Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 198: Văn Cầu Cầu Phải Làm Kế Hoạch Hóa Gia Đình






Edit: Jess93
Văn Kiều ở trong không gian mấy ngày, thật vất vả giục sinh ra mười cây Chúc Tiên Linh, liền bị Ninh Ngộ Châu kêu đi.
Văn Cầu Cầu vốn đang hạnh phúc ở bên cạnh Văn Kiều, không oán không hối làm Mao Cầu cho nàng dựa lưng, nào biết được mầm non nhỏ đột nhiên biến mất.
Nó nghi ngờ thử chít chít một tiếng, nghiêng đầu suy tư, rốt cuộc biết mầm non nhỏ đột nhiên biến mất là bị Ninh ca ca lôi đi, lập tức nhịn không được hướng về không gian kêu chít chít kháng nghị.
Mới gieo mười cây Chúc Tiên Linh, không đủ!
Ninh Ngộ Châu không để ý Đại Mao Cầu đang kháng nghị trong không gian, nói với Văn Kiều: "Đợi lát nữa Kiều Nhạc Thủy sẽ tới."
Văn Kiều a một tiếng, hiểu ý hắn.
Nếu Kiều Nhạc Thủy tới, phát hiện nàng không ra ngoài, nhưng lại không ở trong động phủ, đến lúc đó cũng không tiện giải thích, cho nên tốt hơn hết nàng vẫn nên ra khỏi không gian trước.
Khi Kiều Nhạc Thủy tới, dáng vẻ tâm tình rất tốt.
Hắn trông thấy Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu ngồi uống trà ở trong sảnh, hai con yêu thú ngồi xổm trên bàn gặm một loại rễ cây màu xanh nhạt, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Văn Thỏ Thỏ bọn nó ăn cái gì vậy?"
Thật ra lúc trước hắn đã rất tò mò thứ bọn họ gặm, bọn họ ăn quá ngon, để cho người ta trông thấy coi như không đói bụng cũng thèm.
"Là cây mía biển, rất ngọt, ngươi muốn ăn không?" Văn Kiều rất hào phóng lấy ra một rổ đưa cho hắn nếm thử.
Thế là Kiều Nhạc Thủy cùng hai con yêu thú, ôm cây mía biển gặm một hồi lâu, mới nghĩ đến mục đích bản thân tới đây, một tay thu dọn bã cây mía phun ra, nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Ninh công tử, ngươi gọi ta tới, nghĩa là linh đan luyện tốt rồi?"
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, đưa tới mấy bình linh đan: "Đây là Ngũ Chuyển Thanh Dương đan, chữa trị tổn thương của thức hải, một ngày nuốt một viên.
Đây là Dưỡng Nguyên đan, mười ngày nuốt một viên; đây là Ngưng Nguyên đan, lúc ngươi cảm thấy không thoải mái thì nuốt một viên."
Kiều Nhạc Thủy nháy mắt, chần chờ nói: "Ngưng Nguyên đan này là dùng để ngưng nguyên tụ phách, chữa trị nguyên thần sao?"
"Đúng thế." Đạt được câu trả lời khẳng định của hắn, sắc mặt Kiều Nhạc Thủy càng ngưng trọng thêm, giọng điệu như ăn phải sáp: "Ninh công tử, nguyên thần của ta..

Ý ngươi là có thiếu hụt?"
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, cũng không gạt hắn: "Lúc trước nghe ngươi nói, ngươi bị người ám toán vào nửa năm trước, đầu mỗi tháng phát tác một lần, đã phát tác sáu lần.
Sáu lần này chồng lên nhau, đã tổn hại đến nguyên thần của ngươi.
May mắn thời gian không dài, cho dù có thiếu hụt, cũng rất nhanh liền có thể bù lại, chờ đầu tháng sau, lúc ngươi phát tác lần nữa, ta sẽ xem xét tình huống nguyên thần của ngươi."
Nguyên thần đại biểu cho linh hồn của người tu luyện, coi như thân thể người tu luyện chết rồi, chỉ cần nguyên thần vẫn còn, liền có thể dựa vào đoạt xá hoặc nặn thân thể khác tiếp tục sống sót.
