Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 225: Thần Thụ Dưới Biển Máu






Edit: Jess93
Mặc dù Linh Tê Thể có thể nhìn thấy được đồ vật mà người bình thường không thấy, nhưng cũng có hạn chế.
Loại tồn tại cấp siêu phẩm giống Thần mộc, cho dù Linh Tê Thể cũng không thể nhìn thấu.
Lần này Tô Vọng Linh có thể phát hiện Thần mộc, cũng là bởi vì biển máu hiện lên, bởi vì biển máu này, Thần mộc lộ ra manh mối, mới bị Linh Tê Mục của hắn nhìn thấy.
Nhưng tình huống hiện tại của nó như thế nào, hắn lại không biết được.
Thiên Chi Nguyên đã đến bước ngoặt nguy hiểm, đặc biệt là Ngục Thủy Trạch đã bị huyết chướng ô nhiễm, chờ phù trận trấn tà và Tịnh Linh trận bọn hắn bố trái tại lối vào Ngục Thủy Trạch sụp đổ, quái vật bên trong huyết chướng nhất định sẽ ra ngoài, chỉ sợ bọn họ đều chống đỡ không được.
Bây giờ biện pháp tốt nhất, là tìm được Thần mộc, một lần nữa dùng Thần mộc trấn áp phong ấn.
Văn Kiều cuối cùng vẫn đồng ý đi tìm Thần mộc.
Nếu chỉ có nàng mới có thể làm việc này, vì phu quân nhà nàng, cũng vì những bằng hữu bọn họ quen biết tại Phi Tinh đại lục, nói cái gì cũng muốn liều mạng một phen.
Kiều Nhạc Sơn đưa hạt Bồ Đề Phật môn kia cho Văn Kiều, trịnh trọng nói: "Văn cô nương, việc này đành nhờ ngươi."
Văn Kiều đưa tay nhận lấy, sau đó hỏi: "Thứ này chỉ có thể cho một người sử dụng ư?"
Kiều Nhạc Sơn ừm một tiếng: "Nó chỉ có thể che chở một người hành tẩu trong biển máu, nhân số quá nhiều, sẽ làm lực lượng của nó suy yếu."
Văn Kiều lập tức thất vọng, nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nàng còn muốn mang phu quân nhà nàng cùng nhau tiến vào biển máu, mang người theo bên cạnh mới có thể an tâm.
Ninh Ngộ Châu sao có thể không biết suy nghĩ của nàng, vươn tay sờ sờ đầu của nàng, cười nói: "Không có việc gì, ta ở đây rất an toàn, nàng không cần lo lắng:" Nói đến đây, hắn nghĩ đến gì đó, quay đầu nói với Kiều Nhạc Sơn bọn họ: "Các ngươi chờ một lát, ta nói chút chuyện với A Xúc."
Kiều Nhạc Sơn và Tô Vọng Linh đều hết sức quân tử đợi ở một bên.
Ninh Ngộ Châu lôi kéo Văn Kiều đến một bên, đưa cho nàng mấy thứ, sau đó thì thầm với nàng một phen.
Văn Kiều nhìn bình ngọc trong tay, nhét nó vào trong túi trữ vật, có chút lo lắng nói: "Ngộ nhỡ ta không kịp tìm được Thần mộc, hoặc là Thần mộc không nghe ta, để quái vật bên trong huyết chướng chạy ra sớm thì làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ cố gắng ngăn cản một chút, nếu như ngăn không được, sẽ trốn vào trong không gian." Ninh Ngộ Châu nói.
Văn Kiều thoáng yên tâm mấy phần, nhưng quay đầu nhìn những người chung quanh, tâm tình lại trĩu nặng, vì phu quân nhà nàng, cũng vì những người bạn này, nàng phải cố gắng tìm được Thần mộc
Kế tiếp, Văn Kiều đi đến trước mặt Tô Vọng Linh và Kiều Nhạc Sơn, nói: "Tô thiếu chủ, Kiều tiền bối, ta chuẩn bị xong, có thể xuất phát."
