Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 192: Mời Công Tử Cứu Giúp!






Edit: Jess93
Nhìn thấy vẻ phòng bị trên mặt Kiều Nhạc Thủy, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều không thèm để ý.
Với bọn họ mà nói, người này chẳng qua là bèo nước gặp nhau, mặc dù bọn họ muốn tìm người dẫn đường thuận tiện cho việc tiến vào Phi Tinh đại lục, nhưng cũng không phải hắn không thể.
Huống hồ, lúc trước cứu hắn, tốn kém không ít linh đan, dù gì cũng phải lấy về.
Mặc dù Ninh Ngộ Châu có thể luyện đan, trong không gian cũng có không ít linh thảo làm hậu thuẫn, nhưng con đường tu luyện tốn vô số tài nguyên, phía sau bọn họ còn có gia tộc và sư môn, cùng Tiềm Lân Vệ đang phát triển, cần quá nhiều tài nguyên tu luyện, cũng phải dùng tiết kiệm chút.
Kiều Nhạc Thủy phòng bị một lát, phát hiện hai người kia căn bản không để ý tới hắn, sau khi hỏi tên xong, liền ném hắn ở một bên mặc kệ, không khỏi có chút buồn bực.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến gì đó, trong nháy mắt trừng to hai mắt.
Hắn vậy mà khôi phục thần trí rồi?
Chờ sau khi kiểm xong, Kiều Nhạc Thủy càng không thể tưởng tượng nổi, lần này thời gian hắn thanh tỉnh vậy mà nhanh hơn so với trước đây, chỉ một ngày thời gian liền thanh tỉnh, làm sao có thể?
Tóm lại không phải bản thân hắn đột nhiên thanh tỉnh, chẳng lẽ..
Ánh mắt Kiều Nhạc Thủy nhìn về phía hai người sóng vai ngồi ở trên đá ngầm, âm thầm kiểm tra thân thể của mình, phát hiện mặc dù tu vi còn chưa khôi phục, nhưng thân thể cũng không có khác thường, hiển nhiên sau khi bọn họ trói hắn lại, cũng không làm gì hắn.
Nghĩ tới đây, Kiều Nhạc Thủy không khỏi trầm mặc.
Người và yêu thú đều trên đá ngầm đều không chú ý tới Kiều Nhạc Thủy, cũng không biết tâm tình dao động lúc này của hắn, ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh, gặm cây mía biển thì gặm cây mía biển, cực kỳ bận rộn.
Văn Kiều nhìn trăng non trên biển, quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, chàng có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Bây giờ không phải đang nghỉ ngơi sao? Nếu nàng muốn xuống biển, vậy thì đi đi."
Văn Kiều quả thực dự định lại vào biển một chuyến sau khi cơm nước xong, kiếm chút nguyên liệu nấu ăn ngon để dành, chỉ là Kiều Nhạc Thủy đột nhiên xuất hiện đánh vỡ kế hoạch của nàng.
Nàng quay đầu nhìn Kiều Nhạc Thủy một chút, không quá yên tâm khi để Ninh Ngộ Châu ở lại chỗ này, ngộ nhỡ người này còn có đồng bạn, làm bị thương phu quân yếu đuối nhà nàng thì làm sao bây giờ?

Kiều Nhạc Thủy đột nhiên chạy ra từ trong động dưới đá ngầm, đã vậy bộ dáng còn tẩu hỏa nhập ma, làm sao Văn Kiều có thể không nghi ngờ?
Chỉ là thời gian qua lâu như vậy, vẫn không có phát hiện hải vực xung quanh có thay đổi gì, nên cảm thấy có phải là nàng đa tâm? Tuy là như thế, nhưng nàng vẫn không dám tùy tiện lưu lại Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu niết lòng bàn tay mềm mại của nàng, biết nàng cố kỵ, ấm giọng nói: "Không phải còn có Văn Cầu Cầu sao? Gọi nó ra là được."
Nghe được ám hiệu của hắn, Văn Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu như gặp phải nguy hiểm, phu quân nhà nàng còn có thể trốn vào trong không gian, mình cũng không cần thiết lưu lại nơi này bảo vệ hắn.
