Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 27:




Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Trước đây, Dương Thiệu đã từng báo cho hắn ta biết một địa điểm, nói có chuyện thì qua lại bằng thư từ, kết quả Tống Diệm lại đích thân tới Hầu phủ, mặc dù đã đổi trang phục, nhưng cũng khó có thể bảo đảm sẽ không bị người khác nhận ra.
Dương Thiệu cảm thấy không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại là Tống Diệm sợ hắn tức giận, liền giải thích: "Ta thực sự không đợi được, cũng sợ lãm lỡ dở chuyện trong quân của ngươi, cho nên tới đây một chuyến."
"Điện hạ mời ngồi," Dương Thiệu trâm trà cho hắn ta, "rốt ruộc Điện hạ đợi không kịp cái gì?"
"Dương đại nhân," Tống Diệm không có tâm tư uống trà," nếu như ngươi không muốn đi đánh trận, ta có thể thỉnh cầu Phụ hoàng, để ngươi ở lại. Đây dù sao cũng không phải một chuyện tốt, ngươi nghĩ xem, Tổng đốc Vân Xuyên là ai, ông ta là lão tướng quân thân kinh bách chiến, đến nay còn ngã quỵ, nếu như ngươi tới đó...."
"Thần nhất định phải đi," Dương Thiệu cắt ngang lời hắn ta, "Dương gia tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết."
Đối diện với ánh mắt kiên nghị của nam nhân, Tống Diệm ngượng ngùng: "Ta không phải là coi thường ngươi."
Đương nhiên không phải, Dương Thiệu còn không biết ý đồ của hắn ta hay sao? hắn ta là sợ hắn rời đi rồi, khó mà đối phó được Hoàng thượng và Tống Vân, lại trở về tình cảnh trước đây.
Dương Thiệu nói: "Thời gian vi thần không ở đây, Điện hạ chỉ cần nhớ rằng, mọi chuyện đều lấy bất biến ứng vạn biến là được."
Vậy nghĩa là hắn ta chuyện gì cũng không phải làm, Tống Diệm do dự: " Thời gian trước Phụ hoàng cắt cử Nhị đệ giám thị Hộ bộ, đến lượt ta, lại chỉ phân phó cho ta ôn luyện sách vở." Mặc dù Phụ hoàng đối tốt với hắn ta hơn trước đây, nhưng từ đầu tới cuối đều không giống Tống Vân, hắn ta nhìn thấy, vẫn là nhẫn nhịn.
Băng dày ba thước há có thể tan trong một ngày, trong thời gian ngắn làm sao có thể khiến Hoàng thượng triệt để thay đổi cách nhìn? Nhưng Dương Thiệu vẫn phải cổ vũ Tống Diệm, hắn ta thiếu nhiều nhất chính là tự tin: "Những gì Điện hạ học tập đều là thuật Đế vương, sao có thể so sánh với Sở vương Điện hạ, mặc dù Sở vương rèn luyện ở nha môn, tương lai cũng chỉ có thể cung phụng Điện hạ, sao phải để ý?"
Phụ hoàng cũng có dụng ý như vậy sao, Tống Diệm không nhịn được nở nụ cười.
Dương Thiệu nhìn thấy, thầm nghĩ Thái tử điện hạ đúng là rất ngây thơ, càng ngây thơ càng dễ làm những chuyện xúc động, nhưng bản tính của hắn ta không xấu, nếu như biết nghe lời hay lẽ phải, trọng dụng thần tử có năng lực, Đại Yến này vẫn có thể phồn thịnh như cũ.
Nhưng mà....
Vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn, Dương Thiệu trầm ngâm: "Điện hạ có lẽ nên thành thân rồi."
Tống Diệm sửng sốt.
hắn ta lớn hơn Tống Vân hai tuổi, vẫn luôn tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, theo như yêu cầu của Thái hậu, vậy gia tộc phía sau nhất định phải là gia tộc quyền quý cha truyền con nối tay nắm binh quyền, hoặc lại thế gia vọng tộc hô phong hoán vũ trong triều.
Suy đi nghĩ lại, Tống Diệm cũng rất phiền não.
Kiếp trước, cuối cùng hắn ta cưới nữ nhi của Diên An Hầu, dã tâm của Diên An Hầu không nhỏ, Thái tử vốn muốn mượn lực của Diên An Hầu, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy, Dương Thiệu nói: "Điện hạ có nhớ Thái tử Tề Tức? Lúc đầu ngài cưới nữ nhi của Ngụy Quốc Công, ý đồ mưu toan lợi dụng Ngụy Quốc Công, củng cố địa vị của mình, kết quả lại làm cho Quang Tông Đế nghi ngờ, bị Tư Đồ Trung châm ngòi li dán, biếm thành thứ dân."
