Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 248: Chỉnh Đốn Tiểu Bạch Hoa






Đêm tối qua đi, nắng mai đã lên, lại là một ngày mới đến.
Nhiệt độ không khí trên sa mạc lần nữa tăng trở lại, Văn Kiều bọn họ cũng chuẩn bị xuất phát.
Khuôn mặt Túc Mạch Lan trắng xanh, đứng ở một bên giống cô vợ nhỏ, nhìn thấy Ninh Ngộ Châu tiện tay phất nhẹ, đột nhiên những con Hắc Phệ bọ cạp xung quanh vốn không nhìn thấy bọn họ giống như là sói đói ngửi thấy mùi máu thịt, hưng phấn xông về hướng bọn họ.
Trên mặt Túc Mạch Lan lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Đã thấy hắn chậm rãi sửa sang lại ống tay áo hơi nhăn nhúm, vẻ mặt thản nhiên không nói nên lời, giống như cũng không để vào mắt đám Hắc Phệ bọ cạp đang nhào tới kia.
Văn Kiều đã chuẩn bị từ sớm, nhảy lên một cái, cùng Văn Thỏ Thỏ đối phó những sinh vật nhiều chân này.
Tối hôm qua nàng đặc biệt hỏi thăm Túc Mạch Lan, biết những sinh vật nhiều chân này thì ra có tên là Hắc Phệ bọ cạp, là yêu trùng sinh sống trong sa mạc Hắc Phong, xác bọn chúng lại là vật liệu luyện khí vô cùng tốt, rất nhiều người tu luyện thích dùng xác của chúng để luyện chế Linh khí.
Mặc dù nàng cảm thấy sinh vật nhiều chân này có dáng dấp hình thù cổ quái chỉ có cái đuôi bọ cạp kia giống bọ cạp, những bộ phận khác quả thực là chắp vá lung tung mà thành, chẳng qua tốt xấu cũng biết đồ chơi này có tên là gì, hơn nữa nếu đưa toàn bộ ra khỏi sa mạc Hắc Phong để bán đi, giá cả còn rất cao.
Văn Kiều quyết định khi rời khỏi sa mạc Hắc Phong, sẽ săn gϊếŧ thêm vài con.
Hành tẩu trong sa mạc Hắc Phong mấy tháng, Văn Kiều thường xuyện đối phó Hắc Phệ bọ cạp, đã biết làm sao có thể giải quyết chúng nó nhanh chóng.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã giải quyết Hắc Phệ bọ cạp ở xung quanh, trừ mấy con bị nàng vung nắm đấm đập nát, xác ngoài của những con khác được bảo tồn vô cùng tốt.
Thấy cảnh này, ánh mắt Túc Mạch Lan chớp lên.
Hôm qua, sau khi trông thấy nàng tuỳ tiện đánh bại Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn, nàng đã biết sức chiến đấu của người này có chút lợi hại, không nghĩ tới lại lợi hại hơn nhiều so với nàng nghĩ.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Văn Kiều ném Hắc Phệ bọ cạp bị gϊếŧ chết vào trong túi trữ vật, nhảy lên linh kiếm.
Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ nhanh chóng bò lên trên bờ vai của nàng ngồi xổm.
Ninh Ngộ Châu cũng nhảy lên linh kiếm, cùng xuất phát.
Túc Mạch Lan cũng ngự kiếm theo sau lưng bọn họ.
Sắc mặt của nàng hết sức tái nhợt, tinh thần cũng hơi uể oải.
Nhiệt độ không khí cực nóng trên sa mạc thiêu đốt thân thể bị thương của nàng, yết hầu dâng lên một cơn ngai ngái, nàng mím môi, cứng rắn nuốt xuống ngụm máu tươi kia.
Hôm qua bị Thân Nguyên Cẩn đánh một chưởng kia, khiến phế phủ nàng bị thương, dù đã dùng linh đan, nhưng một buổi tối cũng không thể tu dưỡng tốt hoàn toàn.