Bởi vậy có thể thấy được, nguyên thần hoàn chỉnh đối với người tu luyện mà nói quan trọng đến cỡ nào, nếu nguyên thần người tu luyện có chỗ thiếu hụt, không chỉ sẽ ảnh hưởng việc tu hành của bọn họ, thậm chí sẽ để tu vi của bọn họ thụt lùi, cả đời cũng không thể tiến thêm.
Kiều Nhạc Thủy trầm mặt, tâm tình có chút nặng nề, ngay cả tâm trạng tốt ban đầu bởi vì đạt được tin tức Phi Tiên đảo cũng biến mất không còn gì nữa.
Ninh Ngộ Châu thấy thế, cũng không có an ủi hắn.
Không phải người trong cuộc, không có cách nào trải nghiệm loại tâm trạng kia bị người mình tin tưởng nhất ám toán, bị gia tộc từ bỏ, chỉ có thể tự mình nghĩ thoáng, sự an ủi của người khác chỉ có thể tạo được tác dụng an ủi tạm thời mà thôi, thậm chí thỉnh thoảng sẽ bị phản tác dụng.
Ninh Ngộ Châu đúng lúc nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay ngươi bôn ba ở bên ngoài, có đạt được tin tức gì không?"
Kiều Nhạc Thủy rất nhanh tỉnh lại, vui mừng nói: "Ta đi một chuyến đến chỗ buôn bán tin tức trong thành, nghe bọn hắn nói, nửa năm sau đệ tử Phi Tiên đảo sẽ tiến về Thiên Chi Nguyên."
"Thiên Chi Nguyên?" Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều có chút không hiểu.
Kiều Nhạc Thủy không hề nghĩ nhiều, cười nói: "Thiên Chi Nguyên là một chỗ nguy hiểm tại Phi Tinh đại lục, cách một đoạn thời gian sẽ có đệ tử tông môn đỉnh cấp kết bạn tiến vào thí luyện trong Thiên Chi Nguyên.
Nếu tin tức bọn họ cho không sai, lần này Phi Tiên đảo liên hợp đệ tử mấy tông môn cùng nhau tiến vào Thiên Chi Nguyên tham dự thí luyện tông môn, nghe nói muốn tìm thứ gì đó.
Ta cũng không biết lần này huynh trưởng ta có thể tham gia thí luyện Thiên Chi Nguyên hay không, đến lúc đó ta canh giữ tại lối vào Thiên Chi Nguyên, xem thử có thể gặp được hắn hay không.."
Coi như không gặp được cũng không cần sốt ruột, đến lúc đó chỉ cần gặp được đệ tử Phi Tiên đảo, nhờ bọn họ đưa tin giùm cho huynh trưởng hắn là được.
Sau khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nghe xong, không tiếp tục hỏi nữa, chẳng qua ghi lại chuyện "Thí luyện Thiên Chi Nguyên" ở trong lòng.
Thời điểm cần thiết, bọn họ cũng có thể đi xem một chút.
Đương nhiên, mục tiêu chủ yếu nhất vẫn là Kiều Nhạc Sơn.
Kiều Nhạc Thủy ôm mấy bình linh đan Ninh Ngộ Châu cho hắn rời đi, trở lại động phủ hắn thuê cố gắng tu luyện.
Lần này gặp phải ám toán, khiến hắn đảo ngược tính cách trong quá khứ, cả người phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tính tình so với trước đây cũng trầm ổn không ít, nếu những trưởng bối ở Kiều gia nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình.
Vấp ngã một lần khôn lên một chút, Kiều Nhạc Thủy rốt cuộc tiến bộ rồi.
Sau khi Kiều Nhạc Thủy rời đi, Ninh Ngộ Châu tạm thời không luyện đan nữa.
"A Xúc, muốn đi dạo trong thành không?" Ninh Ngộ Châu hỏi thăm Văn Kiều.
Văn Kiều đầu tiên là lắc đầu, sau đó hỏi lại hắn: "Phu quân, chàng muốn đi mua vật gì không?"