Hai người gật đầu với nàng, trịnh trọng nói: "Việc này phải làm phiền ngươi, làm ơn phải cẩn thận."
"Ta sẽ, cũng nhờ các người hỗ trợ trông nom phu quân nhà ta." Văn Kiều nghiêm túc giao phó phu quân nhà nàng cho hai người.
Hai người nhìn nữ tu vô cùng nghiêm túc trước mặt, nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu ở bên cạnh, thấy dáng vẻ hắn vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, thầm nghĩ người này căn bản không cần bọn họ trông nom, nhưng thấy dáng vẻ không yên lòng của nàng, dồn dập đồng ý, cũng tỏ vẻ, chỉ cần có bọn họ ở đây, nhất định sẽ không để cho người khác tổn thương một cọng lông tơ của hắn.

Sau khi đạt được hứa hẹn của hai người, Văn Kiều lấy ra Liệt Nhật Cung của nàng, đi về phía đại trận bên ngoài.
Tô Vọng Linh, Kiều Nhạc Sơn và Ninh Ngộ Châu theo ở sau lưng nàng, đưa nàng đi ra ngoài.
Những người khác trong đại trận không rõ chân tướng, cũng không biết mấy người kia rốt cuộc thương lượng ra cái gì, thấy bọn họ cuối cùng có hành động, nhịn không được dồn dập vây tới.
Bởi vì bọn họ đều rút về bên trong phòng ngự trận, biển máu bên ngoài lại tới gần đại trận.
Quái vật trong biển máu đã tụ tập trước trận, không ngừng công kích đại trận, còn có một huyết nhân khổng lồ đứng trong biển máu, nhìn xuống người tu luyện trong đại trận phòng ngự.
Tô Vọng Linh cầm Linh Quang kiếm trong tay, bay ra phòng ngự đại trận, Linh Quang kiếm chém xuống, một tiếng rít vang lên, máu bắn tung tóe, quái vật chặn ngang bị chém giết nhao nhao trở về biển máu phía dưới.
Linh quang bắn ra bốn phía, ánh kiếm lấp lóe, Kiều Nhạc Sơn lần nữa đại khai sát giới, vậy mà giết ra một đường máu trong biển máu.
Đệ tử Phi Tiên đảo thấy thế, nhao nhao bay ra ngoài giúp sư huynh bọn hắn, chém giết những quái vật tới gần kia.
Người tu luyện khác đương nhiên sẽ không đứng nhìn, cũng rời khỏi đại trận, tiếp tục chém giết quái vật.
Chờ bọn hắn giết chết quái vật vây quanh ở ngoài đại trận không sai biệt lắm, thậm chí ép biển máu mới tuôn qua kia lui lại mấy trượng, Văn Kiều nói với bọn họ: "Ta đi đây."
"Cẩn thận."
Tô Vọng Linh và Ninh Ngộ Châu dồn dập dặn dò.
Văn Kiều cầm Liệt Nhật Cung trong tay, bay ra khỏi đại trận phòng ngự, sau đó bay thẳng về phía biển máu.
"Muội tử!"
"Văn cô nương!"
Hùng Ngôn và đám Kiều Nhạc Thủy thấy cảnh này, kinh hãi kêu lên.
Nhưng mà Văn Kiều đã lướt qua đám người tu luyện thủ trận phía trước, vừa dùng Liệt Nhật Cung bắn giết những quái vật trong biển máu, vừa bay về phía chỗ sâu trong biển máu.
Bóng dáng mảnh khảnh kia ở trước mặt biển máu vô biên vô tận, có vẻ nhỏ bé như thế, quái vật trong biển máu dâng lên nhao nhao công kích người giữa không trung.
Nàng vừa chiến vừa đi, ngự kiếm bay về hướng chỗ sâu trong biển máu.
Mà hai con yêu thú trên bả vai nàng, một con làm bảo vệ, một con làm công kích, phối hợp với nàng không có kẽ hở.
Kiều Nhạc Sơn đi cùng phía sau, ngăn cản công kích của huyết nhân khổng lồ kia cho nàng, đưa mắt nhìn nàng biến mất.
