Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 215: Nghĩa Địa Lạc Hồn






Những đệ tử Thiên Phù Tông ở đây đều là đệ tử tinh anh nội môn, đối với phù lục có chút si mê, lúc bọn hắn chuyên tâm nghiên cứu thạch phù, hiển nhiên đã quên hoàn cảnh chung quanh.
Vũ Kỳ Kiệt thấy đau đầu, đám người này đều vây quanh phù thạch, đều không lưu cho người ta một chỗ trống qua đó, nhịn không được nhắc nhở: "Các ngươi đừng nghiên cứu, nhường chỗ một chút."
Đệ tử Thiên Phù Tông cũng không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm gì đó, đâu có nghe được lời hắn ta.
Vũ Kỳ Kiệt đành phải đi qua, vươn hai tay tới, xách mấy đệ tử Thiên Phù Tông gần như dính ở trêи phù thạch ra ngoài, không chờ bọn họ kháng nghị, liền nói: "Tránh ra hết, để Ninh công tử đi qua nhìn một chút."
Đệ tử Thiên Phù Tông sửng sốt nhìn hắn ta, trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng.
Chỉ còn lại Vương Quần Phương không có bị Vũ Kỳ Kiệt xách đi, đối mặt phù lục sư cấp thiên, hắn ta vẫn khách khí mấy phần.
Đệ tử Thiên Phù Tông khác đối mặt người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, cho dù bất mãn hành vi của hắn ta, cũng không có tức giận, chỉ là rướn cổ lên, hai mắt vẫn dán vào phù thạch kia, bộ dáng si mê đó, người nào nhìn thấy cũng nhịn không được lui lại mấy bước.
Chờ Ninh Ngộ Châu đi qua, Vương Quần Phương còn có chút sững sờ.
Ninh Ngộ Châu đứng trước phù thạch trướ, cúi đầu nhìn về phía khối phù thạch này, các đệ tử Thiên Phù Tông khác đều có chút khó hiểu.
Phù văn trêи phù thạch này cực kì cổ xưa, ngay cả phù lục sư cấp thiên là Vương sư huynh đều xem không hiểu, hắn có thể xem hiểu sao?
Kiều Nhạc Thủy thấy thế, rất muốn lớn tiếng nói cho bọn hắn, nếu Ninh công tử xem không hiểu, nơi này cũng không có ai có thể xem hiểu.
Chẳng qua nghĩ đến Ninh Ngộ Châu đã xem phù thạch, tất nhiên sẽ để cho bọn hắn hiểu rõ, hắn liền không đi làm loại chuyện kéo cừu hận này.
Tô Vọng Linh tằng hắng một cái, không nhìn đệ tử Thiên Phù Tông mặt mũi tràn đầy thắc mắc, hỏi: "Ninh công tử, khối phù thạch này cũng là Trấn Tà phù?"
"Đúng thế." Ninh Ngộ Châu vừa nhìn vừa nói: "Thì ra nơi này trấn áp chính là một con Huyết Ma.."
Sau khi hắn giải thích, đám người mới hiểu rõ, hóa ra Huyết Ma Lâm sở dĩ được gọi bằng cái tên này, là bởi vì trấn áp một con Huyết Ma.
Mà những cây khô màu đen có thể chảy ra nước mủ giống máu người bên trong Huyết Ma Lâm, thật ra được tạo thành từ lực lượng Huyết Ma, Huyết Ma dùng những cây khô này nuôi nấng Trọc Huyết Thú trong rừng, tất nhiên là muốn mượn lực lượng Trọc Huyết Thú, hủy đi phù thạch trấn áp nó, phá vỡ phong ấn ra ngoài.
Mọi người ở đây sợ hãi mà kinh, khẩn trương xem xét phù thạch kia.

May mắn, phù văn trêи phù thạch này vẫn có chút rõ ràng, cũng không có dấu hiệu bị âm tà xâm nhiễm, lực lượng cũng hết sức vững vàng, hiển nhiên những Trọc Huyết Thú kia còn chưa ra tay với nó.