"Không có, ta muốn đi Đan Tháp xem thử, đúng lúc hôm qua thu được tin tức Chúc Anh bọn họ gửi tới, mời ta đi Đan Tháp tham gia một buổi giao lưu đan hội vào hôm nay." Ninh Ngộ Châu giải thích.
Lúc này Văn Kiều mới nhớ tới chuyện bọn họ vừa tới thành Đan Phù gặp được hai luyện đan sư Chúc Anh và Quách Thành Nghiệp, bọn họ nhiệt tình quá mức, vẫn muốn mời phu quân nhà nàng cùng nhau tiến vào Đan Tháp giao lưu thuật luyện đan.
Văn Kiều không có hứng thú đối với luyện đan, Đan Tháp lại là nơi không phải luyện đan sư thì không được đi vào, không có cách nào đi cùng hắn, nói với hắn: "Vậy ta tiến vào trong không gian đi, ta đã đồng ý giục sinh Chúc Tiên Linh cho Văn Cầu Cầu, lúc trước chỉ giục sinh mười cây, Văn Cầu Cầu nhất định không hài lòng."
"Đừng giục sinh nữa." Ninh Ngộ Châu nói: "Tạm thời để đó cũng không có việc gì."
"Làm sao lại không có việc gì? Văn Cầu Cầu vẫn luôn hi vọng có thể có một cái sơn cốc Chúc Tiên Linh, hiện tại ta không thể cho nó một cái sơn cốc, nhưng có thể cho nó một khối linh điền Chúc Tiên Linh." Văn Kiều một mặt chính trực, không thể bạc đãi Văn Cầu Cầu.
Nào biết Ninh Ngộ Châu lại nói: "Chứ không phải đợi có nhiều Chúc Tiên Linh, đủ cho Văn Cầu Cầu hái được tiên linh mật, nó sẽ lập tức sinh trứng?"
Văn Kiều trừng mắt, giật mình nói: "Làm sao chàng biết?" Chẳng lẽ phu quân nhà nàng biết Văn Cầu Cầu vẫn luôn nói muốn sinh trứng cho nàng?
Không biết tại sao, Văn Kiều có chút chột dạ, mặc dù nàng cũng không biết trong lòng mình chột dạ cái gì.
May mắn Ninh Ngộ Châu không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Đây là nàng nói."
Văn Kiều kinh hãi, nàng nói Văn Cầu Cầu muốn sinh trứng cho nàng bao giờ? Nàng tuyệt đối chưa từng nói loại lời này!
Ninh Ngộ Châu rốt cuộc phát hiện sự chột dạ và hoảng sợ trên mặt nàng, đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói cũng không thay đổi: "Không phải nàng nói, chỗ sơn cốc Văn Cầu Cầu ở lúc trước, có rất nhiều Tiểu Mao Cầu sao? Loại yêu thú vì Chúc Tiên Linh mà sinh giống Văn Cầu Cầu, mặc dù bọn nó không phải yêu ong, nhưng bản chất có chút tương tự yêu ong, Văn Cầu Cầu tương đương với ong chúa đi, chờ đến lúc đồ ăn sung túc, Văn Cầu Cầu nhất định sẽ muốn sinh Tiểu Mao Cầu."
Văn Kiều lập tức lặng thinh, thì ra không phải như nàng nghĩ.
Kế tiếp lại nghe được Ninh Ngộ Châu nói: "Nếu như Văn Cầu Cầu muốn sinh một nhóm Tiểu Mao Cầu, không gian có thể chứa nổi nhiều Tiểu Mao Cầu như vậy sao?"
Văn Kiều nghĩ đến nhóm Tiểu Mao Cầu trong sơn cốc lúc trước, lập tức kinh ngạc.
Không gian thực sự quá nhỏ, còn không đủ để trồng linh thảo, làm sao có thể lại nuôi một nhóm Tiểu Mao Cầu?
"Cho nên, tạm thời cần phải ngăn chặn số lượng yêu thú trong không gian, chỉ có thể uất ức Văn Cầu Cầu không sinh trứng trước, chờ sau này tu vi của ta nâng lên, không gian mở rộng, lại làm một cái sơn cốc cho Văn Cầu Cầu sinh Tiểu Mao Cầu sau." Ninh Ngộ Châu nói xong, dùng giọng điệu hỏi thăm hỏi nàng: "A Xúc, nàng cứ nói đi?"
