Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 19:




Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Lời mời của phụ mẫu, Kỷ Nguyệt cho rằng vốn sẽ thất bại, không nghĩ tới Tạ Minh Kha vậy mà lại nguyện ý tới, làm nàng ấy cảm thấy rất bất ngờ.
rõ ràng giữa hai người bọn họ cũng chưa tới mức ai thiếu nợ ai.
Kỷ Nguyệt cài một chiếc trâm bạch ngọc, đi ra ngoài.
trên đường gặp được Kỷ Dao.
Hai tỷ muội cùng sóng vai mà đi.
Kỷ Dao lắc đầu: "Vì bữa cơm này, mẫu thân tự giày vò đến khổ, nghe nói trong phòng bếp tình cảnh hỗn loạn, chính là cũng chỉ có trình độ như vậy, không biết có hợp khẩu vị của bọn họ hay không nữa."
Kỷ Nguyệt nói: "Khó nói lắm, đã ăn quen sơn hào hải vị, khó có được bữa cơm canh đạm bạc, có khi cũng không tệ đâu."
"Nhưng mà, lần này mẫu thân cũng không chuẩn bị cơm canh đạm bạc mà!" Nghe nói là phải mất không ít ngân lượng, gà vịt bò dê đều có cả.
Kỷ Nguyệt mỉm cười.
Khi tới cửa phòng tiếp khách, thì thấy Tạ Minh Kha và Dương Thiệu cũng vừa mới tới.
Hai nam nhân trẻ tuổi, một người trầm tĩnh tuấn tú, như tùng như trúc, một người uy phong tuấn mỹ, long chương phượng tư (phong thái của rồng phượng), Liêu thị nhìn thấy, liền cảm thấy bản thân mình nằm mơ, trong lòng không khỏi vụt qua một ý nghĩ, đây nếu là con rể của bà thì tốt biết bao! Vậy thì hai nữ nhi của bà, nửa đời còn lại không cần phải lo âu nữa.
Nhưng nghĩ xong, lắc lắc đầu, thực sự là cảm thấy hoang đường vớ vẩn, với loại gia thế như người ta, dựa vào đâu mà cưới nữ nhi của bà, có thể kết giao với nhi tử, đã là niềm vui bất ngờ rồi.
"Nguyệt Nhi, Dao Dao, mau tới gặp Hầu gia, Tạ đại nhân." Bà vội vàng vẫy tay.
Hai tỷ muội tiến vào hành lễ.
"Chuyện của tiểu nữ, may nhờ có Hầu gia, Tạ đại nhân mới thoát khỏi tai họa."Liêu thị nói, kéo kéo tay áo của Kỷ Chương.
"Hôm nay mời hai vị tới là muốn đáp tạ đại ân." Kỷ Chương cứng nhắc nói câu tiếp theo.
Đây vốn là nhạc phụ nhạc mẫu của hắn, Dương Thiệu đã quá quen thuộc rồi, hắn khẽ cười nói: "Chỉ là chuyện nhấc tay chỉ lao, sao lại là đại ân được, ngược lại hôm nay đến quấy rầy, gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."
Ánh mắt hắn nhìn tới Kỷ Chương, làm cho Kỷ Chương có loại quẫn bách như nghèo đói gặp phú quý.
Liêu thị là phụ nữ, nhiều tâm tư, đánh giá Dương Thiệu một chút, cứ cảm thấy như đã từng nhìn thấy ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới Ngọc Mãn Đường.
Lúc đó liền cảm thấy quý khí bức người, không dám bắt chuyện, không ngờ tới hôm nay bà còn có thể mời người ta tới nhà.
Lúc này Kỷ Nguyên Đình nói: " Mẫu thân, cứ đứng nói chuyện mãi, ngay cả một chén trà nóng cũng không có."
"Ôi chao!" Liêu thì hồi thần, vội vàng mời hai người ngồi xuống, "nhất thời quên mất, xin đừng trách tội." Lại gọi Chu ma ma mang trà lên.
Lá trà là loại Bích Loa Xuân tốt nhất, chỉ mua được có một lạng trà, muốn mua nhiều hơn nữa không có tiền.
Mùi thơm ngát xông vào cánh mũi, Tạ Minh Kha uống một ngụm nói: " Tây Sơn nhất tuyệt, phu nhân có tâm."
Quả nhiên là công tử thế gia, nếm thử đồ tốt, liền biết xuất sứ từ đâu, Liêu thị cười rộ lên: " Hai vị là khách quý, nên như vậy."
Bọn họ vừa tới, căn nhà nhỏ này cũng trở nên rực rỡ.
