Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 31:




Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Ba ngày sau, phu thê lại mặt.
Tạ Minh Kha chuẩn bị rất nhiều đồ, Kỷ Nguyệt nhìn thấy vội nói: "Ngàn vạn lần đừng mang đi."
"Vì sao?" Tạ Minh Kha cảm thấy kỳ quái, "phụ thân còn chê ít."
Bao nhiêu năm tích lũy của Tạ phủ, Đại phòng chiếm quá nửa, mấy đời dùng cũng không hết, cho nên Tạ Tri Thận vừa ý con dâu này, xuất ra rất hào phóng.
Kỷ Nguyệt nói: "Mang tới rồi, mẫu thân lại phát sầu, lần trước đồ cưới đã chiếm cả một căn phòng, mà hiện nay vẫn chưa đổi chỗ ở, sợ rằng không có chỗ để đồ, cũng không thể chất đống trong khuê phòng của thiếp được."
thì ra là như vậy.
Tạ Minh Kha cười nói: "Vậy không bằng tặng một trạch viện?"
"không cần, quà tặng đã quá nhiều rồi." Tùy tiện lấy những thứ này để dùng, đều dùng không hết, Kỷ Nguyệt nói, "chỉ cần đem chút đồ ăn là được."
Đúng là không tham, Tạ Minh Kha nói: "Nghe nàng."
Hai người ngồi xe ngựa tới Kỷ gia.
Tạ Minh Kha nhìn thấy Kỷ Nguyệt ngồi cách xa mình, liền kéo nàng ấy ngồi gần một chút, nắm lấy tay thê tử.
Kỷ Nguyệt hơi đỏ mặt, nhưng không rút tay lại.
"Phụ thân có phải trở về Uất huyện nữa hay không? Nếu có thể, thật không muốn để ông ấy rời đi." Nàng ấy cảm thấy Tạ Tri Thận là người rất tốt.
"Để phụ thân rời đi thôi, đừng miễn cưỡng." Tạ Minh Kha thở dài, kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân vẫn luôn không vui, Nhị phòng lại có bộ dáng kia. Phụ thân do Tổ mẫu nuôi lớn, có phần tình nghĩa này liền không dễ đoạn tuyệt với Nhị phòng, thực sự là ở bên ngoài mới có thể thanh tịnh một chút.
Kỷ Nguyệt nhìn ra chút manh mối, đột nhiên hỏi: "Lần trước rốt cuộc chàng bị ai truy sát?"
Tạ Minh Kha thần sắc lạnh lùng.
Xem ra khó mà mở miệng nói ra lời, nàng ấy nói: "Nếu như không muốn...."
"nói cho nàng cũng được," ngón tay Tạ Minh Kha nắm chặt, "nếu như đoán không sai, có lẽ là Nhị thẩm, bà ta xuất thân nhà tướng, ghi hận ta, là người có khả năng làm việc đuổi tận giết tuyệt nhất. Ngược lại Nhị thúc sẽ không như vậy, dù sao thì phụ thân đã rút khỏi triều đình, nếu như ta cũng rời đi, thì sức ảnh hưởng của Tạ gia sẽ sụt giảm, đối với ông ta không có lợi."
"Vậy mà Nhị thẩm lại độc ác như vậy?" Đôi mi thanh tú của Kỷ Nguyệt dương lên, "chàng là chất nhi của bà ta cơ mà, bà ta một chút cũng không bận tâm đến hay sao?"
Tạ Minh Kha nhướng mày: "Văn An Bá phủ nhà bà ta suy thoái, e rằng nợ nhiều ngân lượng, ta chết rồi, phần tài sản kia tự nhiên là thuộc về Nhị phòng."
Kỷ Nguyệt lắc đầu, không ngờ một người nhìn rất hòa ái thân thiện như Nhị phu nhân lại đáng sợ như vậy.
"Cho nên ta mới bảo nàng cẩn thận, không nên thân cận bọn họ."
"Nhưng dù sao cũng chung sống trong một phủ đệ," Kỷ Nguyệt nói, "chàng chưa từng nghĩ tới chuyện chuyển nhà?"
"Đó là nhà ta, cũng là nơi thuộc về phụ thân, muốn chuyển đi cũng là bọn họ chuyển đi," Tạ Minh Kha có sự kiêu ngạo của riêng y, cũng có những việc bất đắc dĩ, "Chỉ là phụ thân do Tổ mẫu một tay nuôi lớn, thiếu nợ ân tình không thể xé rách mặt, dặn dò ta chung sống hòa bình với Nhị phòng."