Vũ Kỳ Kiệt như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra trong rừng Huyết Ma thực lực Trọc Huyết Thú cao nhất chỉ có cảnh giới Nguyên Hoàng, muốn phá hủy phù thạch, Trọc Huyết Thú phải có thực lực cảnh giới Nguyên Đế mới được.
Trọc Huyết Thú dù được Huyết Ma nuôi nấng, rốt cuộc chỉ là một đám Huyết Thú không có linh trí, Huyết Ma muốn để bọn chúng phá hủy phù thạch, bọn nó cũng sẽ không nghe lời đi làm."
Chẳng trách huyết châu của Trọc Huyết Thú tràn đầy sức sống như thế, bọn nó có thể nói là được Huyết Ma dùng lực lượng cung cấp nuôi dưỡng, lực lượng của Huyết Ma biến thành huyết châu trần đầy sức sống trong cơ thể Trọc Huyết Thú, bị luyện đan sư lợi dụng đến luyện chế Hoàng Tuyền Huyết đan.
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Tô Vọng Linh không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn có thể sống đến bây giờ, cũng là nhờ vào Hoàng Tuyền Huyết đan này, nếu không cũng đã chết vào những lần phát tác lúc trước.
Đệ tử Thiên Phù Tông cứng họng, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời.
Hồi lâu sau, hai mắt bọn họ sáng rực mà nhìn Ninh Ngộ Châu, không thể tin nổi hỏi: "Ninh công tử có thể xem hiểu phù văn phía trên?"
Ninh Ngộ Châu gật đầu, khiêm tốn nói: "Hiểu một chút."
Đệ tử Thiên Phù Tông vui mừng, ánh mắt nhìn hắn hiển nhiên như đang nhìn một kiện trân bảo hiếm thấy, hận không thể lập tức lôi kéo hắn cùng nhau nghiên cứu thảo luận phù văn cổ xưa thần bí.
"Ninh công tử, khi nào ngươi có thời gian rảnh, chúng ta cùng đi nghiên cứu thảo luận phù lục, mong rằng Ninh công tử không keo kiệt chỉ giáo."
"Ninh công tử..
Không, Ninh hiền đệ, sau này ngươi sẽ là hiền đệ Vương Quần Phương ta, mời hiền đệ dạy ta phù văn cổ."
"..."
Kiều Nhạc Thủy nhìn thấy hành động của bọn hắn, không khỏi có chút ác lạnh, có phải đám đệ tử Thiên Phù Tông này quá nhiệt tình rồi không?
Chỉ có Văn Kiều một mặt bình tĩnh nhìn những cây khô kia, thực sự không bất ngờ trước phản ứng của đám người này, ngay cả Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đều bình tĩnh lấy ra linh quả, ngồi trêи bờ vai Văn Kiều vừa gặm vừa nhìn Ninh ca ca tiếp tục thu phục một đám hiền đệ.
Cuối cùng vẫn là Vũ Kỳ Kiệt tiến lên ngăn cản đệ tử Thiên Phù Tông đang muốn lôi kéo Ninh Ngộ Châu cùng nhau học cổ phù trong Huyết Ma Lâm này, một mặt nghiêm túc nói: "Chư vị, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi, tìm đệ tử Phi Tiên đảo quan trọng hơn."
Đệ tử Thiên Phù Tông sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Không tìm cũng không sao cả, chúng ta có thể tìm một chỗ nghiên cứu phù văn trêи phù thạch này trước."
"Đúng vậy, loại phù văn cổ xưa này rất hiếm thấy."
"Về sau nói không chừng có thể gặp được."
"Đúng rồi, Tô thiếu chủ, làm sao các ngươi biết có phù thạch ở đây? Chẳng lẽ lúc trước các ngươi đã gặp được?"
Mặc dù thỉnh thoảng đệ tử Thiên Phù Tông gặp được phù thạch sẽ hơi ngốc, nhưng cũng không phải thật sự ngốc nghếch, liên hệ hành vi trước đó của Tô Vọng Linh, liền hiểu có huyền cơ khác ở trong đó.
Tô Vọng Linh cũng không giấu diếm, thuật lại chuyện bọn họ tiến vào Thiên Chi Nguyên, sau đó trêи đường gặp phải mấy khối phù thạch cho bọn hắn biết.