Đợi đến lúc dùng cơm, nam nhân ngồi ở chính đường, hai tỷ muội và Liêu thị ngồi ở gian kế bên ăn cơm.
So với ngày thường, bữa cơm hôm nay ngon hơn rất nhiều, Kỷ Dao liếc nhìn bộ ngực vừa mới bắt đầu nảy nở của mình, quyết định ăn thêm nửa bát cơm nữa.
Cơm no rượu say.
Liêu thị để Kỷ Nguyên Đình bồi tiếp hai vị đại nhân.
Tuy nhiên Kỷ gia thực sự nhỏ, có thể đi đến đâu, cũng chỉ có một cái đình viện, đi một lát, ba người liền tới nơi Kỷ Dao đặt vại gốm sứ, trên tảng đá có một lão rùa, đang lim dim ngủ.
"Đây là rùa Nhị muội nuôi," Kỷ Nguyên Đình giới thiệu, "cụ rùa trăm tuổi, là ta nhờ người mới mua được."
Dương Thiệu kinh ngạc, từ khi nào Kỷ Dao có cái sở thích này? Lúc nàng ở Hầu phủ, nhiều lắm cũng chỉ nhìn cá, cũng không thích nuôi dưỡng động vật nhỏ.
hắn nhấc lão rùa lên quan sát: "Là một con rùa đực."
Vừa rồi nghe thấy tiếng nói, Kỷ Dao đã chú ý tình hình bên ngoài rồi, nghe Dương Thiệu nói là đực, nhịn không được bước ra: "Sao ngài biết nó là con đực? Ta hỏi ca ca nó là đực hay cái, huynh ấy sống chết đều không nói với ta."
Tiểu cô nương mặc váy sam màu hồng, ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiếu kỳ đầy thắc mắc.
Dương Thiệu nói: " Ngươi xem mai rùa của nó, đường vân ở giữa dài và mảnh, chính là con đực, nếu là con cái, đường vân đó sẽ to hơn, hơn nữa đuôi của chúng cũng khác nhau, đuôi rùa đực hơi thô ráp."
hắn chỉ cho nàng xem.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, nên hắn cúi người xuống.
Kỷ Dao xem tỉ mỉ, bừng tỉnh đại ngộ: "thì ra là như vậy, con rùa này của ta là con đực."
Dương Thiệu vậy mà hiểu biết cái này!
"Ngươi có thể mua thêm một con cái," hắn nghiêng đầu nhìn nàng, "hai con ở cùng nhau sẽ không cô đơn nữa, dù sao tuổi thọ của chúng rất dài."
Cách gần như vậy, hơi thở mát lạnh trên người nam nhân như gió nhẹ phất tới, Kỷ Dao và hắn mắt đối mắt, nghe thấy câu này, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn. Nàng thu lại ánh mắt, kết quả lại phát hiện, Tạ Minh Kha không ở bên cạnh, nhìn về phía trước, hình như y đang nói chuyện với tỷ tỷ ở phía xa xa.
Kỷ Nguyên Đình cũng chú ý tới, Nhị muội còn nhỏ, nói với Dương Thiệu vài câu thì không sao, nhưng phía Đại muội muội, lại là chuyện gì đây? Tạ Minh Kha vô thanh vô tức rời đi, là có việc gì quan trọng cần thương lượng với Đại muội muội hay sao?
Kỷ Nguyên Đình quay người đi tới hướng đó.
Nhưng Dương Thiệu lại không đi theo, hắn đem lão rùa đặt vào trong vại gốm sứ, thong thả ung dung, lấy khăn tay ra lau tay.
Kỷ Dao càng cảm thấy kỳ lạ.
Lẽ nào hai người này không phải tình địch hay sao? Tạ Minh Kha đều đi tiếp cận tỷ tỷ rồi, sao hắn còn đâm rễ ở đây? Trừ khi muốn nàng nói lời hay ý đẹp thay cho hắn, cũng giống như tâm tư của Thẩm Nghiên? Nhưng dường như không giống với tác phong của hắn, kiếp trước hắn thích nàng, đều biểu đạt rất trực tiếp, thích liền trực tiếp đến cầu thân......
Chuyện này quấy nhiễu nàng khá lâu, Kỷ Dao đảo con mắt, thử nói: " Nhìn mà xem, tỷ tỷ và Tạ đại nhân có chút xứng đôi đấy chứ."
Dương Thiệu đáp: " Tài tử tài nữ, duyên trời tác hợp."
Cái gì!
Kỷ Dao có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn.
"Ngài," nàng nhìn chằm chằm Dương Thiệu, "ngài không phải là......"