Kỷ Nguyệt hiểu rõ, trầm ngâm không nói.
Đợi đến khi tới Kỷ gia, liền thấy phụ thân và những người khác đã đứng đón ở cửa.
Liêu thị tiến lên nắm lấy tay của nữ nhi, không ngừng đánh giá, chỉ thấy nữ nhi cũng không khác gì so với lúc ở nhà, lúc này mới yên tâm, nhưng liếc nhìn bộ dáng tuấn tú của con rể, bà lại nghĩ bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Người ta là người phú quý nhường nào, con rể đích thân tới cầu thân, còn có thể đối xử tệ bạc hay sao?
Kỷ Đình Nguyên nói: "Muội phu, hôm nay nhất định phải uống cùng ta vài ly, đừng giống như lần trước ở trong tửu lầu, đều do ta chặn rượu."
Tạ Minh Kha cười: "được."
Ai ngờ Kỷ Nguyệt cau mày nói: "Tướng công không giống huynh, đừng chuốc say chàng."
Kỷ Đình Nguyên cười ha ha: "Ái chà, nhanh như vậy đã bảo vệ trượng phu của muội rồi!"
Kỷ Dao thấy hắn ta trêu ghẹo tỷ tỷ, hừ một tiếng nói:" không bảo vệ trượng phu, chẳng lẽ lại bảo vệ huynh? Ca ca đừng mất hứng, sớm ngày cưới thê tử, tự nhiên sẽ có thê tử bảo vệ huynh rồi."
Mọi người đều cười.
Chỉ có Kỷ Đình Nguyên bị nghẹn tới mức trợn mắt, liếc xéo Kỷ Dao: "Ca ca thương muội vô ích rồi, cư nhiên dám đối phó huynh như vậy?"
"Ngày tỷ tỷ, tỷ phu lại mặt là ngày vui, ai bảo huynh muốn chuốc rượu, ca ca, nếu là ngày thường muội nhất định sẽ giúp huynh!"
Tiểu trứng thối, Kỷ Đình Nguyên nhéo nàng một cái.
Cả gia đình đi ăn cơm, vui vẻ ấm áp hòa thuận.
Vài hôm sau, Kỷ lão gia tử thương nhớ thôn trang ở dưới quê, rốt cuộc cáo từ trở về.
Liêu thị thì bắt đầu tìm kiếm trạch viện.
Dù sao thì nhi tử cũng phải cưới thê tử, sau này còn phải sinh con dưỡng cái, khẳng định không thể ở lại đây, bà dự định mua một trạch viện ba tiến (chắc là có ba cửa ra vào), nhờ phúc của Tạ Minh Kha, mới có ngân lượng, tìm đến tìm đi, tìm được một chỗ trong ngõ nhỏ Hoàng Dương, sau khi thương lượng với Kỷ Chương, rất nhanh liền quyết định chuyển đến đó.
Thời gian này sửa chữa nhà mới, sắp xếp đồ đạc, bận đến tối tăm mặt mũi, mặc dù đồ đạc không nhiều, Kỷ Dao vẫn tỉ mỉ thu dọn, nghĩ tới việc có thể ở trong viện rộng lớn, sau này trước phòng sau phòng đều có thể bày vài chục bồn hoa, nàng vô cùng mong đợi.
Đợi đến tết Trùng cửu (ngày 9 tháng 9), Thẩm Nghiên hẹn nàng leo núi.
"Ta mang bánh hoa cúc, đợi đến lúc đó chúng ta ngồi trong đình trên đỉnh núi rồi ăn, còn có rượu hoa cúc, nhưng muội không được uống." Nàng ta hỏi, "khi nào chuyển nhà vậy?"
"Tháng sau, trạch viện đó có chút cũ kỹ, vẫn chưa sửa xong." Kỷ Dao cắm một cây trâm ngọc lên tóc, lại treo thêm ngọc trụy trên eo.
Thẩm Nghiên nhìn nhìn nàng: "Hình như muội cao lên một chút."
Đương nhiên, gần đây nàng ăn nhiều, Kỷ Dao nói: " Đâu chỉ có mỗi việc tăng chiều cao."
"A, nơi khác cũng lớn hơn chút," Thẩm Nghiên thẳng ngực, "nhưng vẫn không bằng ta...."
Kỷ Dao không phục: "Tỷ lớn hơn ta một tuổi có thừa đó!"
"Đúng đúng đúng, muội lớn dần dần," Thẩm Nghiên khoác tay nàng đi ra ngoài, "ta đã thuê xe ngựa, đang đợi ở bên ngoài rồi."
Hai tỷ muội hi hi ha ha xuất hiện.