Dưới sự chú ý của mọi người, chỉ thấy nàng càng bay càng xa, rốt cuộc biến mất trong biển máu xa xăm.
Hùng Ngôn quả thực muốn điên rồi, chạy tới tìm Ninh Ngộ Châu, lớn tiếng gào thét: "Ninh huynh đệ, làm sao ngươi có thể để cho nàng rời đi, ngươi biết biển máu này nguy hiểm cỡ nào không, biển máu này căn bản không nhìn thấy điểm cuối, dựa vào thực lực của chúng ta bây giờ, không có cách nào vượt qua"
Ninh Ngộ Châu nói: "Hùng tiền bối yên tâm, A Xúc không có việc gì."
Kiều Nhạc Thủy nói: "Vì sao để Văn cô nương một thân một mình ra ngoài, coi như không có chuyện gì, cũng không nên là nàng, nàng chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Không." Nơi này nhiều người cảnh giới Nguyên Tông, cảnh giới Nguyên Tông đỉnh cao, cảnh giới Nguyên Hoàng như vậy, người nào đi mà không được.
"
Ninh Ngộ Châu khẽ mím môi, nói:" A Xúc không có việc gì.
"
Hai người nghi ngờ nhìn Ninh Ngộ Châu, tất nhiên cũng nhìn ra tâm tình của hắn không tốt lắm, trong lòng không khỏi run lên.
Lại nhìn Kiều Nhạc Sơn mở đường cho Văn Kiều lúc trước, cùng Tô Vọng Linh sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh nhạt ở một bên, bọn họ rốt cuộc ý thức được, đám người này dường như có an bài gì đó, hơn nữa nhất định phải do Văn Kiều tự mình đi.
Chờ sau khi Kiều Nhạc Sơn trở về, Kiều Nhạc Thủy chạy tới tìm hắn, thấp giọng nói:" Đại ca, Văn cô nương không có sao chứ? "
" Không sao đâu.
"Kiều Nhạc Sơn nói:" Trên người nàng có hạt Bồ Đề của Phật môn.
"
Kiều Nhạc Thủy nghe vậy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến gì đó, kinh ngạc nói:" Đại ca, ta nhớ rõ hạt Bồ Đề này, dường như là Bác Nguyên Tôn Giả cho ngươi phòng thân, đúng không? "
" Đúng thế.
"
Kiều Nhạc Thủy nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng lời lại nghẹn trong cổ họng.
Có hạt Bồ Đề của Phật môn hộ thân, cho dù Thiên Chi Nguyên bị biển máu cắn nuốt, đại ca hắn cũng có thể bình yên rời khỏi Thiên Chi Nguyên, bảo vệ tính mạng của mình.

Nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không có lấy thứ này ra, thậm chí không có nói cho những người khác, không cần hỏi cũng biết vì sao hắn lựa chọn như vậy.
" Không cần suy nghĩ nhiều.
"Kiều Nhạc Sơn vỗ vỗ bờ vai của hắn:" Thời điểm này, không bằng giết thêm một ít quái vật, rèn luyện lực chiến đấu của mình.
"
Kiều Nhạc Thủy trầm thấp ừm một tiếng.
Văn Kiều mang theo hai con yêu thú, một đường chém giết tiến vào chỗ sâu trong biển máu.
Cho đến khi linh lực trong cơ thể sắp cạn kiệt, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đều mệt mỏi không chịu nổi, rốt cuộc ngăn không được quái vật phía dưới, nàng rốt cuộc lấy ra hạt Bồ Đề trong túi trữ vật.
Mấy con quái vật vọt lên từ biển máu, lúc sắp đụng phải nàng, đột nhiên hạt Bồ Đề tỏa ra một đạo kim quang nhu hòa, mấy con quái vật kia kêu thảm, hóa thành máu loãng biến mất.
Văn Kiều đứng trên không trung, một tay kéo cung, một tay nắm lấy hạt Bồ Đề.