Dương Thiệu nhìn xuống nàng: "Bản Hầu làm sao?"
Kỷ Dao lấy lại bình tĩnh: "Lời nói vừa rồi của ngài là thật lòng? nói bọn họ duyên trời tác hợp?"
"Tạ đại nhân là bằng hữu của bổn Hầu, bổn Hầu đương nhiên là thành tâm chúc phúc," Dương Thiệu liếc thấy mặt nhỏ của nàng có chút hồng, "chủ đề này không phải do ngươi gợi ra hay sao? Có gì không đúng?"
Hoàn toàn không đúng!
Đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, Dương Thiệu cư nhiên vì tình bạn với Tạ Minh Kha mới giúp đỡ hai tỷ muội nàng! Vậy mà nàng còn nghĩ đi tận đâu, còn vì chuyện phải gọi hắn là tỷ phu mà phát sầu.
thật là một câu chuyện cười.
Kỷ Dao có chút dở khóc dở cười.
Bên tai đột nhiên nghe thấy Dương Thiệu hỏi: "Muốn một con rùa cái không? Bản Hầu tặng ngươi."
"Hả?" Kỷ Dao sửng sốt, lập tức lắc đầu, "không cần, loại rùa trăm tuổi này cũng không dễ tìm, không muốn làm phiền Hầu gia."
thật là một cô nương ngoan ngoãn, không giống Kỷ Dao của kiếp trước, miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng lại ham muốn phú quý của Hầu phủ, cho dù là không thích hắn, cũng muốn gả cho hắn.
Dương Thiệu nói: "Xem như là tạ lễ......nếu như ngươi có thể tác hợp cho Dục Thiện với tỷ tỷ của ngươi, ta còn có phần thù lao khác cho ngươi nữa." Vừa vặn Kỷ Dao nhắc tới, đúng là một lí do sẵn có.
hắn cũng có nghĩa khí quá đi, vì Tạ Minh Kha, giúp đỡ đến mức này, nếu nói như vậy, Tạ Minh Kha thực sự thích tỷ tỷ? Bởi vì lo sợ nguy hiểm đến từ trong cung, Kỷ Dao rất muốn tỷ tỷ sớm gả cho người, nhưng cũng không thể đáp ứng như này được.
"Ai biết tỷ tỷ gả cho y sẽ như thế nào, hơn nữa ta cũng không biết tâm ý của tỷ tỷ......"
"Nếu tỷ tỷ ngươi gả vào Tạ gia, tuyệt đối sẽ không hối hận, nhưng ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút," kiếp trước Kỷ Nguyệt tiến cung, Kỷ Dao rất đau lòng, hiện nay có thể tránh khỏi chuyện đó, Dương Thiệu nói, "hai ngày nữa ta đưa lão rùa tới."
Kỷ Dao vội đáp: "Ta còn chưa đáp ứng đâu."
Giọng nói mềm ngọt mềm ngọt, gọi tức mức Dương Thiệu muốn tiến lên đè ép nàng, lúc nàng muốn, nữ nhân này thường xuyên khơi dậy ham muốn nói, "Hầu gia, ta còn chưa đáp ứng đâu."
Toàn thân nhịn không được có chút khô nóng.
"Cho dù không đáp ứng, cũng chỉ là một lão rùa, tặng cho ngươi có là gì?" Ánh mắt hắn rủ xuống, nóng bỏng giống như ánh nắng gay gắt mùa hè, khóe miệng mang theo ý cười, mị hoặc lòng người.
Kỷ Dao bị hắn nhìn tới mức khuôn mặt nóng bừng, trái tim nhỏ bùm bùm loạn nhịp, đang muốn nghĩ ngợi lung tung, thì nam nhân lại quay người bước đi.
Cũng đúng, cũng chỉ là một con rùa, đối với Dương Thiệu mà nói, còn không bằng một cái móng tay của hắn! Cho thì nhận, còn về chuyện của Tạ Minh Kha, chủ yếu vẫn là phải xem tỷ tỷ.
Dương Thiệu đi thẳng ra khỏi tiểu viện mới dừng lại.
Hồi ức trong đầu về Kỷ Dao quá nhiều, nhìn thấy nàng mà nghĩ tới, có chút không kiềm chế được, nhưng hiện tại Kỷ Dao còn nhỏ, hắn còn phải bảo trì một mặt quân tử......may mà sắp phải tới Vân Châu rồi, lần này, hắn sẽ thuận buồn xuôi gió đi xa vạn dặm.
Đợi đến khi trở về, Kỷ Dao cũng lớn hơn một chút.