Đệ tử Thiên Phù Tông đầu tiên là ngạc nhiên, kế tiếp biết rõ những phù thạch này đại biểu cái gì, sắc mặt đều có chút khó coi.
Vương Quần Phương đột nhiên nghĩ đến gì đó, trêи mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, vội nói: "Ta nghĩ tới một chuyện, trước kia từng vô tình nghe các trưởng bối trong tông nói, từng có đệ tử trong tông phát hiện phù thạch giống Trấn Tà phù này tại Thiên Chi Nguyên, chẳng qua bởi vì phù văn trêи phù thạch kia thâm ảo khó hiểu, lại là phù văn cực kì cổ xưa, bọn họ không tiện di động phù thạch, đành phải sao chép một phần phù văn trêи phù thạch mang đi, giao cho tông môn nghiên cứu.."
Về phần có nghiên cứu ra kết quả gì hay không, đệ tử Thiên Phù Tông ở đây đều không biết.
Dù sao ở trong mắt những phù lục sư cấp vương kia, đẳng cấp của bọn họ vẫn quá thấp, ngay cả thời gian Vương Quần Phương trở thành phù lục sư cấp thiên cũng không bao lâu, các trưởng bối trong tông môn tất nhiên sẽ không nói cái gì với bọn hắn.
Thật ra những phù thạch này bên trong Thiên Chi Nguyên cũng không phải là bí mật gì, chẳng qua trước kia người tu luyện tiến vào Thiên Chi Nguyên cũng không quan tâm nó, hơn nữa hoàn cảnh trong Thiên Chi Nguyên cũng kì lạ, nguy cơ tứ phía, thế nhân đều coi là bởi vì nó đã từng là một chiến trường cổ, mới có thể dựng ɖu͙ƈ ra nhiều quái vật nguy hiểm như vậy, dù sao những vật này đều bị vây ở bên trong Thiên Chi Nguyên, không có cách nào rời đi, ngược lại cũng không cần quá để ý bọn nó.
Vũ Kỳ Kiệt và Tô Vọng Linh đều hết sức vui mừng, vội hỏi: "Vương phù sư, lão tổ Thiên Phù Tông các ngươi thật sự đang nghiên cứu?"
"Chắc là vậy."
Hai người mừng rỡ nói: "Vậy thì quá tốt rồi!"
Thuật nghiệp hữu chuyên công, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp tới làm! Giống những phù thạch này, giao cho phù lục sư Thiên Phù Tông chuyên chơi phù tốt hơn so với những người thứ gì cũng đều không hiểu như bọn hắn, lúc trước Vũ Kỳ Kiệt nắm lấy tinh thần phòng ngừa vạn nhất, hướng Ninh Ngộ Châu học tập phù văn cổ xưa, học đến mức sắp nôn luôn rồi.
Hắn ta thực sự không thích hợp học phù lục, nhìn thấy những phù văn đó liền đau đầu, miễn cưỡng ghi nhớ cũng không nhớ rõ mấy chữ, ngược lại càng cố nhớ càng hỗn loạn, thậm chí những chữ vất vả lắm mới nhớ được trước đó vậy mà cũng quên mất.
Nếu không phải thân thể thiếu chủ nhà hắn ta không tốt, không thể lao tâm lao lực, Vũ Kỳ Kiệt hận không thể trực tiếp ném cho thiếu chủ.
Tô Vọng Linh nói: "Chờ rời khỏi Thiên Chi Nguyên, tốt nhất để Đặng tiền bối của quý tông nhìn xem có thể tu bổ những phù thạch này hay không."
Vị Đặng tiền bối -- Đặng Ngưng Quân chính là vị lão tổ chuyên nghiên cứu phù văn cổ xưa trong Thiên Phù Tông, rất có danh vọng tại Phi Tinh đại lục, nếu như bà ấy đã nghiên cứu phù thạch Thiên Chi Nguyên từ lâu, đó là điều không thể tốt hơn, chí ít tu bổ phù thạch cũng không có vấn đề.