Ngữ khí nhàn nhạt, giống như chỉ nói một câu chuyện cũ của triều đại trước, nhưng Tống Diệm lại đứng ngồi không yên, thậm chí sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì trong chớp mắt, hắn ta cảm thấy mình chính là Thái tử Tề Tức đó.
hắn ta lau mồ hôi trên trán: "Dương đại nhân... vậy theo ngươi thấy, ta nên lấy cô nương của nhà nào?"
Dương Thiệu nói: "Vi thần làm sao có thể làm chủ thay cho Điện hạ? Nhưng, vi thần cảm thấy, Điện hạ cưới một người mình thích là được, sớm ngày sinh hạ quý tử, cũng để Hoàng thượng sớm có thể hưởng thiên luân nhi nhạc (phúc con cháu)."
Thiên luân chi nhạc?
Tống Diệm sáng mắt, có một loại cảm giác hiểu rõ.
"Dương đại nhân, ngươi nói rất đúng, ta nên thành thân rồi," hắn ta cười, "ta lập tức chọn một cô nương để thành thân!"
"Lập tức?" Dương Thiệu khẽ nhướng mày: "Lẽ nào trong lòng Điện hạ đã có sẵn nhân tuyển?"
"Nếu ngươi nói là người mình thích, vậy thì có một người...." trên mặt Tống Diệm lộ ra một chút sắc đỏ, chỉ là dòng dõi hơi thấp, vốn dĩ hắn ta muốn nạp thành tiểu thiếp, nhưng hiện tại bừng tỉnh đại ngộ, theo lời Dương Thiệu, lúc này hắn ta nghĩ mình tỏ ra không tranh giành càng an toàn, cũng có thể nhận được sự tín nhiệm của Phụ hoàng.
Nhìn thần sắc của hắn ta, Dương Thiệu nghĩ tới một người - Kiều An.
Kiếp trước khi Thái tử bị giam lỏng, đó là thiếp thị duy nhất còn ở bên cạnh hắn ta, sau đó Thái tử tự vẫn, nàng ta cũng tự tử mà chết, Thái tử từng viết một bài thơ tặng nàng ta, năm đó lưu truyền ra ngoài, người người thổn thức.
Nếu thực sự là nàng ta, vậy cũng không tệ.
Hai người nói chuyện trong nửa canh giờ, Tống Diệm đứng dậy cáo lui, lúc sắp rời đi lại quay người nhìn Dương Thiệu một cái: "Dương đại nhân, ngươi nhất định phải bình an trở về."
Người mà hiện tại hắn ta tín nhiệm nhất chính là Dương Thiệu, bởi vì hắn ta cảm thấy, Dương Thiệu thật lòng muốn tốt cho hắn ta, sẽ phụ tá hắn ta đi tới cuối cùng, kiên định không rời, hắn ta đương nhiên không muốn mất đi một người như vậy, nếu như có thể, hắn ta hận không thể cùng tới Vân Châu với Dương Thiệu.
Dương Thiệu ngớ người, khẽ cười nói: "Vâng, điện hạ."
Trong nụ cười đó có hứa hẹn, Tống Diệm yên tâm, quay người rời khỏi.
Đến khi ngồi trên kiệu trở về, trong lòng lại lo lắng, không biết mình ra quyết định như vậy, Hoàng Tổ mẫu sẽ thấy thế nào, bà khẳng định sẽ cực lực phản đối đi?
Nàng ấy chỉ là tiểu bích nhân gia tộc nhỏ, không thể đem tới trợ giúp gì cho hắn ta, nhưng lúc nàng ấy cười, thật xinh đẹp, ngọt ngào như vậy, ấm áp như vậy, Tống Diệm nghĩ, hoặc là hắn ta nên trực tiếp đi cầu Phụ hoàng ban hôn, như vậy dù Hoàng Tổ mẫu có biết, cũng không thể ngăn cản.
hắn ta nắm chặt tay.
.....................
Khi Kỷ lão gia tử tới Kỷ gia, quả nhiên mang tới rất nhiều thứ, trái cây rau dưa trồng trong thôn trang cũng phải một xe, lại thêm gà sống vịt sống, nhốt trong viện kêu các các cạc cạc.
