bên tai, trong đó, dường như có tiếng người thầm thì.
- Nếu tôi nhớ không lầm, Bồ Tùng Linh cũng từng viết một câu chuyện về Dạ Xoa, nhưng kết cục của nó có hậu hơn nhiều.
- Khi sự lựa chọn khác nhau, thì kết cục đương nhiên cũng khác nhau. - Áo đen số hai nhìn con ốc biển - Cái này tặng cho hai người làm quà gặp mặt. Tôi nhặt nó ở bờ biển nơi đó đấy.
Ngao Xí giằng phắt lấy con ốc biển, nói:
- Sao nào, dùng cái này để nhắc nhở bọn tôi cuộc sống có sóng gió lựa chọn phải thận trọng à?
- Không, đây cũng là chúc phúc. - Áo đen số hai chỉ vào hắn và tôi - Hai người đã không dừng lại lúc cần phải ra đi, cũng không ra đi lúc cần phải dừng lại, tôi nghĩ sau này cũng sẽ không.
- Được, tôi nhận món quà này! - Tôi cười khúc khích, cầm lấy con ốc biển cất đi, vươn vai một cái, ngáp dài rồi dựa vào người Ngao Xí, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, có tiếng sóng biển, có ánh trăng lấp loáng, còn có cô gái với đôi tai nhọn hoắt, mà tình yêu và oán hận của cô chính là thứ báu vật thuần khiết nhất trên thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.