Gặp Kỷ Đình Nguyên ở bên ngoài cổng, Thẩm Nghiên cười với hắn ta: "Kỷ đại ca, huynh cũng muốn đi leo núi sao?"
Kỷ Đình Nguyên cảm thấy đau đầu.
Thẩm Nghiên này đúng là không phải người thường, sau khi bị hắn ta nói vào mặt, không những không thấy khó mà lui, ngược lại còn ân cần hơn so với trước đây, hắn ta lạnh mặt nói: "Ngươi coi đây là nhà ngươi hay sao, suốt ngày đến?"
"Muội đến gặp Dao Dao," Thẩm Nghiên nói, "chỉ cần muội chưa gả cho người khác, liền có thể ngày ngày tới."
"Ngươi!" Kỷ Đình Nguyên giận dữ mắng mỏ, "Ngươi không cần thanh danh, cũng đừng làm hư Dao Dao."
"Sao muội lại không cần thanh danh rồi?" Thẩm Nghiên thấy hắn ta nói chuyện cay nghiệt, xiết chặt ngón tay, "Kỷ Đình Nguyên, muội cũng chưa từng nói muội thích huynh...."
"Câm miệng!" không ngờ trước mặt Kỷ Dao, nàng ta còn dám nói, Kỷ Đình Nguyên cũng không biết là do tức giận hay vì lí do gì, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, có chút muốn tóm chặt nàng ta trừng phạt thật nặng, kêu nàng ta đừng tới đây nữa, nhưng dù sao nàng ta cũng là một cô nương gia, hắn ta không tiện ra tay.
Sau một lúc đối mặt, Kỷ Đình Nguyên phất tay rời đi.
Trong nháy mắt, Kỷ Dao như chứng kiến bộ dáng bất hòa của hai người họ trong kiếp trước, đều là mới nói mấy câu, ca ca liền không muốn nói nữa, quay đầu rời đi, Thẩm Nghiên lại bụm mặt khóc lóc.
Nàng cau mày: "A Nghiên, sao tỷ phải cứng đối cứng với ca ca? Thực ra huynh ấy chỉ là cứng miệng nhưng mềm lòng, tỷ càng như vậy, huynh ấy càng không vui."
Thẩm Nghiên lau lau mắt, thực ra nàng ta muốn khóc, chỉ là cố gắng nhẫn nhịn: "Tỷ cũng không bám chặt huynh ấy nữa, chỉ là muốn nhìn huynh ấy, huynh ấy đối với tỷ vẫn ác ngôn ác ngữ như vậy."
Kỷ Dao thở dài: "Cho nên muốn tỷ mềm xuống một chút."
"Vậy tỷ lại tặng đồ cho huynh ấy?"
"Đừng!"
"Vậy tỷ...." Thẩm Nghiên không có kinh nghiệm, "vậy tỷ phải làm sao?"
Kỷ Dao cũng khó xử, bởi vì nàng chưa từng thấy ca ca thích một người nào, cũng không biết huynh ấy thích người như thế nào.
Cuối cùng cũng không có được đáp án, hai người im lặng ngồi lên xe ngựa.
Dù sao Kỷ Đình Nguyên cũng là ca ca nàng, vì lo sợ Kỷ Dao trên đường gặp chuyện nguy hiểm, nên vẫn đi bên cạnh hộ tống.
U sầu của tiểu cô nương đến nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh lại nói chuyện vui cười.
Giọng nói của muội muội ngọt mà mềm, gọng nói của Thẩm Nghiên có chút cao, rất trong sáng, không ngừng chui vào lỗ tai hắn ta.
Nghĩ tới câu "muội thích huynh", Kỷ Đình Nguyên cảm thấy phiền, không phải hắn ta không muốn cưới thê tử, chỉ là thê tử lý tưởng của hắn ta phải là người yên tĩnh, ôn nhu, lúc hắn ta uống rượu thì ở bên cạnh bồi hắn ta, rót rượu cho hắn ta, cũng có thể phá giải nỗi sầu của hắn ta, mà không phải loại hình như Thẩm Nghiên, xông lên phía trước nói lời yêu thích với nam nhân.
Sao lại có loại gia giáo như vậy?
Kỷ Nguyên Đình cau mày.
Núi Ngọc Sơn ngày thu rất đẹp, lá phong đỏ khắp nơi, nhưng vẫn còn có nhiều lá màu vàng, màu sắc giao thoa.