Chờ sau khi Đại Mao Cầu bị Ninh Ngộ Châu đưa ra từ trong không gian, Văn Kiều nói với Đại Mao Cầu: "Văn Cầu Cầu, ta muốn cùng đám Văn Thỏ Thỏ vào trong biển kiếm chút đồ ăn ngon, ngươi ở đây cùng Ninh ca ca, nếu có người không có ý tốt xuất hiện, trực tiếp đâm chết bọn họ, biết chưa?"
Văn Cầu Cầu hướng về phía nàng kêu hai tiếng chít chít, đôi mắt xanh mênh mang cong lên, tỏ vẻ mọi việc cứ giao cho nó.
Sau khi Văn Kiều dặn dò xong Văn Cầu Cầu, liền đi về phía Kiều Nhạc Thủy.
Kiều Nhạc Thủy trông thấy nàng, trên mặt có phòng bị cũng có chút khẩn trương, nhịn không được hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Người cứu ngươi."
Văn Kiều trả lời, nhưng chuyện nàng làm lại hoàn toàn tương phản với đáp án của nàng.
Chỉ thấy nàng rút lại roi dài Thạch Kim Mãng đang trói Kiều Nhạc Thủy, không đợi Kiều Nhạc Thủy phản ứng, sợi dây leo Thiên Ti đằng đã trói Kiều Nhạc Thủy lần nữa, dây leo nghìn vạn sợi kia, mỗi một sợi nhỏ như sợi tóc, một lần nữa trói Kiều Nhạc Thủy không thể động đậy.
Kiều Nhạc Thủy không hiểu nàng đây là có ý gì.
Văn Kiều cũng không có giải thích, thu hồi roi Thạch Kim Mãng, mang theo hai con yêu thú, ngự kiếm rời khỏi bãi đá ngầm, lúc bay đến trên mặt biển, đột nhiên bịch một tiếng nhảy vào trong biển.
Người trên đá ngầm có thể thấy rõ một người hai thú kia chơi đùa trên mặt biển trong chốc lát, sau đó mới chìm vào trong biển.
Ánh trăng như nước, sóng biển vỗ nhẹ vào đá ngầm, sóng nước đẩy ra từng tầng từng tầng, biển cả dưới ánh trăng dịu dàng mà tĩnh mịch.
Kiều Nhạc Thủy nhìn chằm chằm mặt biển sóng gợn lăn tăn dưới ánh trăng, ánh mắt rơi xuống nam nhân ngồi ở bên cạnh đá ngầm vẫn nhìn qua mặt biển.
Gió đêm vén mái tóc dài đen nhánh như gấm của hắn, từ vị trí của Kiều Nhạc Thủy, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên tuấn mỹ của nam nhân kia, chỉ thấy hai mắt của hắn nhìn chằm chằm mặt biển không chớp mắt, không hề bố thí cho người bên ngoài một phân một hào nào.
Bên cạnh nam nhân kia ngồi xổm một con yêu thú lớn lên giống mao cầu, thỉnh thoảng nó sẽ quay đầu nhìn qua, nhưng bộ dáng này giống viên cầu lông xù đáng yêu, ngược lại giống yêu sủng nhóm nữ tu nuôi để trêu đùa, thực sự không có tính chấn nhiếp gì.
** *
Lúc tiến vào trong biển, Văn Kiều liền để Văn Thỏ Thỏ dẫn đường, trước tiên đi tới chỗ sinh sống của tôm Hàn Tinh Băng Văn cấp bảy.
Tôm Hàn Tinh Băng Văn là yêu thú hệ băng, nơi chúng nó sinh sống linh lực băng cực kỳ dồi dào, vừa đến gần, Văn Kiều đã cảm giác được cơn lạnh gặm nhấm cả người, giống như nước biển xung quanh đều biến thành vũng nước lạnh, lạnh thấu xương.
Nàng phủ một cái lồng linh khí lên thân thể, ngăn cản cái lạnh xung quanh, để tránh thân thể cứng ngắc, bất lợi cho việc chiến đấu.
Càng bơi về trước, nước biển càng lạnh, Văn Kiều cảm giác lông mày của mình đều nhuộm lên một tầng băng sương, thân thể lạnh đến mức có chút cứng ngắc, chỉ có thể không ngừng vận chuyển linh lực chống lạnh, tiêu hao không ít linh lực, nhưng lại không thể không làm.