Vẻ mặt Văn Kiều nghiêm túc: "Phu quân, chàng nói đúng, hiện tại không gian không thể nuôi quá nhiều yêu thú, trước hết Văn Cầu Cầu vẫn đừng sinh đi."
Phải làm kế hoạch hóa gia đình, miễn cho quá nhiều yêu thú không có chỗ nuôi.
Ninh Ngộ Châu thấy nàng đã nghe vào, khóe môi đã hơi nhếch lại vểnh lên: "Đương nhiên, cũng có thể tiếp tục trồng Chúc Tiên Linh cho Văn Cầu Cầu, nhưng nàng phải thương lượng trước với nó cho tốt, miễn cho không gian nuôi không nổi quá nhiều Tiểu Mao Cầu."
Văn Kiều nói: "Ta đã biết, ta sẽ nói với Văn Cầu Cầu, khống chế số lượng Chúc Tiên Linh ở mức có thể cung cấp Văn Cầu Cầu hái đủ tiên linh mật cho nó ăn là được rồi."
Lúc này Văn Kiều liền tiến vào không gian, bắt đầu thương lượng với Văn Cầu Cầu.
Văn Cầu Cầu vốn cho rằng Văn Kiều là tiến vào trong không gian trồng Chúc Tiên Linh cho nó, nào biết sẽ nghe được tin dữ như thế.
"Văn Cầu Cầu, ngươi rõ chưa?" Văn Kiều một mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại không gian còn nhỏ, Ninh ca ca dưỡng nó rất tốn sức, ta cũng không thể thúc giục Ninh ca ca tu luyện được, dù sao thúc trâu làm việc còn phải cho trâu ăn cỏ nghỉ ngơi một chút, cũng không thể để Ninh ca ca ra sức tu luyện giống con trâu già, đúng không?"
Bên ngoài không gian, âm thầm nghe lén Ninh Ngộ Châu: "..."
May mắn Văn Cầu Cầu là Đại Mao Cầu thuộc dạng Phật hệ, nó nghe xong, tỏ vẻ đã hiểu, nếu không gian quá nhỏ, không thể sinh trứng trứng, vậy thì không sinh chứ sao.
Không có áp lực sinh dưỡng, Văn Cầu Cầu nằm phịch trong cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh, lười biếng bất động.
Văn Kiều: "..."
Có phải có chỗ nào không đúng, tại sao Văn Cầu Cầu thấy thế nào cũng lười như vậy? Văn Cổn Cổn còn siêng hơn nó.
Đối mặt với sự chất vấn của nàng, Văn Cầu Cầu bày tỏ, hiện tại nó là một Cầu ăn no, cả nhà không đói bụng!
Không có áp lực nuôi gia đình, Văn Cầu Cầu không cần quá chăm chỉ.
Vấn đề là, coi như nó sinh Tiểu Mao Cầu, cũng không có áp lực nuôi gia đình, bởi vì làm Nữ Vương, đều là Tiểu Mao Cầu phía dưới nuôi nó.
Văn Kiều hoàn toàn không thể hiểu rõ cách suy nghĩ của Văn Cầu Cầu, ngược lại cũng không tiện nói gì, sau khi nói một tiếng với Văn Cầu Cầu, liền rời khỏi không gian.
Kế tiếp, bọn họ cùng rời khỏi động phủ thuê lại.
"Nghe nói bên trong thành Đan Phù có một lôi đài có thể để cho người tu luyện giao lưu luận bàn khiêu chiến, người tu luyện cấp thấp có thể khiêu chiến người tu luyện cấp cao.
A Xúc, nếu nàng nhàm chán, có thể đi đánh võ đài."
Ninh Ngộ Châu đề nghị, cũng không thể kêu nàng đi ra ngoài, để cho nàng nhàm chán ngồi xổm ở bên ngoài Đan Tháp chờ mình, Ninh Ngộ Châu cũng không đành lòng.
Huống chi, sau khi đi vào Phi Tinh đại lục, trừ trận chiến với đám cướp bên ngoài thành Vân Bình, Văn Kiều vẫn không có xuất thủ, đối với phương thức chiến đấu của người tu luyện Phi Tinh đại lục hết sức lạ lẫm.