Kỷ Dao bước lên thềm đá, xem phong cảnh lá phong ở hai bên, mắt thấy mấy đứa trẻ cầm cành trúc rượt đuổi nhau, nàng nghĩ tới có một lần mình đến đây chơi với Dương Thiệu, nàng muốn ngắt lá phong, hắn không nói lời nào liền ôm nàng, nâng lên cao, dọa nàng một trận, nhưng thực sự vẫn chưa hái được lá phong.
Khóe miệng dương liên, trong lòng lại không biết là mùi vị gì, cũng không biết hắn ở Vân Châu sao rồi? Kiếp này gặp nhau quá sớm, kết quả hoàn toàn tương phản.
Thẩm Nghiên đẩy đẩy nàng: "Dao Dao, muội phát ngốc cái gì vậy?"
"không có gì." Kỷ Dao nhìn đỉnh núi, còn cách rất xa, "chúng ta liền ngồi một chút ở lưng núi đi, ở đó cũng có một cái đình."
Kiếp trước nàng quen biết Tống Vân vào ngày hôm nay, chính là ở trên đỉnh núi, cho nên hôm nay không muốn lên đó, người trên đỉnh núi cũng nhiều, đều là quyền quý vọng tộc, kiếp trước nàng cũng mang tâm tư nho nhỏ, mới xán lại góp vui.
Thẩm Nghiên không phản đối:" Vậy liền dừng ở lưng núi thôi, ở đây gió cũng nhỏ."
Thấy hai người đi vào trong đình, Kỷ Đình Nguyên không muốn canh giữ ở bên cạnh nữa, khỏi phải bị Thẩm Nghiên kia nhìn chằm chằm, hắn ta dặn dò hai nha hoàn: "Có chuyện gì thì tiến về phía trước tìm ta."
Nha hoàn đáp vâng.
Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của Kỷ Đình Nguyên, tức tới mức hừ một tiếng, nói: "hắn không có lộc ăn, Dao Dao, nhà tỷ đổi đầu bếp mới, lần này làm bánh hoa cúc rất ngon, vừa ngọt vừa thơm."
"Tốt quá, đợi lát nữa muội phải nếm thử." Kỷ Dao nhìn vào trong đình, chuẩn bị tìm một chỗ để ngồi, kết quả phát hiện ra trong đình đã có vài cô nương, nổi bật ở giữa chính là Phúc Gia công chúa, nhất thời cảm thấy đầu óc tê dại.
Nàng thực sự rất sợ vị tiểu công chúa này!
không muốn bồi nàng ta thì sợ đắc tội, bồi nàng ta thì lắm chuyện.
"Chúng ta đổi một chỗ khác." Kỷ Dao vội vàng quay người, đi theo một phía khác.
Thẩm Nghiên mờ mịt không hiểu, đi phía sau gọi:"Dao Dao, muội đợi một chút, đi nhanh như vậy làm gì? không thích đình nghỉ chân, chúng ta có thể tìm một chỗ khác."
"Tỷ đi theo muội, muội nhớ ở lưng núi phía Tây có một chỗ có cọc gỗ lớn, có thể xem như cái bàn, bên cạnh còn có nước suối có thể ngắm cảnh...." Nàng quay đầu nói với Thẩm Nghiên, kết quả chưa nói xong liền cảm giác mình đụng vào lồng ngực của ai đó.
Tay nàng còn đặt lên trang phục của hắn ta, cảm thấy một loại mềm mại lạnh lẽo.
Kỷ Dao cứng người, vội vàng quay lại xin lỗi.
"Xin lỗi, ta không phải cố ý!"
"Cũng do ta đi nhanh," giọng nói đó rất ôn hòa, giống như tiếng suối róc rách trong rừng rậm, "ngươi không sao chứ?"
Kỷ Dao đối diện với ánh mắt của hắn ta, phải dùng sức nhéo lòng bàn tay của chính mình mới khiến mình không hét lên: "...Ta không sao, công tử."
Nàng lại gặp Tống Vân!
Tống Vân thấy môi nàng run run: "Ngươi thực sự không sao?"
"Vâng," Kỷ Dao hỏi, "Công tử thì sao? Ta không đâm làm ngài bị thương đấy chứ?" Lễ phép hỏi một câu, nàng muốn chuồn đi cho nhanh.
"không hề," trực giác của Tống Vân nói cho hắn ta biết nàng lại muốn chạy đi như lần trước, liền nhịn không được tâm tư bỡn cợt, cười khẽ một tiếng, "có điều vị cô nương này, ngươi vừa mới nói đến cọc gỗ lớn ở đâu, có thể dẫn ta đi xem được không? Ta đến Núi Ngọc Sơn nhiều lần, chưa từng nhìn thấy."
Kỷ Dao:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.