Phù Dung

Chương 15:




Chẳng lẽ Tô Tuyết không còn yêu Lạc Quân đế?
Không! Tô Tuyết vẫn rất yêu hắn! Yêu đến cuồng si!
Vậy tại sao nàng lại cư xử như vậy? Mỗi lần nhìn thấy hắn liền tránh né không ngừng?
Sự nhẫn nại của Lạc Quân đế đã bị chọc phá, hắn không kiềm được giận dữ mà quát:
- Rốt cuộc nàng muốn gì? Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Nàng đang làm sao vậy...
Tô Tuyết bị hắn quát liền không nén được mà rơi lệ. Tô Tuyết luôn yếu đuối, chính là một cô nương đơn thuần, trước khi gặp Lạc Quân đế, nàng chính là đóa hoa rạng rỡ trong nắng, là cánh bướm tự do bay lượn trong gió, đã từng thanh thản mà trải qua những tháng ngày như vậy. Nhưng, tất cả đã kết thúc kể từ ngày nàng đặt chân vào chốn thâm cung này, nàng đã không còn nụ cười rạng rỡ, sự ngây thơ trong mắt cũng mất đi, thay vào đó là phiền muộn, ưu tư. Dù hắn luôn cố gắng bảo vệ nàng, cố hết sức để nàng không rơi vào vòng nguy hiểm, nhưng hắn vẫn thất bại để giữ cho nàng mãi là cô nương thuần khiết của trước kia...
Lạc Quân đế cảm thấy thất bại, không cam lòng.
- Rốt cuộc... ta phải làm gì? Ta phải làm gì để giữ nàng ở lại bên cạnh ta đây...
Hắn nói mà không kiềm được run rẫy, hắn sợ, sợ lại đánh mất nàng lần nữa.
Hắn chưa hề quên, lúc trước, khi lấy được ký ức kiếp trước, nàng đã vội vã trốn chạy thế nào. Nếu hắn không nhanh chân, nếu hắn không có quyền uy trong tay, có phải hay không nàng sẽ mãi mãi rời xa hắn? Trong khi hắn vừa nhớ ra liền chỉ muốn tìm nàng, bất chấp tất cả để tìm nàng!
Nghĩ tới đó, hắn không nén được phẫn nộ. Hắn không cho phép! Hắn không cho phép nàng rời bỏ hắn, nên hắn vừa nài nỉ vừa cưỡng ép nàng vào cung nhưng hắn cũng không cho phép nàng chán ghét hắn!
- Quân...
Cuối cùng, Tô Tuyết vẫn là không đành lòng, nàng lê bước tới gần Lạc Quân đế, gối đầu lên chân hắn mà nước mắt không ngừng rơi.
- A Tuyết không phải trách chàng... chỉ là... A Tuyết sợ. Thiếp sợ lắm...
Lạc Quân vẫn không nói.
Tô Tuyết vẫn thủ thỉ:
- Không phải thiếp không muốn ở cùng chàng, mà vì A Tuyết sợ... sợ lại một lần không thể bảo vệ được đứa nhỏ của chúng ta...
Tô Tuyết đau khổ lấy tay ôm bụng mình, nơi đó, đã từng có một sinh mạng, là tất cả tình yêu của nàng, nhưng chính nàng đã đánh mất nó. Dù đã trôi qua một kiếp người, nỗi đau đó vẫn hiện rõ trước mắt, làm Tô Tuyết không ngừng run sợ. Nàng không muốn lại một lần nữa nếm nỗi đau đó, nàng không chịu nổi.
Cơ thể của Lạc Quân cũng run lên.
Hắn nhớ chứ! Đó là đứa con mà hắn luôn mong chờ! Hắn đã vạch ra rất nhiều kế hoạch cho tương lai của đứa nhỏ đó! Chỉ là... hắn không ngờ được, dù hắn có cẩn thận bày bố, bảo vệ đến thế mà Tô Tuyết vẫn bị hạ thủ!
Tô Tuyết mất con, hắn cũng mất con, hắn còn mất hết cả kỳ vọng của mình!
Mối hận đó cho tới giờ, dù kẻ thù đã bị hắn giết qua một lần, hắn vẫn không quên!
Hắn cũng tự hiểu, lúc này, cho dù hắn có hứa hẹn cỡ nào, Tô Tuyết cũng không tin tưởng, nàng không muốn lại đánh cược lần nữa cũng không có can đảm đó. Huống hồ, hắn thật có thể bảo đảm tuyệt đối an toàn cho nàng? Kiếp trước, không phải vẫn có kẻ hở để người khác lợi dụng sao? Kiếp này, có thể cam đoan sẽ không xảy ra việc ngoài tầm kiểm soát?
Một đế vương thế mà muốn bảo vệ nữ nhân của mình cũng phải rào trước đón sau! Thật sự quá châm chọc!
Nhưng tất cả những chuyện này xảy ra cũng là bởi vì hắn hiện tại hắn không ở thế chủ động! Hắn vẫn chưa đủ mạnh! Kiếp trước, để đi con đường này, hắn đã mất hơn mười năm! Kiếp này, hắn không cần nhiều thời gian tới như vậy!
Lạc Quân đế đặt tay lên đầu Tô Tuyết, vuốt vuốt mái tóc của nàng, trấn an:
- Nàng yên tâm đi! Rất nhanh! Sẽ rất mau tới lúc ta thanh tẩy hết toàn bộ thâm cung này, biến nơi này thành nhà của nàng, nơi nàng sống mà không cần phải lo toàn sợ sệt nữa...
Tô Tuyết nghe thấy sự quyết tâm, cả lãnh khốc trong lời nói của Lạc Quân đế, chỉ là, khi Tô Tuyết ngước mặt lên, trên khuôn mặt của Lạc Quân đế nào có tia giá rét nào. Nếu có, chỉ có yêu thương và bao dung. Hắn nhìn nàng nhẹ nở nụ cười và nói:
- Đến lúc đó, chúng ta có thể quang minh chính đại đứng cạnh nhau, ta sẽ bố cáo cả thiên hạ biết nàng là Hoàng hậu của ta, là Hoàng hậu duy nhất của ta. Đến lúc đó... chúng ta sẽ cùng nhau sinh hoàng nam, hoàng nữ..., được không?
Tô Tuyết lại rơi lệ.
Nàng không phải ham tiếc gì vị trí cao xa kia, cả kiếp trước, lẫn kiếp này, nàng cũng không nghĩ sẽ chiế lấy vị trí đó, nàng chỉ đơn giản muốn được ở bên cạnh hắn mãi không chia lìa mà thôi.
Và điều khiến nàng cảm động hơn cả chính là chân tình của Lạc Quân đế. Hắn là thành tâm thành ý thương yêu, bảo vệ và tôn trọng quyết định của nàng. Là một nữ nhân, còn điều gì đáng quý hơn thế nữa?
Tô Tuyết khẽ nở nụ cười nói với Lạc Quân đế:
- Được, đến khi đó, chúng ta sẽ cùng nhau sinh thật nhiều đứa trẻ nhé...
Chiêu Dương Cung hiếm hoi có giờ phút mây đen bị xua tan, ấm áp ngập tràn khắp nơi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.