Băng linh lực ở đây rất nồng, cũng không biết Văn Thỏ Thỏ làm sao dám chạy đến loại địa phương này bắt tôm Hàn Tinh Băng Văn, chẳng lẽ là bản năng ăn hàng làm nó loại trừ muôn vàn khó khăn?
Văn Thỏ Thỏ dẫn đường ở phía trước, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng so với rất nhiều yêu thú sống trên lục địa mà nói, đã rất lợi hại.
Tôm Hàn Tinh Băng Văn sống ở một chỗ phủ kín cát đá tại đáy biển, nơi này khí lạnh rất nặng, sống ở đây đều là một số hải thú hệ băng.
Văn Kiều còn chứng kiến không ít linh thảo thuộc tính băng, nhịn không được liền đào một chút nhét vào trong túi trữ vật.
Lúc này, Văn Thỏ Thỏ bơi tới, thân thể lông xù vỗ vào mặt nàng, nhắc nhở nàng tôm Hàn Tinh Băng Văn đã xuất hiện.
Văn Kiều đi theo Văn Thỏ Thỏ trốn phía sau một khối nham thạch to lớn, Văn Cổn Cổn bám lấy bả vai Văn Kiều, một người hai thú thăm dò.
Chỉ thấy một con tôm Hàn Tinh Băng Văn vô cùng to lớn chui ra từ bên trong khe hở của một khối nham thạch cách đó không xa, ngay sau đó lại có thêm một con chui ra ngoài.
Một con, hai con, ba con..
Văn Kiều đếm, tổng cộng có gần ba mươi con tôm Hàn Tinh Băng Văn từ bên trong khe nham thạch chui ra, bọn nó giống binh sĩ xếp hàng, sắp xếp đến ngay ngắn trật tự, đi theo con tôm Hàn Tinh Băng Văn chui ra ngoài đầu tiên, tại đáy biển diễu võ giương oai tiến lên, càng tôm to lớn vung vẩy, có thể trực tiếp kẹp vỡ nham thạch.
Văn Thỏ Thỏ là con thú nóng vội, thấy tất cả tôm Hàn Tinh Băng Văn đã ra ngoài, lập tức vọt tới, biến thành tiểu mao đoàn đánh tới chỗ con tôm Hàn Tinh Băng Văn dẫn đầu kia -- bởi vì con tôm Hàn Tinh Băng Văn này lớn nhất, hiển nhiên là tôm thủ lĩnh của nhóm tôm hùm này, hơn nữa còn là cấp tám, không chỉ có nhiều thịt, đoán chừng cũng món ngon nhất.
Văn Kiều: "..."
Thấy Văn Thỏ Thỏ đã đánh, làm sao Văn Kiều còn có thể tiếp tục trốn, tất nhiên cũng muốn đi qua hỗ trợ.
Tôm Hàn Tinh Băng Văn cũng không phải dễ trêu, phát hiện kẻ địch chạy tới bắt một con đồng bạn của bọn nó vào ban ngày lại xuất hiện, nhao nhao quơ hai chiếc càng lớn cứng như sắt, vừa phun ra băng trùy, vừa hướng về phía địch nhân tiến lên.
Sau một trận hỗn chiến, bọn họ hốt trọn một ổ ba mươi con tôm Hàn Tinh Băng Văn này.
Văn Kiều dùng Thiên Ti đằng trói bọn nó lại, xâu thành một chuỗi, ném vào trong túi yêu thú.
Túi yêu thú là đồ vật chứa yêu sủng do người tu luyện phát minh, cũng chỉ có túi yêu thú mới có thể để cho yêu sủng có sinh mệnh ở lại, bây giờ lại thuận tiện cho Văn Kiều, đều bỏ vào trong, sau khi trở về liền có thể ăn đồ tươi mới.
Sau khi hốt xong một ổ tôm Hàn Tinh Băng Văn, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ vẫn chưa thỏa mãn, lại đi tìm ổ tôm Hàn Tinh Băng Văn tiếp theo, nghiễm nhiên xem nhẹ hàn ý xung quanh.
