Phong Vân Ngạo Thiên

Chương 6: Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh (2)




Lê tấm thần đầy vết thương về phía nơi có tiếng nước chảy không xa, nàng vốc một nắm nước trong tay cố chà rửa tạm thời những vết bẩn trên cơ thể tiện đó ngó xuống nhìn xem dung mạo mà người ta chửi rủa là xấu xí xem như thế nào. Thế nhưng vừa mới nhìn xuống mặt nước dòng suối nhỏ, dù đã đoán trước vài phần thì nàng cũng phải giật mình. Màu da xanh vàng bệnh tật, mụn nhọt nổi lên làm cho làn da vốn bệnh tật càng trở nên xấu xí, bên má trái còn có một vết thương to như hình con rết ghê rợn vô cùng. Haizzzz, thảo nào bị người ta xua như xua vịt ý, đã không tụ tập được huyền lực thì ít ra cũng phải có diện mạo dễ nhìn một chút để còn lấy chút lòng thương chứ bên này thế nhưng dung mạo quỷ khóc thần sầu thế này thì bảo sao mà không bị ghét cho được. Vừa miên man suy nghĩ, vừa đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của mình thì bỗng Tiên Nhi cảm giác được có chỗ không đúng, khuôn mặt này có chút khác lạ. Nàng vuốt đi vuốt lại một làn cả khuôn mặt thì vô cùng kinh ngạc. Hóa ra vẻ xấu xí này là một lớp dịch dung hoàn mỹ bên ngoài nếu nàng không phải là Tà y thế kỷ 21 ngửa tay làm mây úp tay làm mưa trong giới y học thì sẽ chẳng thể nào biết được. Thấm một chút nước, lột bỏ từ phần da bên tai sang đến khi bong tróc tấm mặt nạ da người này thì lộ ra một dung mạo khiến nàng cảm thấy rất sửng sốt bởi đó chính là khuôn mặt có đến tám phần giống với khuôn mặt của nàng ở hiện đại nhưng lại tinh xảo hơn nhiều. Có lẽ đây là nguyên nhân nàng* trước đây phải dịch dung chăng? Hay chính là mẫu thân đã làm để bảo vệ nàng nhỉ? Nhưng nếu muốn bảo vệ thì tại sao lại bỏ mặc nàng* lúc trước tự sinh tự diệt. Uẩn khúc quả thật quá nhiều đi. 
Không tiếp tục suy nghĩ linh tinh, gạt mọi chuyện qua một bên, nhìn những vết thương chằng chịt trên da, nàng cố gắng gượng dậy một cách khó nhọc tìm một chút dược thảo cạnh dòng suối. Vì dòng suối nằm cạnh Khấp Huyết sâm lâm nên cũng có kha khá dược thảo đơn giản đủ để xử lí vết thương ngoài da nhưng muốn chúng nhanh hồi phục thì hơi khó. Cứ thế suốt một tháng trời sống bên cạnh dòng suối, bắt cá để ăn, dùng dược thảo trị thương thì căn bản Tiên Nhi đã gần như hồi phục. Trong lúc nhàn rỗi nàng phát hiện thỉnh thoảng sẽ có một số võ sư vào trong sâm lâm này để giết ma thú. Mỗi lần như vậy nàng đều né tránh không để bọn họ phát hiện vì nàng ở thế giới này chưa đủ lực để chống trả họ và ma thú. Dù sao thì ma thú cũng không ở bên ngoài bìa rừng này. Trời sẩm tối, ngồi bên đống củi đang cháy dở, Tiên Nhi lần đầu tiên mở thần thức tiến vào khu đan điền muốn xem tình hình mình vì sao không thể tụ tập được huyền lực. Theo nhưng tia tinh thần lực dò xét từng ngõ ngách bên trong cơ thể rồi tiến vào đan điền. Nàng thấy một đám hắc vụ chắn trước đan điến- nó chính là lý do vì sao mỗi khi đem huyền lực ở bên ngoài vào thì đều không thể tiếp thu được. Cố gắng nhìn rõ thêm một chút, hóa ra nó là do chất độc thẩm thấu mà thành, tạo rào cản khi tu luyện. Len lỏi qua kí ức của chủ thể thì độc này chính là do mẫu thân của vị ''tiểu thư'' đã đánh chết ''Độc Tiên Nhi'' trước cũng chỉ vì khi 5 tuổi trong đợt khảo nghiệm thiên phú của chủ thể lúc trước là linh hoàn thể có thể tụ tập được linh khí trời đất là yêu nghiệt không kém gì triệu hồi sư nhưng cách tu luyện linh hoàn thể này đã thất truyền mấy vạn năm nên ngay lập tức bị xem là phế vật không còn được gia chủ bảo hộ mà con bà ta lúc trước có xích mích với chủ thể nên liền hạ độc định độc chết chủ thể thế nhưng không biết là do may mắn hay sao mà chủ thể không chết cho đến khi nàng từ thế kỷ 21 đến đây nhập vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.