Nghe nói Tổ phụ tới rồi, Kỷ Dao nhanh chóng chạy tới, nhào vào lòng Tổ phụ: "Tổ phụ, con rất nhớ người, người nên sớm đến Kinh Thành ở mới đúng!"
Lão gia tử bóp bóp khuôn mặt nàng: "Kinh Thành có gì tốt, lúc nào con về thôn trang, không phải đều đòi ở thêm vài ngày hay sao? Nếu không phải cha con thăng quan, Nguyệt Nhi gả chồng, ta mới không đến đâu."
Tổ phụ này ấy à, chính là yêu thích phong cảnh đồng ruộng, nhưng đúng là thú vị, thỉnh thoảng ở một chút, đúng là không nỡ rời đi, nhưng nếu ở lâu vẫn là cảm thấy có chút vắng vẻ, Kỷ Dao kéo tay áo của Lão gia tử: "Chân của tỷ tỷ còn chưa khỏi, Tổ phụ, chúng ta đi thăm tỷ tỷ thôi."
"Được được được." Lão gia tử cười.
Hai ông cháu liền đi tới Tây sương phòng.
Liêu thị nhìn thấy một xe đồ vật, ngược lại rất vui vẻ: "Sáng mai liền dùng để làm tiệc, tươi ngon biết bao, còn có những con gà con vịt, nuôi rất tốt, làm ra món ăn nhất định rất ngon, đỡ phải đi chợ mua đồ ăn." Giơ tay ra gọi mấy gã sai vặt tới, "mang tới nhà bếp, bảo bọn họ sắp xếp cho tốt, nên ướp thì ướp, nên rửa thì rửa, đừng để đến ngày mai bận không làm kịp."
"Vâng." Gã sai vặt lĩnh mệnh.
Kỷ Chương nói: "Ngày mai liền mở tiệc đãi khách?"
"Muộn nữa, Hầu gia liền phải xuất chinh rồi," Liêu thị vẫn là rất thích vị Hầu gia trẻ tuổi này, "đương nhiên phải nhanh chóng mời ngài ấy tới nhà ăn một bữa cơm, nếu không còn phải đợi tới ngày tháng năm nào? Ông nói có đúng không?"
"Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo." Kỷ Chương nắn bóp tay của thê tử, "ta hiện tại liền đi viết thiếp mời, lập tức gửi đi."
Thư pháp của ông đúng là rất đẹp.
Liêu thị dịu dàng nói: "Vâng, Tri phủ đại nhân."
Trượng phu của nàng là quan chính tam phẩm rồi, Liêu thị gọi một tiếng, trong lòng liền cảm thấy thoải mái.
Thê tử tươi cười như hoa, Kỷ Chương yếu lòng, suýt chút nữa thì hôn một cái trước mặt hạ nhân, nhưng da mặt của ông từ trước tới nay không dày như vậy, cười cười, đi tới thư phòng.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm phòng bếp đã truyền ra mùi thơm, bay tới mũi Kỷ Dao, nàng ở trên giường trở mình, lầu bầu nói: "Cái gì mà thơm vậy..."
"Canh gà nhân sâm," Mộc Hương nhỏ giọng nói, "ninh được nửa canh giờ rồi."
Kỷ Dao mở mắt ra, chỉ thấy sắc trời đã sáng tỏ.
Nàng thức dậy rửa mặt.
Bên tai nghe thấy thanh âm ầm ầm bên ngoài truyền tới.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
"Nghe nói hôm nay có mấy chục vị khách tới, phu nhân đang kêu gã sai vặt di chuyển đồ đạc, để lấy không gian đặt bàn ghế."
Khách nhân? Vậy Dương Thiệu cũng ở trong đó rồi.
Kỷ Dao đột nhiên nhớ tới lá bùa bình an mà nàng cầu được, tìm một vòng nhưng không thấy: " Trời ơi, ta để ở đâu nhỉ? Sao lại không thấy!"
Mộc Hương hỏi: " Là đồ gì vậy ạ?"
"Bùa bình an, to như thế này, màu vàng" Kỷ Dao khoa tay múa chân miêu tả, "tối hôm qua ta vẫn còn thấy, sao lại không thấy rồi."
Mộc Hương mím môi cười, đi tới bên giường, lật gối giường lên: "cô nương, là cái này đi, tối hôm qua rơi từ trên giường xuống, nô tì liền nhặt lên để ở đây."
