Phong Vân Hệ Thống

Chương 49: Rời tộc




Đến buổi trưa, Tấn đi tìm tộc trưởng, nhờ hắn thông tri đến các thành viên gia tộc việc rời  lên "tiên giới".
  Không thể không nói, câu "một người đắc đạo, gà chó cũng thành tiên"  thực sự chuẩn xác. Được lên "tiên giới" là ước mơ của vô số thế hệ tu sĩ trên Thần Thánh đại lục nhưng từ trước tới nay, chỉ có vài người thành công, hầu hết đề dừng bước tại bán thánh đỉnh phong, cuối cùng hao hết tuổi thọ, hoá thành một nắm cát vàng, cả một đời oanh liệt cứ trôi qua như vậy.
Nhưng bây giờ Tấn lại có năng lực đưa cả tộc hắn lên tiên giới, mở ra một con đường mới mà từ trước tới nay chưa ai đi qua, chưa ai làm được. Thậm chí hắn nghĩ sẽ mở một cánh cổng thông lên tiên giới ngay tại Dương gia, để cho các tu sĩ trên đại lục có thể cùng qua đó nhưng hắn vẫn chưa quyết định. Việc này ảnh hưởng quá lớn tới đại lục, cần hỏi thăm ý kiến của cha mẹ mình.
--------
Trong gian phòng riêng của trưởng tộc Dương gia.
" Tộc trưởng, ta có chuyện muốn nói về với ngài" Tấn hời hợt lên tiếng, như thể việc đem cả tộc cùng lên tiên giới là chuyện cỏn con.
  Đối diện, tộc trưởng nghi hoặc, đã rất lâu không thấy Tấn cùng cha mẹ hắn ra khỏi khuôn viên nhà mình, vậy mà hôm nay Tấn lại chủ động đến tìm bản thân, thật lạ
" Có chuyện gì, Tiểu Tấn, "
     " Ta muốn đưa tộc ta rời khỏi đây"
"Hả ??.." Tộc trưởng nghi hoặc càng sâu, còn tưởng mình nghe nhầm, đang yên đang lành, rời tộc làm cái gì ??, Hắn hỏi lại
" Tiểu Tấn, ngươi vừa nói gì, ta hình như vừa nghe nhầm "
" Ta nói,  ta muốn đưa Dương gia rời khỏi đây"
Lần này xác định lời Tấn nói, tộc trưởng lông mày nhăn lại, hai tay gõ mặt bàn, khuôn mặt suy tư, nhìn rất giống một người lãnh đạo thực thụ. Hắn bình tĩnh nói
" Tiểu Tấn, có chuyện gì ngươi cứ nói với ta, rời tộc là chuyện đại sự, nếu ngươi chọc phải người không nên chọc, chúng ta sẽ cùng các trưởng lão thương lượng đối sách, đột nhiên rời tộc để chạy trốn không phải là phương án khả thi nhất, sẽ dẫn đến rất nhiều người phản đối"
Hắn nói vậy nhưng đầu thì loạn cả lên, đang suy nghĩ nên rời tộc đi đâu mới ổn. Người mà Tấn chọc vào không nổi có lẽ lôi cả Dương gia ra chặn người ta một cái hắt xì cũng không đủ.
    Đối diện, Tấn bất đắc dĩ, thật không ngờ trí tưởng tượng của tộc trưởng phong phú như vậy.
    " Ta còn chưa nói hết, ngài làm gì mà chốt nhanh vậy, ai bảo ta chọc phải phiền toái, chỉ là đơn thuần muốn cho mọi người đến một nơi tốt hơn thôi"
" Tốt hơn ??,  Chỗ nào ?" Tộc trưởng thở phào một hơi, thì ra là mình nghĩ nhiều.
" Tiên giới"
  " Ừm, thì ra là tiên.. hả, ngươi vừa nói cái gì, hình như ta lại nghe nhầm. Ngươi xem cái thân già này, đã sắp không chịu nổi nữa, ...". Tộc trưởng thở dài, hắn cho rằng mình bị lãng tai, dù sao những gì hắn vừa nghe thấy quá khó tin.
" Tiên giới " Tấn nhàn nhạt đáp
    "  Ngươi nói lại lần nữa."
  " Trời ạ !! Là tiên giới, tiên giới, tiên giới đó, ngài nghe rõ chưa, tộc trưởng " Tấn như hét lên, hắn sắp không chịu nổi.
     " Được rồi, bình tĩnh, lần này rõ rồi. "
Tộc trưởng vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hắn sợ chọc giận Tấn, Tấn nổi giận, lại giáo huấn bản  thân một phen, đến lúc đó không biết tìm ai mà đòi lý.
      " Nhưng Tiểu Tấn, ta vẫn muốn hỏi một câu, tiên giới ngươi nói có phải là đại lục phía trên Thần Thánh đại lục ??"
   " Chính nó, không sai" Tấn gật đầu, cuối cùng tên này cũng hiểu ra.
      Tộc trưởng đớ người một lúc, sau đó lại gần Tấn, đặt tay lên trán Tấn, lẩm bẩm
  "Kì lạ, không bị sốt"
" Ngài làm gì vậy, tộc trưởng " Tấn khoé miệng co giật.
" Ta nói ngươi này, Tiểu Tấn, việc tu luyện cũng không cần gấp gáp, ngươi xem, bản thân mải mê tới nỗi nói nhăng nói cuội cũng không biết. Để lát nữa sẽ ta gọi thầy thuốc tới kiểm tra cho ngươi, giúp ngươi kiểm tra đầu óc một chút, thuận tiện mua chút dược liệu về bồi bổ tinh thần." Tộc trưởng vừa vỗ vai Tấn vừa nói, rất ra dáng  bậc trưởng bối.
   
