Phong Vân Hệ Thống

Chương 43: Xử lý




Về phần Tấn, hắn không quan tâm mấy người kia nghĩ gì, lúc này, hắn đang phân tích hình ảnh mà thần niệm truyền đến.
   Cách La gia khoảng ba trăm km, có một mật thất ngầm phía dưới lòng đất, xung quanh được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp. Nếu đổi thành người khác, có lẽ muốn phát giác rất khó khăn nhưng cũng may tinh thần lực của Tấn vô cùng cường đại nên việc này đối với hắn dễ như ăn cháo.
Bên trong mật thất, một lão già ngồi xếp bằng, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm tịt, từng sợi pháp tắc  vờn quanh cơ thể, tản mát ra vô cùng vô tận hào quang, nhìn sơ qua rất giống một tên cao nhân đắc đạo. Bên ngoài, linh khí không ngừng bị hắn này hút vào, thu nhập thể nội.
Đây chính là tộc trưởng La gia, hắn đang vô cùng chăm chú, nỗ lực mấy nghìn năm, thành hay bại được quyết định bởi một khắc này.
     Nhưng Tấn làm sao cho tên này toại nguyện, hắn đang có một ý tưởng vô cùng xấu xa.
  Tấn phong cấm hết thảy hành động của bọn người La gia, ra hiệu cho ba người sau lưng im lặng xong, hắn cẩn thận, từng li từng tý một sử dụng pháp tắc không gian  hòng dịch chuyển tộc trưởng  đến trước mặt mình.
  Bởi vì không gian ở Thần cơ đại lục rất cứng rắn nên việc này khá khó khăn,  cũng may tên tộc trưởng vô cùng chăm chú tu luyện nên hắn cũng không bị phát giác. Tấn thuận lợi dịch chuyển đến trước mặt mình cùng đám người La gia.
  Thanh Trúc, Phùng Đức cùng La Chiến bởi vì đã được nhắc nhở trước nên dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn giữ im lặng. Nhưng đám người la gia thì  không đồng dạng, nhận ra được phía trước là trưởng tộc, từng tên cố gắng mở miệng để phát ra âm thanh nhưng đều bị Tấn  ngăn chặn, một tiếng thở cũng không nghe thấy. Tất cả mặt mũi đỏ bừng, tròng mắt hiện lên tơ máu, không ngừng hướng về phía tộc trưởng, mong tên này để ý đến bất thường xung quanh. Nhưng tất cả là vô ích, tên tộc trưởng đang vô cùng nhập thần, không hề phát giác được điều gì.
  Đám người vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục "phùng mang trợn má" để ra hiệu. Nếu ai không biết có lẽ sẽ lầm tưởng hai bên là địch nhân sinh tử.  Tình cảnh vô cùng khôi hài.
Tất cả vẫn tiếp diễn cho đến vài phút sau, Tấn quan sát thấy khoảng cách đột phá của tên tộc trưởng đã rất gần, bầu trời mây đen cũng bắt dầu ngưng tụ thì Tấn mới bắt đầu ra tay, thực hiện chiêu trò " bỉ ổi" của mình.
Tấn nhẹ nhàng đi về phía sau của tên này, dùng khẽ đẩy bờ vai hắn, vừa đẩy vừa hô to
" Hù, ngạc nhiên chưa".
  Hành động của Tấn khiến ba người đằng sau dở khóc dở cười, không biết nói gì cho phải. Còn đám người La gia thì từng tên bi phẫn tới cực điểm, thậm chí, có tên còn muốn tự bạo để cho Tấn ăn quả đắng nhưng đề bị Tấn phát hiện và ngăn cản.
     Tấn nhìn đám người, từng tên  ánh mắt nhìn vào hắn như muốn ăn tươi nốt sống hắn.  Tấn nội tâm vô cùng sảng khoái, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn khi làm ra trò trẻ con này.
    Tấn thì tốt nhưng tên tộc trưởng phải gặp xui xẻo rồi. Trong lúc trùng kích cảnh giới, cấm kị nhất là có người tới quấy rầy, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng lớn   đến thành bại chứ không cần phải nói một màn như vừa rồi. Tên này sắc mặt trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi, linh khí trong thân vốn đang vận chuyển cực kì có quy luật bỗng nhiên tán loạn, khí huyết đảo lưu. Dị tượng xung quanh thì biến mất không sót lại chút gì, tu vi từ thánh chủ đỉnh phong sụt giảm xuống còn thánh nhân.  Hắn ngã soài ra đất, miệng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, cơ thể thi thoảng giật giật, đã hôn mê bất tỉnh.
Tấn hài lòng, cho bọn người La gia khôi phục khả năng nói chuyện, để xem bọn này phản ứng ra sao với thành quả vừa rồi.
Vừa khôi phục, cả đám nhìn về phía Tấn, miệng không ngừng chửi rủa.
" Súc sinh, ngươi không phải là người.."
" Ta nguyền rủa ngươi chết không có chỗ chôn.."
" Sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy, ngươi có còn là con người sao ??"
Không ngoài dự đoán của Tấn, bọn người phản ứng vô cùng mãnh liệt. Nhưng khi nghe một đám ác nhân nói mình thất đức, Tấn hơi khó chịu.
" Tất cả các ngươi ngậm miệng cho ta", Tấn thu hồi vẻ tí tởn,nghiêm mặt quát
Lập tức mấy chục người im bặt, một tiếng thở cũng không nghe thấy. Cả đám tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực ra là hắn lại tiếp tục phong cấm mồm bọn này lại.
  