Không bằng nhân cơ hội này, để Văn Kiều làm quen một chút phương thức chiến đấu của người tu luyện Phi Tinh đại lục.
Vì thế, Ninh Ngộ Châu còn đặc biệt cho Văn Kiều không ít phù lục cấp địa, làm cho nàng cứ việc đánh nhau với người tu luyện Phi Tinh đại lục, sử dụng hết phù lục hắn lại vẽ.
Văn Kiều nhận lấy phù lục, vô cùng vui vẻ nói: "Vậy thì ta sẽ đi võ đài, chờ chàng ra khỏi Đan Tháp."
"Được." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn nàng: "Ta cũng không biết sẽ ở bên trong Đan Tháp bao lâu, chẳng qua chờ đến cuối tháng cũng sẽ ra ngoài."
Kế tiếp, Văn Kiều đưa Ninh Ngộ Châu đến chỗ Đan Tháp trước.
Đan Tháp là biểu tượng của thành Đan Phù, xây ở giữa thành, nơi đó có một quảng trường khổng lồ, Đan Tháp ở trung tâm quảng trường, ngẩng đầu liền có thể trông thấy bảo tháp nguy nga kia.
Đi tới trước Đan Tháp, liền gặp Chúc Anh và Quách Thành Nghiệp đã chờ ở nơi đó từ sớm, hai người nhiệt tình đi tới, mở miệng kêu một tiếng Ninh hiền đệ một cách thân mật.
Văn Kiều nghe thấy câu "Hiền đệ" này, thầm nghĩ phu quân nhà nàng lại thu hoạch được hai vị hiền huynh.
Chúc Anh là người làm việc chu toàn, trông thấy Văn Kiều dung mạo thanh lãnh ở bên cạnh, liền hỏi thăm một tiếng: "Ninh hiền đệ, vị này chính là.."
Lần trước, mặc dù nói họ và tên cho nhau, nhưng lại không giao lưu sâu, bọn họ trông thấy Văn Kiều đi cùng Ninh Ngộ Châu, không khỏi hỏi thăm một tiếng, kẻo cho không biết thân phận đối phương lại nói không đúng vô tình đắc tội với người ta.
Mặc dù Văn Kiều không có đoán được tâm tư hai luyện đan sư này, nhưng đại khái cũng có thể hiểu được mấy phần, lần nữa cảm khái tính cách luyện đan sư Phi Tinh đại lục thật là mềm mại, không giống Thánh Vũ đại lục, hầu hết lấy lỗ mũi nhìn người.

"Đây là Văn Kiều, là vị hôn thê của ta."
"Thì ra là đệ muội."
Văn Kiều: "..."
Ngay cả đệ muội đều gọi, quả nhiên là tự thân.
"Ninh hiền đệ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi vào trước thôi, hôm nay có mấy vị đan sư cấp địa tới đây, còn có đan sư Đan Phù Tông, đan hội lần này rất náo nhiệt."
"Nghe nói Trần đan sư Đan Phù Tông cũng tới, chúng ta mau đi chiếm một vị trí tốt."
"Ninh hiền đệ, đi mau."
Dưới sự giục giã của hai người, Ninh Ngộ Châu nói với Văn Kiều: "A Xúc, ta đi vào trước."
Văn Kiều gật đầu với hắn, đưa bọn hắn bình an tiến vào Đan Tháp mới rời khỏi, mang theo Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đến lôi đài khiêu chiến ở gần đó.
Thành Đan Phù cũng giống rất nhiều thành tu luyện, trong thành cấm ẩu đả đánh nhau, nếu có mối thù sinh tử gì đó, có thể ra ngoài thành giải quyết, hoặc là giải quyết trên lôi đài khiêu chiến.
Ban đầu thành Đan Phù xây dựng lôi đài khiêu chiến, một là có thể để cho người tu luyện trong thành có một nơi có thể luận bàn, tiêu hao tinh lực tràn đầy của bọn họ; hai là có thể thừa cơ kiếm một khoản linh thạch, thẳng đến về sau mới phát triển thành nơi giải quyết ân oán cá nhân.