      " Haizz" Tấn thở dài, hắn biết việc này với người thường quả thực khó tin, nhất là trong trường hợp ngoài lần chạm trán thái tử, Tấn chưa bao giờ thể hiện khả năng của mình. Việc này cũng giống như một đứa trẻ vừa biết nói thì đã tinh thông kiến thức bậc đại học vậy, chỉ cần là người có chút đầu óc, không ai nguyện ý đi tin tưởng chuyện vô lý này.    

Nhưng ngươi đã không tin thì giải thích gì cũng vô ích, tốt nhất là dùng biện pháp thực tế chứng minh. Thế là không cho tộc trưởng phản ứng, hắn mở ra một thông đạo ngay trong phòng.
   " Được rồi, chính ngài xem đi "
  Tộc trưởng giật mình, lui về sau mấy bước. Nhưng phát hiện phía sau mình là một thông đạo, hắn mới bình tĩnh lại.
Hắn lại gần quan sát, thấy phía dưới là một mảnh mây mù lượn lờ, dưới nữa thì mơ hồ  hình ảnh một thành trấn, nhưng lại vô cùng mờ nhạt.
  " Tiểu Tấn, đây là đâu ?"  Dù hơi ngạc nhiên khi Tấn gọi ra đầu thông đạo này nhưng hắn cũng không quá thất thố. Dù sao hắn cũng là một người sống lâu, kiến thức vẫn phải có. Nhưng hắn chỉ tò mò, không biết cổng dịch chuyển này dẫn tới nơi nào.
" Đó chính là tiên giới trong miệng ngài " Tấn cười cười.
   " Ngươi đang đùa ta sao !!! Tiểu Tấn"  Dù không biết làm thế nào mà Tấn mở ra được một thông đạo, tuy nhiên,  việc này không phải là không thể, một số tu sĩ trên đại lục vẫn có thể làm được. Nhưng mở  ra một thông đạo đến tiên giới lại hoàn toàn bất đồng, đây là "tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả". Đừng nói nhìn, nghe  cũng chưa từng nghe qua. 
     " Tộc trưởng, ngài    thử ngó đầu qua bên đó một chút xem có gì khác, yên tâm, nếu có lỡ ngã xuống đã có ta lo ". Đối mặt nghi vấn của trưởng tộc, Tấn vẫn bình tĩnh trả lời.
   Tộc trưởng nghe Tấn nói vậy  làm theo, hắn cũng không sợ Tấn giở trò gì ám toán hắn. Dù sao  giá trị của bản thân  hắn biết, chỉ có cái chức tộc trưởng là có một chút dùng, nhưng đó là với người khác, cái chức này đã rất nhiều lần hắn muốn truyền lại cho Chiến Thiên hay Dương Tấn, nhưng cả hai đều lười đảm nhiệm, nói gì mà ngại phiền phức, lười làm, bận tu luyện... Mấy lần nghe xong hắn kém chút thổ huyết. Các ngươi làm sao không nghĩ đến ta, ta sắp không chịu được, ta cần về hưu dưỡng lão. Thuyết phục không thành, hắn chỉ có thể lẳng lặng làm tiếp.
    Hắn thong dong đi đến biên giới thông đạo, cẩn thận từng tí một ghé đầu qua. Hai bên thế giới cách nhau một tấm màng mỏng, việc di chuyển qua vô cùng dễ dàng. Lúc đầu, tộc trưởng còn có chút bình tĩnh nhưng khi đầu vừa qua Thần cơ đại lục, sắc mặt hắn đại biến, con ngươi co rụt lại thành sợi chỉ.
    Hắn biểu hiện như vậy là. Bởi vì khi vừa chạm đến không khí của đại lục này, hắn cảm nhận được một luồng linh khí đập thẳng vào mặt. Không chỉ độ nồng đậm gấp mười lần linh khí trên Thần Thánh đại lục mà còn cả chất lượng linh khí, vô cùng tinh khiết, đó là khác biệt về chất.
Lúc này tộc trưởng mới nhớ lại những gì Tấn vừa nói, hắn không khỏi run rẩy, khuôn mặt già nua mang theo một chút không dám tin cùng  hưng phấn. Nếu đây quả thực là thật, gia tộc hắn sẽ một bước lên trời.

    Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, cố giữ cho cơ thể không vì kích động mà ngã xuống, sau đó lui ra, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tấn,
" Tiểu Tấn, ngươi làm sao làm được" 
  " Rất đơn giản, ta chỉ cần qua đó  đánh dấu toạ độ, sau đó phá toái không gian, nối hai đầu thông đạo lại với nhau, sau đó được kết qua như ngài thấy" Tấn vẫn thờ ơ trả lời.
Nhưng tộc trưởng lại đối lập, đầu hắn không nhổ bọt
" Đơn giản cái rắm, ngươi nói thế mà đơn giản, muốn trang bức cũng không cần phải như thế trang,"
      Nhưng mặt ngoài vẫn giữ thái độ lạnh lùng, ra vẻ từng trải
"Thật không ngờ ngươi lại có thực lực này, chẳng lẽ ngươi đã tu luyện đến thánh nhân, lĩnh ngộ không gian pháp tắc ?"
   Bởi vì hắn không hiểu rõ về thánh nhân, tất cả những gì hắn biết về cảnh giới này chỉ qua mấy dòng trên cổ tịch nên hắn mặc định rằng khi đạt đến thánh nhân sẽ có khả năng như Tấn.
  " Ngài  cứ coi là vậy đi"
Tấn cũng lười giải thích gì, tộc trưởng nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy đi.
Nghe Tấn xác nhận, dù có đoán trước nhưng tộc trưởng vẫn hít vào một ngụm khí lạnh, tâm thần theo đó mà chấn động.
Hắn không thể nào hiểu nổi, một người trẻ tuổi làm sao tu luyện đến tình trạng cường hãn như này.  Nhất là với Tấn, hắn vô cùng quen thuộc, tận mắt nhìn Tấn lớn lên, quả thực bình thường không có gì bình thường hơn.
" Có lẽ là do đạt được tuyệt thế truyền thừa đi" tộc trưởng sau đủ lần suy đoán sai cuối cùng chốt lại một câu  đi vào lòng đất.
   
     " Tiểu Tấn, ta thay mặt cả tộc cám ơn ngươi, công tích của ngươi sẽ được ghi vào gia phả  của gia tộc, đời đời truyền xuống"
Nhìn tộc trưởng ánh mắt cảm kích, Tấn có phần không chịu được
" Ha ha, tộc trưởng, ngài nói gì vậy, đều là người một tộc,  đây là ta nên làm" 
Dù sướng muốn chết nhưng Tấn vẫn tỏ ra khiêm tốn.
" Có một đứa con như ngươi, Ngọc Lan cùng Chiến Thiên không biết đã tạo phúc bao kiếp " 
    Kích động qua đi, tộc trưởng đột nhiên nhớ ra điều gì
  "Không đúng, cứ như vậy rời đi không ổn, tiên giới khẳng định cường giả như mây, động một chút là thánh nhân với bán thánh, chúng ta đến đấy chẳng phải là mặc cho người chà đạp ?? Kể cả không phải như vậy, rất nhiều vấn đề khác như nơi ăn, chốn ở, còn sản nghiệp của Dương gia tại Thánh thành nữa.."
  Không thể không nói, phân tích của hắn rất hợp lý, cũng may Tấn đã sớm tính tới, khi tộc trưởng vừa dứt lời, hắn liền hồi đáp
  " Mấy vấn đề này ngài không phải lo, tiên giới đúng là nhiều cường giả nhưng cũng không phải dễ gặp đến, vấn đề an toàn của Dương gia bao tại trên người ta. Nơi ăn, chốn ở ta cũng chuẩn bị xong, đảm bảo khiến mọi người hài lòng. Sản nghiệp của Dương gia thì tốt nhất mọi người quy đổi hết lấy tài nguyên tu luyện vì nơi đó chắc chắn sẽ không sử dụng tiền tệ của Thần Thánh đại lục..."
   Tấn nói một tràng dài, tộc trưởng một bên không ngừng gật gù, hắn bị lời của Tấn thuyết phục. Đợi Tấn nói xong, hắn mới cất lời
     " Nếu thực sự là vậy, ta yên tâm, lát nữa ta sẽ họp để bàn luận vấn đề rời tộc cùng thanh lý sản nghiệp. Có lẽ sẽ mất vài ngày. Không biết ngươi định lúc nào khởi hành ??"
"Tối nay ta cùng cha mẹ và một số người khác sẽ quay lại "tiên giới" lúc đó nếu ngài muốn đi theo cũng không vấn đề gì"

" Tạm thời không cần, việc này không gấp, đợi ta xử lý xong mấy vấn đề kia rồi tính tiếp" tộc trưởng lắc đầu. Hắn định xử lý mọi chuyện ổn thoả mới bắt đầu chuyện rời tộc.
   Tấn cũng không nói gì thêm, hắn dặn dò tộc trưởng một vài vấn đề rồi đi ra khỏi phòng, trong buổi chiều nay, hắn định cày lên năm mươi cấp, dù sao hắn đã kẹt ở lv 49 cũng đã một khoảng thời gian khá dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.