Thẳng đến lại hốt xong mấy ổ tôm Hàn Tinh Băng Văn, Văn Kiều rốt cuộc chịu không nổi khí lạnh ở dưới đáy biển, nhanh chóng lôi Văn Thỏ Thỏ còn muốn tiếp tục đại chiến với tôm Hàn Tinh Băng Văn rời đi.
So với Văn Thỏ Thỏ chiến ý dâng cao, Văn Cổn Cổn căn bản không có rời khỏi bả vai Văn Kiều, nằm ở trên đó đem chính mình co lại thành một con mao cầu đen trắng, nhìn bọn họ chiến đấu.
Sau khi rời khỏi địa bàn tôm Hàn Tinh Băng Văn, nhiệt độ nước xung quanh dần dần khôi phục bình thường.
Văn Kiều tìm một chỗ nghỉ ngơi, lấy ra mấy khối mật chi bổ sung linh khí.
Lúc trước tại địa bàn tôm Hàn Tinh Băng Văn, vẫn luôn vận chuyển linh lực, sự tiêu hao đối với linh lực cực lớn, linh lực trong ba mươi sáu cái linh khiếu đã tiêu hao gần hết.
Văn Kiều cho Văn Thỏ Thỏ mấy khối mật chi, vừa rồi nó cũng rất vất vả, Văn Cổn Cổn không làm hết, tất nhiên không có.
Văn Cổn Cổn nhìn bọn họ, kêu vài tiếng ừm ừm, ừm đến Văn Kiều chịu không được, không thể làm gì khác hơn nói: "Đợi lát nữa đi địa bàn ốc Hoàng Kim, ngươi phải ra sức, mới có mật chi."
Văn Cổn Cổn bày tỏ: Không có vấn đề, giao cho nó là được!
Điều này khiến Văn Kiều có chút ngờ vực, cảm giác nó đồng ý quá sảng khoái, không giống phong cách Văn Cổn Cổn.
Chờ bọn họ đến địa bàn ốc Hoàng Kim, Văn Kiều rốt cuộc hiểu vì sao Văn Cổn Cổn đồng ý sảng khoái như vậy.
Ốc Hoàng Kim sinh sống ở một mỏm núi đá màu trắng tại đáy biển.
Trong biển sâu tối tăm, trên núi đá bóng loáng màu trắng, một con ốc Hoàng Kim nằm trên đó, xung quanh hải vực rất yên tĩnh, giống như trừ con ốc Hoàng Kim này, không có những sinh linh khác.
Văn Cổn Cổn đi qua chỗ một con ốc Hoàng Kim.
Vào lúc Văn Cổn Cổn xuất hiện, đột nhiên một mũi tên linh quang màu vàng bắn nhanh về phía nó.
Linh quang màu vàng xán lạn kia, phá vỡ hắc ám dưới đáy biển, cực kỳ xinh đẹp, cũng nguy hiểm đến cực điểm.
Văn Cổn Cổn dựng thẳng một bức tường đất bên người, ngăn cản mũi tên linh quang kia.
Kế tiếp lại lần lượt xuất hiện mấy chục mũi tên linh quang, vô số mũi tên linh quang màu vàng lặng yên không một tiếng động xuất hiện dưới biển sâu, đâm mạnh vào tường đất, đến nỗi tường đất cứng rắn kia đều rạn nứt.
Văn Cổn Cổn gánh lấy vô số mũi tên linh quang tiến lên, những mũi tên linh quang đó đều bị ngăn cản bởi tường đất trước mặt nó.
Lúc này, mỏm đá chỗ con ốc Hoàng Kim kia đột nhiên sụp đổ, hơn nữa nhanh chóng hình thành một cái lồng giam, nuốt lấy con ốc Hoàng Kim kia, chỉ còn lại một phần đuôi nhọn xoắn ốc lộ ra, đặc biệt nổi bật trên mỏm đá màu trắng kia.
Văn Cổn Cổn ngồi trên đống đá nuốt lấy ốc Hoàng Kim kia, hướng về phía Văn Kiều bọn họ kêu một tiếng, để bọn họ chạy tới bắt ốc.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ qua đó.
Chờ tới lúc Văn Cổn Cổn thả con ốc Hoàng Kim bị vây kia ra ngoài, con ốc Hoàng Kim đó đã không còn sức chiến đấu, trốn ở bên trong vỏ ốc, làm sao chào hỏi cũng không chịu ra.