Sắc mặt Túc Mạch Lan càng ngày càng tái nhợt, nhưng nàng y vẫn chịu đựng khó chịu, theo sát sau lưng hai người.
Khi màn đêm buông xuống, Văn Kiều bọn họ lần nữa dừng lại nghỉ ngơi.
Ban đêm nửa không phải thời cơ tốt để đi đường.

Túc Mạch Lan bước chân phù phiếm đi qua, liền thấy Ninh Ngộ Châu lấy ra mấy cái trận bàn, bày trận ở chung quanh.
Khi trận pháp tạo thành, đám sâu kiến rắn độc trong sa mạc kia vốn xem bọn họ như con mồi mờ mịt rời đi, hệt như tối hôm qua, trực tiếp xem nhẹ bọn họ.
Khi ngọn lửa bốc lên, Túc Mạch Lan trầm mặc ngồi vào một bên, hai tay ôm lấy hai đầu gối, yên lặng rơi lệ, dáng vẻ như cô vợ nhỏ.
Văn Kiều không có cách nào bỏ qua nước mắt của nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại khóc?"
Túc Mạch Lan hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, ta chỉ là nhớ tới trước kia tại Tiêu gia.."
Văn Kiều a một tiếng, cũng không hỏi thăm nàng sống như thế nào tại Tiêu gia.
Nàng ngồi xổm trước đống lửa, gẩy phù hỏa thiêu đốt phía trên, đột nhiên hỏi: "Hôm qua, vì sao Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn muốn truy sát ngươi? Lúc ấy bọn họ không hẳn là muốn gϊếŧ ngươi đúng không?"
Dù sao Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn đều biết tầm quan trọng của nàng, làm sao lại gϊếŧ nàng? Cho nên lúc đó Túc Mạch Lan hướng bọn họ cầu cứu, không khỏi có mấy phần kỳ lạ.
Túc Mạch Lan trầm mặc, sau đó mới nói: "Bọn họ quả thực sẽ không gϊếŧ ta, bọn họ là muốn mang ta về, nhốt lại..
Cho đến khi ta chủ động giao ra Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ."
"Cầm tù? Là ý tứcủa ai? Tiêu gia hay là Thân gia?"
"Ta không biết, có lẽ đều có đi." Túc Mạch Lan nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, giống như cũng không quan tâm là ý của người nào.
Từ khi nàng có ký ức, ánh mắt người xung quanh nhìn nàng luôn luôn mang theo tìm tòi nghiên cứu và tham lam, bọn họ đã dung túng nàng, lại nghiêm khắc yêu cầu nàng.
Cho dù là Tiêu gia và Thân gia đã từng có giao ước với Túc Tinh cốc, có lẽ năm đó bọn họ quả thật không có dã tâm, nhưng sau khi truyền nhân duy nhất còn sót lại của Túc Tinh cốc là một người mềm yếu lại vô năng, đã từng có giao ước thì tính sao?
Khi là người mang dị bảo lại nhỏ yếu đến không cách nào thủ hộ nó, thì không thể trách thế nhân nổi lên dị tâm.
Văn Kiều nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên nói: "Ngươi như vậy trông thuận mắt hơn nhiều."
Túc Mạch Lan run lên, mũi chua xót, nước mắt lại muốn rơi xuống, vội vàng quay người lau đi.
Nàng đã phát hiện, Văn Kiều cũng không thích người mềm yếu thích khóc.
Kỳ thật nàng cũng không muốn trở thành người như vậy, chỉ là sau này người xuất hiện bên cạnh nàng càng ngày càng nhiều, người có dụng tâm khác cũng càng ngày càng nhiều, âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, sơ ý một chút, sẽ lập tức mắc lừa.
Sau khi nàng nếm qua mấy lần thua thiệt, rốt cuộc hiểu rõ, một huyết mạch Túc gia mềm yếu thích khóc, càng làm cho những người kia yên tâm hơn so với người khôn khéo mạnh mẽ.
Bọn họ đều coi nàng thành đồ ngốc mà đối đãi, chỉ cần nàng thỉnh thoảng vì vài chuyện nhỏ mà khóc thút thít, càng hợp tâm ý của bọn hắn.