   "Ta biết các ngươi rất tức giận nhưng thì làm sao, liên quan đếch gì đến ta, các ngươi càng giận, ta lại càng vui"
Tấn nhìn đám người cười mỉa.
  Đám người cũng nhìn Tấn, lại càng thêm phẫn nộ.
  " Nhưng ta Dương Tấn không phải loại người không nói lý, các ngươi chẳng lẽ đến bây giờ vẫn nghĩ ta đây ăn no rảnh háng, không có việc gì làm, tìm đến gia tộc các ngươi gây sự?"
Tất cả nghe vậy mới thoáng bình tĩnh lại, từng cái nhìn vào Tấn, như chờ hắn giải hoặc.
    "Các ngươi có nhận ra hai người phía sau ta ?"
"Không sai, hai người bọn họ chính là tù nhân mà các ngươi đã bắt giữ, tra tấn gần hai mươi năm qua" không cần biết bọn người đã nhớ lại dung mạo Phùng Đức cùng Thanh Trúc không, Tấn nói luôn cho đỡ phí thời giờ.
  "Ta cùng họ, vô cùng "quen thuộc" , hôm nay ta đến cứu họ, thuận tiện dạy dỗ cho La gia các ngươi như thế nào làm người, ỉ vào một chút sức mạnh, muốn làm càn làm bậy. Các ngươi vì mục đích bản thân mà tàn sát cả một gia tộc. Loại người như các ngươi xứng đáng nói ta thất đức, nói ta không phải là người sao ?."
Tấn nói xong, giải trừ phong cấm nhưng lần này, cả đám không còn sồn sồn lên như trước mà lựa chọn giữ trầm mặc. Mặc dù chuyện này là một tay tộc trưởng cùng con của hắn dàn xếp nhưng bọn họ không tránh khỏi có liên quan.
   Năm đó, ai cũng nghĩ xử lý một gia tộc bé hơn sẽ rất nhẹ nhàng nên không ai đứng ra ngăn cản, sự thật cũng chính là vậy, không đến một ngày, Phùng gia bị càn quét sạch sẽ, nhưng thật không ngờ đã qua gần hai mươi năm vì chuyện này mà tai hoạ đưa đến cửa.
  Cuối cùng, một tên trưởng lão cũng chịu mở miệng, âm thanh lộ ra vẻ mệt mỏi, khuôn mặt chán chường như già đi mấy chục tuổi
   "Việc này là La gia chúng ta sai. Người có lỗi cũng đã đền tội, mong rằng đạo hữu rộng lượng tha cho la gia chúng ta một con đường sống". 
  "Ta vừa đã nói, ta Dương Tấn không phải là người không nói đạo lý, tuy nhiên, mỗi hành động các ngươi làm bản thân các ngươi cần chuẩn bị tâm lý đối mặt với hậu quả  gây ra. Tha cho các ngươi cũng không phải không thể nhưng ta có điều kiện."
   " Mời nói"
" Tộc trưởng La gia cùng con của hắn phải giao cho ta xử lý"
Đám người nghe Tấn nói, xoay người bàn tán, sau một lúc, tất cả đều đồng ý. Dù sao hi sinh hai người còn hơn là cả tộc mấy trăm nhân khẩu bị toàn diệt. Đó còn chưa nói hai tên này chính là nguyên nhân dẫn đến tai ương ngày hôm nay.
  " Còn một điều kiện nữa, đó là tất cả tộc nhân các ngươi sẽ phải rời đi La thành, nơi này kể từ ngày hôm nay sẽ đổi tên thành Dương thành"
 Bọn người La gia nghe xong, lông mày thật sâu nhăn lại, trên mặt ai cũng hiện vẻ băn khoăn. La thành vốn là căn cơ của gia tộc bọn hắn, bây giờ nếu đánh mất, việc phát triển của gia tộc nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí sẽ tụt dốc không thể vực dậy được. Nhưng đối diện với sinh tử trước mắt, tất cả cũng đành thoả hiệp, dù sao còn người là còn tất, mất người là mất tất, lưu được núi xanh, lo gì không có củi đốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.