Vũ khí của ốc Hoàng Kim là một loại mũi tên linh quang màu vàng, loại mũi tên linh quang không có hình thể này, có thể xuyên thấu linh khí, lực sát thương đối với người tu luyện rất lớn.
Cũng bởi vì mũi tên linh quang của ốc Hoàng Kim thật sự đáng sợ, coi như biết chất thịt của nó cực kì ngon, cũng hiếm có sinh linh dám có ý đồ với nó.
Nhưng mà đối với Tiểu Thực Thiết thú hệ thổ Văn Cổn Cổn mà nói, mũi tên linh quang của ốc Hoàng Kim không có bao nhiêu tác dụng đối với nó, tường đất của nó ẩn chứa dị thổ, hoàn toàn có thể ngăn cản mũi tên linh quang kia, thậm chí Văn Cổn Cổn có thể điều khiển lớp đất đá nơi ốc Hoàng Kim sinh sống nuốt lấy chúng nó, nhốt bọn nó lại không còn cách nào khác lại đi ra.
Văn Kiều thu hồi con ốc Hoàng Kim kia, khích lệ Văn Cổn Cổn một phen, ban thưởng nó mấy khối mật chi.
Văn Cổn Cổn đạt được mật chi lập tức bắt đầu gặm, leo lên bờ vai Văn Kiều, để Văn Kiều mang theo nó tiếp tục tìm con ốc Hoàng Kim tiếp theo -- lười đến nước này cũng không có yêu thú nào khác.
Ốc Hoàng Kim cũng không thích tụ tập chung một chỗ, thường cách một đoạn, mới có thể gặp được một con.
Văn Kiều và Văn Cổn Cổn, Văn Thỏ Thỏ cùng một chỗ, bắt sạch đám ốc Hoàng Kim trưởng thành sinh sống trong núi đá tại mạnh đáy biển này, lưu lại mấy con tức giận phun ra mũi tên linh quang về phía bọn họ, một người hai thú mau chóng trốn đi.
Chờ bọn họ trở lại mặt biển, ban đêm đã qua, mặt trời đỏ từ mặt biển dâng lên.
Văn Kiều mang theo hai con yêu thú trở lại chỗ đá ngầm nghỉ ngơi lúc trước, phát hiện Ninh Ngộ Châu ngồi ở chỗ đó về phía bên này, liền phất tay chào hỏi từ xa: "Phu quân, chúng ta đã về rồi."
Trên mặt Ninh Ngộ Châu nở nụ cười, dịu dàng nói: "Thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, không có việc gì."
Sau đó lại nói cho hắn biết, đêm nay bọn họ có bao nhiêu chiến lợi phẩm, về sau không lo không có hải sản ăn nha.

Nói xong chuyện vui, ánh mắt Văn Kiều rơi xuống trên thân Kiều Nhạc Thủy vẫn còn bị trói.
Kiều Nhạc Thủy trông có chút tiều tụy, cho dù là ai bị người trói như thế sau khi bị thương, đều sẽ biến thành cải trắng nhỏ tiều tụy, hắn cũng không ngoại lệ.
"Phu quân, tối hôm qua không có ai đến đây chứ?"
"Không có."
Văn Kiều lấy ra một con tôm Hàn Tinh Băng Văn, vỗ một chưởng vào nó, con tôm hùm giương nanh múa vuốt kia liền nghỉ cơm, mặc người chém giết.
Kế tiếp, bọn họ lại ăn một bữa ăn ngon.
Mùi thơm của đồ ăn theo gió biển thổi qua, Kiều Nhạc Thủy cảm thấy vừa thèm vừa mệt, cả người đều không tốt.
Đây quả thực là thả độc giữa ban ngày, còn không cho hắn ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, Văn Kiều mới đi qua thu hồi Thiên Ti đằng trói lại Kiều Nhạc Thủy, cũng vứt ra một viên Ngũ Chuyển Thanh Dương đan cho hắn.
Kiều Nhạc Thủy nhìn linh đan trong tay, lại là linh đan cực phẩm, mặc dù tối hôm qua khi tỉnh lại đã có hoài nghi, nhưng thấy nàng không thèm nháy mắt quăng ra một viên linh đan cực phẩm, vẫn khiến hắn nhịn không được kinh hãi.