"Lần này ngươi tới sa mạc Hắc Phong, là muốn tìm Âm Thần Hoa sao?" Văn Kiều hỏi.
"Không phải ta muốn tìm, là người Ma Thiên Môn tìm, ta chỉ là thuận tiện tới mà thôi." Ánh mắt Túc Mạch Lan lóe lên, nói ra có chút mập mờ.
Kỳ thật, lần này nàng là mượn cơ hội tiến vào sa mạc Hắc Phong, dùng cơ hội này thoát khỏi những tầm mắt nhìn chằm chằm nàng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, thật vất vả thoát khỏi những người kia, lại gặp được hai người Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn cũng tiến vào sa mạc Hắc Phong tại phù đảo, bọn họ thậm chí sẽ trực tiếp ra tay với nàng.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Túc Mạch Lan hơi âm u.
Túc Mạch Lan thất thần một hồi lâu, không nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu liền thấy hai người ngồi cùng một chỗ ở đối diện.
Bầu không khí giữa bọn họ thân mật mà ấm áp, hai người vai sóng vai ngồi cùng một chỗ, cũng không hành động gì thân mật, lại làm cho người ta có thể cảm giác được loại không khí và hàng rào mà người ngoài không có cách nào chen chân, để người ta biết tình cảm giữa bọn họ vô cùng tốt.
Lúc này hai người đang nói gì đó, bọn họ bày ra Tĩnh Âm chú ở xung quanh, Túc Mạch Lan không cách nào nghe được tiếng nói.
Nàng rủ mắt xuống, không có ý đồ đi tìm tòi nghiên cứu gì cả.
Văn Kiều bưng canh linh quả vừa nấu xong uống một ngụm, tại sa mạc vô cùng lạnh giá này, uống một chén canh linh quả vừa nóng hầm hập vừa thơm ngon, toàn thân đều ấm áp lên, còn có thể bổ sung linh lực, một công nhiều việc.
Linh quả được hái tại phù đảo trong mấy ngày này, mỗi khi bọn họ đến một cái phù đảo, nếu như nhìn thấy có linh quả, tất cả đều hái vào trong túi, tích trữ được không ít, đủ cho bọn họ ăn trong một đoạn thời gian rất dài.
Sau khi Ninh Ngộ Châu dùng linh quả nấu thành canh, hương vị không tệ lắm, Văn Thỏ Thỏ bọn nó rất thích ăn.
Văn Kiều uống nửa bát canh, sau đó mới nói: "Phu quân, Túc Mạch Lan này mặc dù hơi thích khóc, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc."
"Nếu như nàng thật sự ngốc, chỉ sợ cũng không có cách nào bảo vệ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, đã bị người ta dỗ đi từ lâu." Ninh Ngộ Châu cười cười, ngược lại hỏi nàng: "A Xúc, nàng muốn mang theo nàng ta?"
Văn Kiều thở dài: "Bản thân nàng muốn đi theo chúng ta, lại không có cách nào đuổi nàng đi, có thể làm sao đây?"
Mặc dù nàng thích chém chém giết giết, cảm thấy không có chuyện gì vũ lực không thể giải quyết.
Nhưng nàng chưa bao giờ tùy tiện ra tay đánh người, cũng không sẽ tạo hạ sát nghiệt vô cớ, nếu không, sau khi đắc tội Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn vào ngày hôm qua, sẽ trực tiếp gϊếŧ bọn hắn, mà không phải chờ đến khi thằn lằn cát xuất hiện, tranh thủ thời gian chạy đi.
Kỳ thật nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gϊếŧ người vô cớ.
Nói cho cùng, nàng và Tiêu Mẫn Tâm bọn họ chẳng qua là oan gia ngõ hẹp, cũng không có kết xuống thù oán gì, coi như nàng mang Túc Mạch Lan rời đi, cũng không có đạt tới mức muốn gϊếŧ chết bọn hắn.
Ninh Ngộ Châu nhìn dáng vẻ thở dài thở ngắn hiếm có của nàng, bất giác bật cười.