..................
Ở bên cạnh Đông sương phòng.
Kỷ Nguyệt bị Tạ Minh Kha gọi lại.
Vốn dĩ nàng ấy đi Đông sương phòng để lấy vài quyển sách, kết quả Tạ Minh Kha nói muốn đơn độc nói chuyện với nàng ấy, Kỷ Nguyệt liền cho nha hoàn lui.
"không biết Tạ đại nhân có gì chỉ bảo?"
"Ngươi đã từng vào cung chưa?"
Thần sắc Tạ Minh Kha nghiêm túc, Kỷ Nguyệt cảm thấy có lẽ xảy ra chuyện gì đó, nghiêm mặt nói: "đã từng đến."
"Là chuyện gì?"
"Cùng muội muội vào cung bầu bạn với Công chúa, ta vẽ tranh cho Công chúa, muội muội chơi chọi gà cùng Công chúa, cũng không có gì đặc biệt.....nhưng lúc sắp rời cung, có gặp Thái Hậu nương nương." Kỷ Nguyệt lấy hà bao ở bên hông ra, "là nương nương ban thưởng, bên trong có vài hạt lạc bằng vàng, những chuyện khác thì không có."
nói rất tường tận tỉ mỉ.
Mi tâm của Tạ Minh Kha nhíu lại.
Kỷ Nguyệt hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Có một hôm ta nhìn thấy một bức họa, là Thái Hậu nương nương ra lệnh cho người đi lấy về, ta vô ý nhìn thấy, phát hiện người trong bức họa giống ngươi," Tạ Minh Kha nói, "ta cảm thấy nên nhắc nhở ngươi một chút."
Kỷ Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Nàng ấy nghĩ tới ban thưởng lần trước của Hoàng Thái hậu.
thì ra không phải là vô duyên vô cớ!
Nhưng là vì sao? Người có dung mạo giống nàng ấy là ai?
Trong lòng Kỷ Nguyệt rối loạn, cắn môi nói: "Tạ đại nhân, cho dù ngài nhắc nhở ta, nhưng ta cũng không hiểu rõ, cũng không biết làm sao để hóa giải, đó dù sao cũng là Hoàng Thái hậu, nếu như bà lại muốn mời ta tiến cung, ta cũng không thể kháng chỉ." Nàng ấy cảm thấy áp lực cực lớn khó mà chống cự lại được.
Sắc mặt cô nương hơi trắng bệch, làm người ta sinh lòng thương tiếc.
Mặc dù Tạ Minh Kha cảm thấy là y xen vào việc của người khác, nhưng cũng đã xen vào rồi, làm người tốt thì làm đến cùng, y nói: "Nếu lại có việc như vậy xảy ra nữa, ngươi cho người đến báo cho ta biết."
Kỷ Nguyệt đang muốn nói được, thì Kỷ Nguyên Đình tới.
Tạ Minh Kha cũng không muốn che dấu, lần trước Kỷ Nguyên Đình tới Tạ phủ, y có thể nhìn ra, Kỷ Nguyên Đình là người yêu thương muội muội, có huynh ấy truyền lời, hành sự càng thuận tiện.
"Hoặc là nói với Kỷ đại nhân, để huynh ấy nói lại với ta, như vậy cũng được."
Kỷ Nguyên Đình mờ mịt: "đã xảy ra chuyện gì?"
Hai huynh muội cần nói chuyện, Tạ Minh Kha liền quay người rời đi.
Kỷ Nguyệt đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho huynh trưởng nghe, Kỷ Nguyên Đình nhức đầu, vẫn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nhưng có thể xác định đây là một chuyện phiền phức: "Huynh biết rồi, đến lúc đó nhất định đến tìm Tạ đại nhân." Huynh ấy nhìn Tạ Minh Kha ở phía xa, "Tạ đại nhân làm người không tệ, nếu là người khác, e rằng sẽ không chú ý tới những việc này, cũng sẽ không nhúng tay xen vào chuyện trong cung, tránh cho rước họa vào thân."
Kỷ Nguyệt giật mình.
Nàng ấy nhìn bóng dánh thon dài đã đi xa, nghĩ tới lần đầu gặp mặt, y cầm dao đặt trên cổ nàng ấy, ép buộc nàng ấy băng bó cho y........
Nhưng hiện tại.
hiện tại gặp phải chuyện như vậy, đến cuối cùng, e rằng sẽ ngược lại, chính nàng ấy lại thiếu nợ người ta.
Nàng ấy làm sao đáp tạ đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Minh Kha: Nàng thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra.
Kỷ Nguyệt:...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.