Kiều Nhạc Thủy chần chừ một lúc, liền ăn viên Ngũ Chuyển Thanh Dương đan kia, cảm giác được thức hải một mực đau đớn thoáng được vỗ yên mấy phần, càng cảm thấy giật mình, linh đan này vậy mà có tác dụng trị liệu thức hải có thương tích.
Lúc này, một giọng nam ấm áp vang lên: "Vị công tử này, chúng ta tâm sự đi."
Kiều Nhạc Thủy nhìn về phía Ninh Ngộ Châu vừa mở miệng, ánh mắt lóe lên.
Tối hôm qua bọn họ ở trên đá ngầm hứng gió đêm cả đêm, người này ngồi ở trên đá ngầm, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, bộ dáng nhìn về phía biển cả kia, nghiễm nhiên tựa như hòn vọng phu, Kiều Nhạc Thủy trông thấy cũng nhịn không được oán thầm: Đã không nỡ để đối phương rời đi, tại sao không đi cùng?
Kiều Nhạc Thủy co quắp đi tới trước mặt bọn họ, mím môi không nói gì.
"Lúc chúng ta gặp được ngươi, chắc hẳn ngươi cũng biết tình huống của mình đi?" Ninh Ngộ Châu nói thẳng vào vấn đề.
Kiều Nhạc Thủy trầm mặt gật đầu, nhìn về phía bọn họ, muốn nói lại thôi.
Ninh Ngộ Châu trông giống như một người tốt rất biết quan tâm, ôn hòa nói: "Ngươi là muốn hỏi, lúc ấy chúng ta cho ngươi ăn linh đan gì sao? Cũng không nhiều lắm, Dưỡng Nguyên đan, Thanh Tâm đan, Thiếu Dương đan, Ngũ Chuyển Thanh Dương đan.."
Kiều Nhạc Thủy nghe được tê cả da đầu, trừ Dưỡng Nguyên đan và Thanh Tâm đan, những linh đan khác hắn căn bản chưa từng nghe thấy, cho dù là Dưỡng Nguyên đan, đó cũng là linh đan cực kì khó luyện chế, là loại căn bản không mua được trên thị trường.
Chẳng trách thần trí của hắn đột nhiên khôi phục.
Kiều Nhạc Thủy tâm tình nặng nề, lúc này ngược lại tình nguyện thần trí mình không có khôi phục, tránh khỏi hắn đối mặt hai chủ nợ, căn bản không biết làm sao bây giờ.
"Ta đã kiểm tra cho ngươi, linh lực trong cơ thể ngươi hỗn tạp, kinh mạch có hiện tượng vận chuyển nghịch hướng, không phải là tẩu hỏa nhập ma, nghiêm trọng nhất là thức hải của ngươi..
Muốn chữa khỏi, cũng không dễ dàng." Ninh Ngộ Châu cẩn thận nói.
Nhưng mà Kiều Nhạc Thủy lại chỉ nghe được một câu cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu không lưu loát: "Ý ngươi là thương thế của ta có thể trị?"
"Tất nhiên có thể, chỉ là có chút phiền phức."
Vẻ mặt Kiều Nhạc Thủy không ngừng thay đổi, lộ ra thần sắc như khóc như cười.
Một hồi, hắn rốt cuộc đưa ra quyết định, cung cung kính kính hướng về phía Ninh Ngộ Châu cúi đầu vái thật sâu: "Mời công tử cứu giúp! Nếu công tử có thể cứu tại hạ, tại hạ nhất định dốc sức báo đáp."
Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu, dường như né tránh lễ của hắn, nói ra: "Cứu ngươi tất nhiên là có thể, ngươi đứng lên trước, ta có lời hỏi ngươi."
Kiều Nhạc Thủy cung cung kính kính đứng dậy, đoan đoan chính chính ngồi ở Ninh Ngộ Châu trước mặt, nghiễm nhiên chính là một đồ đệ nghe theo lời dạy dỗ của sư phụ.
Thái độ trước sau thay đổi quá lớn, Văn Kiều và đám Văn Thỏ Thỏ trông thấy trợn mắt há hốc mồm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.