Mỗi khi có quái vật từ biển máu vọt lên nhào tới, đều sẽ bị kim quang tỏa ra từ hạt Bồ Đề ngăn cản, tất cả đều không ngoại lệ, đều hóa thành máu loãng, một lần nữa quay về trong biển máu.
Quái vật trong biển máu hoảng sợ nhìn hạt Bồ Đề trong tay nàng.
Sau khi Văn Kiều phát hiện những quái vật này không có cách nào làm mình bị thương, nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian lấy mật chi ra, nhét mấy khối vào trong miệng, lại nhét mấy khối cho Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn.
Bọn họ ngậm mật chi khôi phục linh lực trong cơ thể, tiếp tục phi hành trên không trung.
Tô Vọng Linh chỉ nói cho nàng Thần mộc ngay tại biển máu này, nhưng ở nơi nào của biển máu, lại là không biết, chỉ có thể để cho nàng tự mình tìm kiếm.
Ánh mắt Văn Kiều tìm kiếm trên biển máu, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Cũng may hiện tại có hạt Bồ Đề trong tay, những quái vật kia không thể động tới nàng, mới có thể để cho nàng chuyên tâm tìm kiếm.
Phi kiếm lướt qua trên không trung, kéo theo một tia ánh sáng, dường như chia cắt biển máu vô biên kia.
Văn Kiều bay hồi lâu, biển máu vẫn là một mảnh mênh mông, không nhìn thấy bờ, cũng không có phát hiện bóng dáng Thần mộc, thậm chí ngay cả khí tức Thần mộc cũng không cảm giác được chút nào.
Nếu không phải Tô Vọng Linh nói đến lời thề son sắt, ngay cả vật quý giá như hạt Bồ Đề cũng cam lòng cho nàng sử dụng, nàng cũng nhịn không được nghi ngờ phán đoán của Tô Vọng Linh.
Ngay khi nàng cố gắng tìm kiếm, biển máu phía dưới cuồn cuộn, một huyết nhân khổng lồ bò lên từ trong biển máu, trong nháy mắt liền xuất hiện tại phương hướng nàng tiến lên.
Phi kiếm miễn cưỡng xoay qua bay về hướng khác.
Huyết nhân khổng lồ trong biển máu nện hai bước với đôi chân dài, chạy tới phương hướng nàng rời đi, mang theo một tầng thủy triều màu máu rất lớn.
Kế tiếp, huyết nhân khổng lồ vung cánh tay lên, bàn tay khổng lồ đánh về phía nàng.
Văn Kiều ngự sử phi kiếm quay đầu, né tránh công kích của bàn tay máu kia.
Huyết nhân khổng lồ vừa chạy đuổi theo nàng, vừa vung cánh tay lên vồ lấy nàng, mặc dù nó trông giống một người khổng lồ sải bước trong vũng máu, nhưng tốc độ của nó cũng không chậm.
Văn Kiều không biết hạt Bồ Đề có thể ngăn cản những huyết nhân khổng lồ này hay không, không dám buông lỏng chút nào, chỉ có thể không ngừng nuốt mật chi bổ sung linh lực, ngự sử phi kiếm chạy trốn về phía trước.
Nhưng mà tốc độ của huyết nhân khổng lồ thực sự quá nhanh, Văn Kiều cảm giác được tiếng xé gió vang lên sau lưng, cùng với mùi máu tươi nồng nặc kia, kế tiếp liền bị bàn tay máu to lớn kia đập rớt xuống từ giữa không trung.
Bịch một tiếng, Văn Kiều cả người lẫn kiếm ngã vào trong biển máu.
Máu loãng nồng nặc, tanh hôi nuốt chửng nàng, thân thể không ngừng chìm xuống dưới.
Văn Kiều mở to mắt, phát hiện trong tầm mắt hoàn toàn là màu máu tươi mông lung, xung quanh thân thể hiện ra kim quang nhàn nhạt, ngăn cách nàng và máu loãng ở khắp mọi nơi kia.
Là hạt Bồ Đề
Văn Kiều không nghĩ tới hạt Bồ Đề Phật môn này lợi hại như thế, thế mà có thể ngăn cản sự ăn mòn của máu loãng trong biển máu đối với bọn họ, chẳng trách Kiều Nhạc Sơn nói hạt Bồ Đề này có thể khiến người ta bình an vượt qua biển máu.