Đương nhiên, tác dụng bây giờ của lôi đài khiêu chiến, phần lớn dùng để cho người tu luyện khiêu chiến luận bàn.
Sau khi Văn Kiều đến chỗ lôi đài khiêu chiến, trước tiên đi tìm hiểu một chút tình huống của nơi này.
Mỗi người tu luyện muốn lên võ đài, trước hết phải giao một khoản linh thạch cho người tổ chức quản lý lôi đài, làm phí ra sân, kế tiếp liền có thể lựa chọn phương thức chiến đấu mình muốn, là làm đài chủ thủ lôi đài, hay là làm người khiêu chiến, chủ động khiêu chiến người tu luyện có tu vi cao hơn mình.
Làm đài chủ, phải có thực lực nhất định, nếu thua ba trận liên tiếp, sẽ mất tư cách làm đài chủ.
So sánh với nhau, làm người khiêu chiến ngược lại không có yêu cầu gì, chỉ cần có đủ linh thạch, có thể tùy ý lựa chọn đài chủ.
Mặc kệ là đài chủ hay là người khiêu chiến, lúc lên lôi đài, đầu tiên phải bỏ ra một khoản linh thạch làm phí ra sân, cần giao bao nhiêu linh thạch, sẽ có quy định rõ ràng, sau đó bên thua liền đem linh thạch giao cho bên thắng.
Văn Kiều nghĩ một lát, nói ra: "Hôm nay ta muốn làm người khiêu chiến."
Nhân viên phụ trách mang nàng đi xem lôi đài liếc nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Tiên tử có tu vi cảnh giới Nguyên Không hậu kỳ, muốn khiêu chiến tiền bối cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ?"
"Đúng thế."
"Vậy thì tiên tử cần giao một ngàn viên linh thạch, nếu tiên tử thua, một ngàn viên linh thạch này sẽ phải giao cho đài chủ."
Văn Kiều ngừng lại, cảm thấy trả một ngàn viên linh thạch, đã có một người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ làm bồi luyện, không tính quá đắt.
Lôi đài khiêu chiến thành Đan Phù có đài chủ tu vi khác nhau, nghe nói có cả đài chủ cảnh giới Nguyên Hoàng, chẳng qua đài chủ cảnh giới Nguyên Hoàng đẳng cấp quá cao, sẽ không tùy tiện tiếp nhận khiêu chiến, coi như tiếp nhận, cần phải trả linh thạch với cái giá rất đắt, không phải người tu luyện bình thường có thể thanh toán.
Lần này mục đích Văn Kiều tới lôi đài khiêu chiến là muốn quen thuộc phương thức chiến đấu của Phi Tinh đại lục, vì vậy không muốn khiêu chiến quá lợi hại, trước hết khiêu chiến người tu luyện từ cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, chậm rãi đi lên.
Lôi đài khiêu chiến ở một chỗ lộ thiên, trong không gian to như vậy, bố trí mười cái lôi đài, lúc này trong mười cái lôi đài này đều có đài chủ và người khiêu chiến, trong khu nghỉ ngơi dùng lan can vây quanh, có không ít người tu luyện ngồi đó, những người tu luyện này đều đặc biệt trả tiền để tới xem trận chiến.
Nhân viên phụ trách hỏi Văn Kiều: "Tiên tử, ngươi muốn khiêu chiến lôi đài nào?"
Văn Kiều nhìn một chút, nơi này có mười cái lôi đài, mỗi đài chủ đều là Nguyên Linh, trong đó có ba người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, còn lại chính là cảnh giới Nguyên Linh trung kỳ, hậu kỳ.
Mà người khiêu chiến bên trong có cảnh giới Nguyên Không, cũng có cảnh giới Nguyên Linh, đều thấp hơn đài chủ một cảnh giới nhỏ.
Đúng lúc này, trên một trong những lôi đài kia, chỉ thấy đài chủ đánh người khiêu chiến bay ra khỏi lôi đài, kết thúc trận chiến đấu này.
Văn Kiều chỉ vào đài chủ giống con gấu lớn kia, nói ra: "Vậy thì khiêu chiến vị này đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.