Phát hiện thanh kiếm treo lên đỉnh đầu tạm thời sẽ không rơi xuống, Tô Vọng Linh, Vũ Kỳ Kiệt, Kiều Nhạc Thủy và đám người tu luyện Phi Tinh đại lục đều nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua bọn hắn vẫn cảm thấy nếu như kế tiếp lại phát hiện phù thạch, nhất định phải kiểm tra một chút tình huống của nó, nếu cần chữa trị, cũng muốn ghi lại vị trí của bọn nó, chờ rời khỏi Thiên Chi Nguyên, lại thông báo cho lão tổ Thiên Phù Tông.
Đệ tử Thiên Phù Tông dồn dập đồng ý.
Sau khi kiểm tra phù thạch xong, đệ tử Thiên Phù Tông lưu luyến không rời rời đi.
Nếu không phải còn có Trọc Huyết Thú ở khắp nơi bên trong Huyết Ma Lâm này, chỉ sợ bọn họ đều không nỡ đi, muốn ở chỗ này nghiên cứu rõ phù thạch kia mới được.
"Tìm được các đạo hữu Phi Tiên đảo, không bằng chúng ta lại trở về xem một chút."
Có đệ tử Thiên Phù Tông nhỏ giọng thương lượng với các sư huynh đệ bên cạnh, thực sự không nỡ rời khỏi phù thạch kia.
"Không cần trở về!" Vương Quần Phương ngăn cản bọn họ: "Theo Tô thiếu chủ bọn họ nói, bên trong Thiên Chi Nguyên, có không ít phù thạch giống như vậy, có thể chọn một nơi an toàn có phù thạch xem xét.
Giống như chỗ phù thạch khi Tô thiếu chủ bọn họ vượt qua sông máu lúc trước cũng không tệ, nơi đó an toàn hơn."
Mặc dù trong sông máu có rất nhiều quỷ đói, nhưng bọn nó sẽ không lên bờ sông chỗ phù thạch, cũng không cần lo lắng, an toàn hơn Huyết Ma Lâm.
Đệ tử Thiên Phù Tông đều cảm thấy không tệ, liền đi hỏi thăm Tô Vọng Linh, vị trí chỗ sông máu kia.
Kiều Nhạc Thủy phát hiện bọn đệ tử Thiên Phù Tông này dường như thật sự muốn đi nghiên cứu phù thạch ở sông máu bên kia, không khỏi tê cả da đầu, nhịn không được hỏi: "Mấy vị đạo hữu, có phải các ngươi đã quên mục đích các ngươi tới Thiên Chi Nguyên rồi hay không?"
"Hả?" Đệ tử Thiên Phù Tông một mặt sửng sốt nhìn hắn, nói ra: "Không quên!"
"Nhưng bằng bản lĩnh của chúng ta, làm sao có thể tìm được Thần mộc?"
"Coi như tìm được, chúng ta cũng không có bản lĩnh lấy đi."
"Vậy còn không bằng không đi lẫn vào loại chuyện này, làm chuyện mình thích là tốt rồi! Chúng ta vốn là phụng lệnh sư môn, tiến vào Thiên Chi Nguyên tham gia thí luyện, đây cũng là một loại thí luyện."
Đệ tử Thiên Phù Tông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đến Kiều Nhạc Thủy á khẩu không trả lời được.
Cho nên, mấy đệ tử Thiên Phù Tông này thật sự coi là mình đến Thiên Chi Nguyên thí luyện, căn bản không quan tâm Thần mộc ở đâu, có thể tìm được hay không.
Tô Vọng Linh và đám Ninh Ngộ Châu ở bên cạnh không lên tiếng, đám đệ tử Thiên Phù Tông này trái lại là người hiểu chuyện hiếm thấy, giao hảo với người như vậy tất nhiên tốt hơn người vừa tham lam vừa hồ đồ kia, chí ít sẽ không kéo chân sau bọn họ.
Rời khỏi chỗ phù thạch, bỏ ra một ngày, bọn họ rốt cuộc rời khỏi Huyết Ma Lâm.
Phía sau là đám Trọc Huyết Thú phát ra tiếng gầm gừ, những Trọc Huyết Thú này nôn nóng theo sát bọn họ rời khỏi Huyết Ma Lâm thêm nửa dặm, rốt cuộc không cam lòng quay đầu rời đi.