Hai con yêu thú vịn thật chặt bờ vai của nàng, tò mò nhìn xung quanh, cũng không có bị máu loãng ảnh hưởng.
Văn Kiều nắm chặt hạt Bồ Đề trong tay, đang chuẩn bị đi ngược dòng, đột nhiên cảm giác được gì đó, thân hình dừng lại, sau đó lựa chọn bơi xuống biển máu phía dưới.
Huyết hải hạ tia sáng càng ngày càng mờ, chỉ có kia đậm đặc, tanh hôi huyết thủy ở khắp mọi nơi, Văn Kiều con mắt đã không nhìn thấy huyết hải nhan sắc, chỉ có thể dựa vào kia như có như không cảm giác, tiếp tục tại huyết hải hạ du động.
Không biết bơi bao lâu, trong biển máu tối tăm, rốt cuộc loáng thoáng hiện ra một chút tia sáng.
Đó là một loại ánh sáng trắng đặc biệt nhu hòa, nhàn nhạt, giống như ngôi sao trong bóng tối, trong mông lung sáng lên, trôi nổi trong biển máu đậm đặc.
Văn Kiều tăng thêm tốc độ, tới gần chỗ sáng ngời kia.
Khi càng ngày càng gần, Văn Kiều rốt cuộc thấy rõ vật kia, đó là một hạt giống.
Một hạt giống có thể phát sáng.
Văn Kiều đang định tới gần nó, một lớp bình phong vô hình lại ngăn cản nàng, bởi vì không có phòng bị, cả người nàng đều đụng vào bình phong vô hình kia, sau đó theo quán tính bay về phía sau, lăn vài cái mới dừng lại.
Văn Kiều hơi sững sờ.
Hai con yêu thú nằm trên bả vai nàng cũng hết sức sững sờ.
Văn Kiều không nghĩ ra, một lần nữa đến gần, lần này cẩn thận hơn, cho đến khi tới gần lớp bình phong kia, đưa tay sờ lên thăm dò trước, cẩn thận cảm giác bình phong kia.

Trong lòng nàng khẽ động, rốt cuộc biết đây là cái gì.
Đây là lĩnh vực ngăn cách của Thần mộc.
Hầu hết Thần mộc đều có lĩnh vực tuyệt đối, những sinh linh khác muốn đến gần, đầu tiên phải loại bỏ lĩnh vực tuyệt đối của nó, mới có thể đến gần Thần mộc.
Nhưng mà lĩnh vực tuyệt đối của Thần mộc không phải dễ dàng loại bỏ như vậy, thậm chí có vài người tu luyện hao tổn vô số bảo vật, khó khăn lắm mới tiếp cận nó.
Văn Kiều sờ lĩnh vực tuyệt đối kia, nhìn chằm chằm hạt giống phát sáng treo trong bóng đêm kia, có chút buồn bực.
Có lĩnh vực tuyệt đối này ở đây, làm sao nàng tới gần hạt giống kia?
Văn Kiều thử rất nhiều loại phương pháp, thậm chí trực tiếp dùng tay công kích, đều không thể rung chuyển lĩnh vực tuyệt đối kia, ngược lại mệt mỏi hơn.
Nàng suy nghĩ một lát, dùng Thiên Ti đằng cột hai con yêu thú vào bên hông, sau đó biến thành yêu thể.
Trong nháy mắt nàng biến thành yêu thể, lĩnh vực tuyệt đối kia dường như lập tức biến mất, nàng và hai con yêu thú bị nàng trói lại cứ như vậy ngã vào trong.
Một gốc mầm non nhỏ yếu ớt và hai con yêu thú rớt xuống từ giữa không trung, bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Hai con yêu thú tốt xấu nhớ kỹ không thể đè lên mầm non nhỏ trông đặc biệt yếu ớt kia, ngay khi sắp chấm đất, vội vàng lăn sang bên cạnh, giống hai quả cầu lông, nhanh như chớp lăn ra thật xa.