"A." Kỷ Dao thở phào một hơi, gật gật đầu để vào trong tay áo.
Mộc Hương lấy cho nàng một bộ váy sam: "Hôm nay có khách nhân tới, phu nhân nói không thể ăn mặc tùy tiện được."
Bởi vì còn chưa tới một tháng, tỷ tỷ vẫn phải "dưỡng thương", hơn nữa, Tạ Minh Kha cũng tới làm khách, trước khi thành thân không được gặp mặt, cho nên chỉ có Kỷ Dao lộ mặt.
Liếc nhìn chiếc váy vô cùng tươi sáng, nàng nghĩ, lẽ nào chuyện hôn sự của tỷ tỷ đã định rồi, mẫu thân bắt đầu lo lắng chuyện hôn sự của nàng? không đến nỗi đi, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Ít nhất cũng phải đợi đến sang năm.
Năm sau, nàng cũng không phải bộ dáng này nữa, Kỷ Dao sờ sờ cằm, chỗ này sẽ nhọn hơn, mà không phải tròn tròn nữa, nghĩ tới bộ dáng tươi đẹp trong tương lai, bản thân nàng cũng có chút mong đợi. Còn hiện tại ấy à, mặc cái gì cũng như nhau, dù sao người khác nhìn vào đều thấy nàng chính là một tiểu cô nương.
Nàng thay váy sam, cài hai đóa châu hoa, đi ra bên ngoài.
Liêu thị nhìn thấy nàng, vội vàng dặn dò: "Đợi các cô nương đến, con tiếp đón cho tốt, mang các nàng tới sương phòng chơi, đồ ở phòng bếp đã chuẩn bị xong hết rồi, muốn ăn cái gì liền gọi đem tới."
"Vâng." Kỷ Dao gật gật đầu.
Đợi đến giờ Tỵ (9 giờ sáng), khách nhân lần lượt tới, trong các cô nương, ngoài Thẩm Nghiên ra, còn có cô nương gia của bảy nhà Lưu gia, Chương gia, Khúc gia..., phụ thân của bọn họ đều là đồng liêu của Kỷ Chương, đều quen biết tỷ muội Kỷ gia.
Bởi vì Kỷ gia nhỏ, không có chỗ để dạo chơi, Kỷ Dao liền làm theo lời mẫu thân dặn dò, mời bọn họ tới sương phòng của mình ngồi chơi, còn các phu nhân thì do Liêu thị tiếp đón.
Hoài Viễn Hầu phủ.
Dương Thiệu vừa trở về từ quân doanh, còn hai ngày nữa hắn phải xuất chinh rồi, hắn tẩy rửa một chút, tiếp nhận y bào mà Trần Tố đưa qua, phát hiện ra là bộ màu xanh cỏ, lại vứt trở về.
Trần Tố một mặt ngơ ngác không hiểu: "Hầu gia..."
"Cầm một kiện màu lam đậm tới." hắn đi tới gian nhà bên cạnh, mở một chiếc hộp đen nhánh có sơn thiếp vàng, lấy ra một khối dương chi bạch ngọc, và một dây đai ngọc khóa vàng.
Đợi mặc xong cẩm bào liền đeo ngọc bội lên, thắt đai lưng ngọc, ngọc quan trên đầu đổi thành màu tử kim, chân đi đôi giày màu đen, còn cạo râu sạch sẽ. Trần Tố ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Hầu gia nhà hắn ta giống như đi nghênh đón nương tử vậy, chỉ thiếu mỗi bắn pháo hoa ở bên ngoài thôi.
Sau khi mặc đồ xong, Dương Thiệu nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền lập tức đi tới Kỷ gia.
Lúc này Kỷ Dao cũng đang kêu gọi các cô nương đi nhập tiệc.
Vừa mới đi đến Đình, liền thấy Dương Thiệu từ đường nhỏ đi tới, hắn bước đi như gió, dáng người thẳng tắp, bước đi dưới ánh mặt trời, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời chói chang.
Cẩm bào màu lam sẫm như làm nền cho ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, màu da dường như cũng không tối như vậy, một đôi mắt giống như sao trời, kim quan trên đầu lóe sáng, ngọc bội bên hông trơn bóng mượt mà, Kỷ Dao nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, các cô nương ở bên cạnh cũng đỏ mặt, tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn.
Mắt thấy hắn thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, Kỷ Dao nghĩ, Dương Thiệu rốt cuộc muốn làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.