Trọc Huyết Thú là dựa vào Huyết Ma Lâm mà sinh, không thể rời Huyết Ma Lâm trong phạm vi quá xa.
Nhóm người bị một đám Trọc Huyết Thú đuổi theo nhẹ nhàng thở ra, lúc vừa mới rời khỏi, số lượng Trọc Huyết Thú thực sự quá nhiều, giết cũng không hết, sao còn có thể trực tiếp đối đầu với bọn nó?
Rời khỏi Huyết Ma Lâm, lại không có nghĩa là an toàn.
Phía trước vang lên một trận tiếng kêu quái dị, ngay sau đó liền thấy bốn người tu luyện đang chạy trốn về hướng này, một đám quái điểu ba đầu đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Quái điểu kêu khặc khặc, trêи người chúng nó không có lông vũ, mà là phủ một lớp xương gai màu đen, từ không trung đáp xuống, móng vuốt sắc bén màu đen không chút lưu tình đâm xuyên thân thể một người tu luyện.
Người tu luyện kia kêu lên thảm thiết, từ giữa không trung rớt xuống, bị quái điểu khác thừa cơ xé thành cục máu.
Đệ tử Thiên Phù Tông biến sắc, vội tế ra phù lục, hình thành một phù trận bảo hộ, bảo vệ bọn hắn ở bên trong, sau đó lại điều khiển phù lục, chiến đấu với những quái điểu đã phát hiện ra bọn họ.
Văn Kiều và Kiều Nhạc Thủy, Vũ Kỳ Kiệt dồn dập tiến lên, chém giết quái điểu.
Mấy người tu luyện trốn tới được thấy thế, vội vàng chạy tới, lúc nhận ra đám đệ tử Thiên Phù Tông kia, trêи mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Đệ tử Thiên Phù Tông giỏi chế phù, bọn họ có đủ loại phù lục, chỉ cần đập phù liền có thể đập chết kẻ địch.
Cho nên mặc dù sức chiến đấu của đệ tử Thiên Phù Tông không mạnh, nhưng tỉ lệ sống sót lại khá cao, dù sao bọn họ có một đống phù lục, phủ một vòng phù lục lên bản thân, lại dùng phù đập, làm sao cũng mạnh hơn những người tu luyện dựa vào sức chiến đấu của bản thân này.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc đánh giết bọn quái điểu này.
Ba người tu luyện trốn qua một kiếp nghỉ ngơi một lát, bước lên phía trước cảm tạ sự cứu giúp của đám người.
Ba người này là tán tu, lúc trước bọn họ vô tình xâm nhập vào một sơn cốc, không nghĩ tới sơn cốc này lại là địa bàn của những quái điểu ba đầu này, bọn nó một đường đuổi đánh tới cùng.
Đám bọn hắn vốn có bảy người, trong đó bốn người đã chết dưới công kϊƈɦ của những quái điểu kia.

Nói đến đây, trêи mặt ba tán tu lộ ra vẻ khổ sở.
Lời của tán tu chỉ có thể nghe mấy phần, mặc kệ đệ tử Thiên Phù Tông hay là Tô Vọng Linh, cũng không hoàn toàn tướng tin bọn hắn, chẳng qua bọn hắn cũng không đồng hành cùng tán tu, tin hay không cũng không có gì.
Đệ tử Thiên Phù Tông hỏi: "Các ngươi có gặp đệ tử Phi Tiên đảo không?"
Ba tán tu ánh mắt chớp lên, hỏi: "Các vị đạo hữu muốn đi tìm đệ tử Phi Tiên đảo?"
"Đúng thế, chúng ta tìm bọn hắn có việc."
Trong đó có một người tán tu cảnh giới Nguyên Linh nói: "Chúng ta không gặp đệ tử Phi Tiên đảo, chẳng qua có nghe nói bọn họ đi nghĩa địa Lạc Hồn bên kia."