Trong lĩnh vực tuyệt đối của Thần mộc, chính là địa bàn của nó, sinh linh ở đây, đều bị áp chế, chỉ có thể giống người thường, không có bất kỳ lực công kích gì.
Mầm non nhỏ rơi xuống mặt đất duỗi rễ cây non nớt ra, vững vàng chiếm cứ ở nơi đó, sau đó một lần nữa biến trở về hình người.
Mặc dù sau khi biến trở về hình người, năng lực bị áp chế, nhưng dù sao cũng tốt hơn một gốc mầm non nhỏ không thể động.
Sau khi biến trở về hình người, Văn Kiều mới quan sát xung quanh, trong nháy mắt liền nhìn thấy một gốc đại thụ cao mấy trăm trượng ở phía trước.
Nàng phát ra một tiếng oa, ca ngợi nói:" Cây này thật cao!"
Không biết sau này yêu thể của nàng có thể lớn lên cao như vậy hay không.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn nhảy lên bả vai nàng, cùng nàng ngước mắt nhìn gốc Thần mộc sinh trưởng tại chỗ sâu trong biển máu này, dồn dập phát ra tiếng cảm thán, Thần thụ thật cao thật đẹp thật to lớn..
Văn Kiều khen ngợi xong, mới tiến lên, đưa tay dán vào cành cây thô to cứng cáp kia.
Khi tay của nàng đặt lên, lại không cảm giác được sức sống của nó, nó đã hoàn toàn tử vong, không có bất kỳ ý thức gì, tựa như những quái vật gặp được trên đường sau khi tiến vào Thiên Chi Nguyên, nhìn như tràn đầy sức sống, thật ra đã không có bất cứ sức sống gì.
Cây này cũng giống như vậy.
Văn Kiều ngơ ngác đứng đó.
Ngay khi Văn Kiều không hiểu sao có chút khó chịu, một viên hạt giống phát sáng từ trên cây rơi xuống, nện vào đầu nàng.
Văn Kiều ôi một tiếng, đau đến mức ôm đầu.
Thật sự rất đau, giống như bị đồ vật cứng rắn gì đó nện mạnh đến nỗi tê cả da đầu, đầu óc choáng váng, thân làm một thể tu cảnh giới Nguyên Không, lại là một bán yêu, đây là lần đầu tiên Văn Kiều phát hiện có đồ vật có thể đập nàng đau đến mức như thế.
Văn Kiều xoa xoa sọ não đau đớn, cúi đầu nhìn lại, phát hiện là hạt giống có thể phát sáng mà nàng nhìn thấy khi ở bên ngoài lĩnh vực tuyệt đối.
Lúc này hạt giống đó vẫn tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, phảng phất là ánh sáng duy nhất bên trong nơi tối tăm này, hấp dẫn tất cả sinh vật.
Không chút nghi ngờ, đây là hạt giống Thần thụ
Văn Kiều nhặt nó lên, nhịn không được nhìn về gốc Thần thụ đã mất đi sức sống này.
Cho dù Thần thụ đã chết, lại vẫn giữ lĩnh vực tuyệt đối của nó, thủ hộ hạt giống của nó, cùng với mảnh thiên địa này.
Vì sao Thần thụ lại chết?
Văn Kiều cảm thấy khó hiểu, càng khó hiểu hơn là có một chút buồn bã không giải thích được, nàng vây quanh gốc Thần thụ đã mất đi sức sống này.
Gốc Thần thụ này không chỉ cao lớn, lĩnh vực tuyệt đối của nó cũng rất khổng lồ, tại chỗ sâu trong biển máu này, ngăn cách ra một không gian không bị biển máu ăn mòn.
Nhưng mà, bên ngoài lĩnh vực tuyệt đối lại là máu loãng ở khắp mọi nơi.
Thay vì nói gốc Thần thụ này ngăn cách một không gian an toàn tại chỗ sâu trong biển máu, không bằng nói là biển máu vô biên đang ăn mòn sức sống cuối cùng Thần thụ lưu cho hạt giống này.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.