Hắn đưa tay sờ sờ đầu của nàng, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi làm chuyện nàng muốn làm là tốt rồi, tất cả đã có ta đây."
A Xúc nhà hắn, chỉ cần sống thật vui vẻ, làm chuyện mình thích, dũng cảm tiến tới là tốt rồi, hắn sẽ ở bên cạnh nàng, vì nàng dọn sạch tất cả trở ngại cùng khó khăn.
Văn Kiều bị loại thái độ dung túng không có điểm mấu chốt của hắn làm cho có chút xấu hổ, lộ ra nàng có chút tùy hứng, bưng canh uống, nhỏ giọng trách móc: "Dù sao chúng ta cũng phải tìm một người hiểu rõ về Túc Tinh Đại lục, Túc Mạch Lan là truyền nhân duy nhất của Túc Tinh cốc, đoán chừng biết được không ít chuyện, lưu nàng lại cũng không tệ."
"A Xúc nói đúng lắm." Ninh Ngộ Châu ấm áp nói: "Kỳ thật hôm qua nghe được đối thoại giữa bọn họ, ta liền biết thân phận của Túc Mạch Lan này cũng không đơn giản, ngược lại là có thể thi ân nàng, đến lúc đó nói không chừng có kinh hỉ không tưởng tượng nổi."
"Ý chàng là Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ kia ư?" Văn Kiều hiểu rõ hỏi.
"Không chỉ."
Văn Kiều thắc mắc nhìn hắn, chẳng lẽ lại còn có thứ khác?
Nhưng mà Ninh Ngộ Châu không có ý giải thích, cười cười với nàng, cầm lấy cái chén nàng uống cạn, lại múc thêm một chén canh linh quả cho nàng.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn ở bên cạnh cũng uống xong một chén, vẫn chưa thỏa mãn, hướng Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều kêu lên, đẩy cái chén không của chúng nó tới trước.
Ninh Ngộ Châu khẽ liếc nhìn bọn nó, nể mặt mũi Văn Kiều, lại múc thêm cho chúng nó một chén nữa.
Kế tiếp, hắn lại múc thêm một chén canh linh quả, nói với Túc Mạch Lan đang ngẩn người ở bên cạnh: "Túc cô nương, ngươi cũng uống một chén đi."
Túc Mạch Lan được cưng mà sợ nhận lấy, lộp bộp nói một tiếng cảm ơn, uống từng ngụm nhỏ, vừa uống nước mắt của nàng lại nhịn không được mà trào ra.
Chẳng qua đến cùng nhớ kỹ Văn Kiều độc miệng, không muốn lại bị đâm vào tim, chỉ có thể yên lặng kiềm nén, chỉ là một đôi mắt đỏ rừng rực, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng, vẫn rất khiến cho người ta thương tiếc.
Văn Kiều cảm thấy nữ nhân này có thể dưỡng thành loại tính cách này cũng thật không dễ dàng, hỏi lần nữa: "Ngươi lại nghĩ đến gì thế?"
Ta nghĩ đến mẫu thân của Tiêu Mẫn Tâm..
"Túc Mạch Lan đỏ mắt, sâu kín nói:" Thật ra phu thê Tiêu thúc thúc đối với ta rất tốt, lúc ấy nếu không phải là vì bảo hộ ta, Tiêu bá mẫu cũng sẽ không chết..
Tiêu bá mẫu đối với ta mà nói, tựa như mẫu thân thứ hai của ta, nếu như bà ấy biết sau khi mình chết, ta và Tiêu Mẫn Tâm sẽ trở mặt, chỉ sợ thương tâm nhất chính là bà ấy đi.
"
Nếu như nói Tiêu gia có ai là không có tư tâm nhất, thì đó chính là thê tử Tiêu Hiền Khải, tộc trưởng phu nhân Tiêu gia đời này.
Tiêu phu nhân đối đãi nàng thật sự rất tốt, đó cũng là một nữ tu vô cùng dịu dàng lương thiện, nếu như mẫu thân nàng không có chết, đoán chừng mẫu thân cũng sẽ bảo vệ nàng giống như Tiêu phu nhân.