Lấy địa vị Phi Tiên đảo tại Phi Tinh đại lục, mặc kệ đệ tử Phi Tiên đảo đi đâu đều được mọi người để ý, người tu luyện đi vào Thiên Chi Nguyên kiểu gì cũng sẽ vô thức chú ý những đệ tử danh môn đại phái kia, có thể ngay lập tức biết tin tức của bọn hắn.
Đặc biệt là những người tu luyện đi vào Thiên Chi Nguyên này, hầu hết là nhận được tin tức Thần mộc xuất thế, ôm trong lòng mục đích đến Thiên Chi Nguyên tìm vận may.
Bọn họ cảm thấy đệ tử của những thế lực lớn kia sẽ có thủ đoạn tìm kiếm Thần mộc, cho nên kiểu gì cũng sẽ nhịn không được chú ý hành tung của bọn hắn, mấy tán tu này cũng không ngoại lệ.
Đám Tô Vọng Linh trái lại không có nghi ngờ ba tán tu này.
"Làm sao lại đi nghĩa địa Lạc Hồn? Nghe nói nơi đó cũng không an toàn lắm." Tô Vọng Linh lẩm bẩm.
Vũ Kỳ Kiệt nói: "Đệ tử Phi Tiên đảo xưa nay tài cao gan lớn, sẽ đến đó cũng không kỳ quái, huống chi nơi đó đã từng là một cái chiến trường, cơ duyên khá nhiều."
Nguy hiểm lớn, cơ duyên cũng nhiều, không chừng Thần mộc cũng ở những chỗ này thì sao?
Vũ Kỳ Kiệt mặc dù chưa nói xong, nhưng người ở chỗ này đều có tâm tư riêng, tất nhiên có thể phỏng đoán một hai.
Ngay cả ba tán tu kia cũng nhịn không được nghĩ có phải cũng nên đi nghĩa địa Lạc Hồn thử thời vận không? Nếu không làm sao đệ tử Phi Tiên đảo lại đặc biệt chạy đến đó?
Người có mục tiêu đơn thuần nhất ở đây, cũng chỉ có hai người Văn Kiều, Kiều Nhạc Thủy.
Kiều Nhạc Thủy trong lòng có chút lo lắng: "Vậy chúng ta còn đi không?"
"Tại sao không đi?" Vũ Kỳ Kiệt nói: "Đã tới, vậy thì đi qua đi."
Tất cả mọi người không có ý kiến, ba tán tu kia chần chừ một lúc, rốt cuộc không có đồng hành với bọn họ.
Ngược lại không phải bọn hắn không muốn qua đó, mà là không dám đồng hành với những đệ tử danh môn đại phái này, để tránh phát hiện bảo vật gì, bọn họ không có bản lĩnh tranh đoạt với những người này, không bằng tách ra làm việc.
Mặc dù như vậy có khả năng nguy hiểm hơn, nhưng hầu hết tán tu đều quen độc lai độc vãng, ngược lại cũng không thấy khó chịu.
Sau khi từ biệt ba tán tu kia, bọn họ ngựa không dừng vó đi về phía nghĩa địa Lạc Hồn.
Vẫn là đệ tử Thiên Phù Tông dẫn đường, trong tay bọn họ có một bộ bản đồ đại khái liên quan tới Thiên Chi Nguyên, mặc dù không tính kỹ càng, nhưng đã là đồ tốt Thiên Phù Tông có thể lấy ra, ngay cả Tô Vọng Linh cũng không có.
Nghĩa địa Lạc Hồn ngược lại không xa, đi nửa ngày đã đến.
Đứng trêи một chỗ cao, bọn họ cúi đầu nhìn xuống một cái hố sâu.
Cái hố sâu này chính là nghĩa địa Lạc Hồn, nghe nói nghĩa địa này từng là một chiến trường, không ít người tu luyện chết ở chỗ này.
Năm đó người tu luyện phát hiện nghĩa địa Lạc Hồn còn từng nhặt được không ít linh khí cao cấp ở đây, nhưng đáng tiếc bởi vì thời gian quá lâu, rất nhiều linh khí đã không còn linh lực, trở thành một thứ phế phẩm, chẳng qua coi như chỉ có thể dùng một hai kiện linh khí, cũng bởi vì đẳng cấp khá cao, để những người tu luyện kia chạy theo như vịt.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.