Đáng tiếc Tiêu phu nhân chết rồi.
Sau khi Tiêu phu nhân chết, Tiêu Mẫn Tâm bắt đầu oán hận nàng, cho rằng nếu không phải vì cứu nàng, Tiêu phu nhân cũng sẽ không chết, là Túc Mạch Lan hại chết mẫu thân nàng ta.
Túc Mạch Lan không có cách nào cãi lại, bởi vì đây là sự thật.
Nàng nợ Tiêu phu nhân một cái mạng.
Những lời Tiêu Mẫn Tâm nói hôm qua không sai, Tiêu gia nuôi con yêu thú, đều bớt lo hơn nuôi nàng.
Thấy nàng lại bắt đầu yên lặng rơi nước mắt, Văn Kiều có chút đau đầu, vội nói sang chuyện khác:" Thương thế của ngươi còn chưa tốt, bớt khóc đi, mau dưỡng thương cho tốt, sau đó muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần đi theo chúng ta.
"
" Không được, ta đã nói sẽ tặng Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ cho các ngươi, ta sẽ không nuốt lời.
"Túc Mạch Lan mím môi nói, có mấy phần cố chấp.
Văn Kiều lần nữa từ chối:" Chúng ta thật sự không muốn! "
Trên người bọn họ cũng không ít bảo vật, căn bản không cần ngấp nghé đồ của người ta, Túc gia đã thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ này lâu như vậy, có thể thấy được thứ này rất khó giải quyết, mặc kệ rơi xuống trong tay ai, đều là phiền phức.
Túc Mạch Lan run lên, nàng nhìn kỹ Văn Kiều, phát hiện nàng ấy nói là sự thật.
Thì ra thế gian này thật sự có người cũng không muốn Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cũng không phải người nào đều muốn lấy được nó.
Mũi nàng chua xót, lại muốn khóc, vội vàng nghẹn xuống, mang theo giọng mũi nói:" Nếu như các ngươi sợ ta mang đến phiền phức cho các ngươi, ta có thể..
Ta có thể hủy mặt đi.
"
Văn Kiều kinh ngạc nhìn nàng:" Hóa ra ngươi thích làm người quái dị ư? "
Nàng sờ mặt mình một cái, không nỡ hủy hoại mặt của mình, mặc dù nàng không thèm để ý tới chuyện đẹp xấu, nhưng cũng phải suy xét cho phu quân nhà nàng, miễn cho ngày nào hắn cũng phải đối mặt với một khuôn mặt xấu xí, nhức mắt cỡ nào.
Túc Mạch Lan lại bị nghẹn lại.
Nàng thở sâu, để cho mình đừng chấp nhặt với người trẻ tuổi, dù sao nàng là thế hệ trước.
Hồi lâu sau, nàng mới nói:" Ta muốn tiếp tục sống, không nghĩ lại làm Túc Mạch Lan! Chỉ cần ta là Túc Mạch Lan một ngày, bọn họ sẽ tiếp tục nhìn ta chằm chằm, thậm chí khống chế ta cùng..
Thân công tử sinh con, chỉ cần có thể lưu lại huyết mạch Túc gia, thì có thể khống chế Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cũng không phải ta không thể.
"
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều kinh ngạc nhìn nàng, phát hiện bao khóc này dường như không hề chỉ là thích khóc, mà đã có dự định từ lâu.
" Ta đã từng đạt được một gốc Hoán Hình thảo, chỉ cần ăn vào thì có thể lập tức thay đổi dung mạo thân hình, tuyệt đối sẽ không để cho người ta nhận ra.
Đến lúc đó ta lại dùng biện pháp khác hủy đi mặt của ta, thì sẽ không có ai sẽ biết ta là Túc Mạch Lan..

"
Nghe nàng chậm rãi nói, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cũng bắt đầu nghiêm túc lắng nghe, suy xét tính khả thi kế hoạch của nàng.
Cho đến khi nàng nói xong, Văn Kiều nhịn không được hỏi:" Tại sao ngươi muốn nói kế hoạch của ngươi cho chúng ta biết? Ngươi không sợ chúng ta bán ngươi? "
" Đương nhiên sợ.
"Túc Mạch Lan thật thà nói:" Cho nên ta chỉ có thể đánh cược một lần.
"
Lúc bị Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn truy đuổi, nàng vừa mới bắt gặp hai người này đi ngang qua, nàng đã chán ghét loại cuộc sống không giờ khắc nào không phòng bị này, càng chán ghét những người có mục đích tiếp cận nàng, làm cho nàng không cách nào từ chối, làm hại thanh danh của nàng ô uế, thậm chí ngay cả vị hôn phu cũng hiểu lầm nàng..
Cho nên nàng muốn đánh cược một lần.
Coi như thua cuộc, tạm thời cũng sẽ không chết, nhiều nhất chỉ là bị người ép sinh con, lưu lại huyết mạch Túc gia.
Trừ cái đó ra, còn có một nguyên nhân.
Túc Mạch Lan nhìn hai người một chút, tiếp tục cúi đầu ăn canh, dáng vẻ nhã nhặn thanh tú kia, cực kỳ giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Văn Kiều nhịn không được nói:" Ngươi có muốn uống thêm một chén không? "
" Có thể chứ? "
Không có gì không thể, dù sao ngày hôm nay phu quân nhà nàng nấu rất nhiều canh linh quả.
Văn Kiều múc cho nàng một chén, nhìn nàng tiếp tục ăn canh như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, trong lòng biết Túc Mạch Lan đã bị người dưỡng thành bộ dạng này, đoán chừng tính cách này rất khó sửa lại.
Sau khi uống canh xong, đêm đã khuya.
Thân ở trong sa mạc, ban đêm tất nhiên không thể ngủ, mấy người đều quyết định đả tọa chậm rãi đợi trời sáng.
Túc Mạch Lan cũng như tối hôm qua, cuộn chính mình lại để ngăn chặn cái lạnh của sa mạc, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng tiếng ho khan kiềm nén.
Đột nhiên, có thứ gì đó hướng nàng mà đến, Túc Mạch Lan vô thức đưa tay tiếp được, mở ra tay xem xét, phát hiện lại là một viên linh đan cực phẩm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Văn Kiều nhìn sang, nghe nàng nói ra:" Đây là linh đan trị liệu, ăn đi.
"
Túc Mạch Lan lập tức cảm động đến mức muốn khóc lần nữa, sau đó liền nghe đến Văn Kiều nói:" Ngươi đừng hơi một tí sẽ khóc, khắc chế một chút, nếu như khắc chế không được, thì hãy ra ngoài chiến đấu với Hắc Phệ bọ cạp, đánh tới khi không còn khí lực để khóc, sẽ không muốn khóc nữa.
"
Nước mắt Túc Mạch Lan lập tức thu lại.
Hôm sau, bọn họ tiếp tục đi trong sa mạc.
Thương thế của Túc Mạch Lan đã tốt hơn phân nửa, không có khó chịu như hôm qua, chẳng qua nhiệt độ cao trong sa mạc vẫn như một cái lồng hấp, khiến người mồ hôi đầm đìa, vô cùng không thoải mái.
Khi bọn họ đi ngang qua một khu vực, phát hiện nơi này là một ổ Hắc Phệ bọ cạp, bò đầy Hắc Phệ bọ cạp.
Văn Kiều đột nhiên dừng lại.
Nàng đứng trên linh kiếm, dáng người nhẹ nhàng, dung mạo tuyệt lệ, nói với Túc Mạch Lan:" Ngươi muốn đi theo chúng ta, đầu tiên phải thay đổi tính tình thích khóc.
"
Túc Mạch Lan hai mắt lấp lánh mà nhìn nàng.
" Cho nên, bây giờ ngươi xuống dưới, chiến đấu với bọn Hắc Phệ bọ cạp này.
"
Túc Mạch Lan:"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.