Phong Vân Hệ Thống

Chương 29: Thiên phú




Thời gian trôi qua thật nhanh, bây giờ đã là đầu tháng tám, cách thời gian Tấn thức tỉnh trí nhớ đã hai tháng. Có thể nói, đây là khoảng thời gian khá yên bình, Tấn ngoài việc cày cấp ra cũng chỉ là ăn và ngủ. Dù sao lấy thực lực và địa vị của hắn trong gia tộc, không ai dám bắt Tấn đi làm việc.
    Ngồi nhàm chán trên sofa trong thế giới ảo, Tấn hỏi Vân Vân.
" Vân Vân, làm sao để một người có thể tăng lên tư chất tu luyện".  Đây là vấn đề Tấn băn khoăn khá lâu bởi hắn bây giờ phát triển quá nhanh, đã là cấp 38. Nhưng nhìn cha hắn, mẹ hắn và Tiểu Phượng, thực lực đã qua một tháng gần như không mấy tăng trưởng. Hắn đành phải nghĩ cách giúp họ.
        [ Cái này với ta mà nói, à không, với hệ thống mà nói rất là đơn giản nha kí chủ. Chỉ cần một viên đá tẩy tủy là xong chuyện. Trước đây ngày cũng đã đạt được một ít  khi làm nhiệm vụ đó]
   "Đá tẩy tủy. Vật này không phải chỉ dùng cho pet sao, làm sao lại có tác dụng lên người rồi?".  Tấn hơi nghi hoặc vì kiếp trước đá tẩy tủy trong game chỉ có thể dùng lên pet, vì vậy  khi nhận được hắn đã bỏ xó rất lâu, tý thì quên đi. Thật không ngờ hôm nay Vân Vân lại nhắc đến vật phẩm này.
   [ Đúng là trước kia như vậy nhưng đó là trước kia, sau khi qua hệ thống cải tạo, nó có thể dùng lên bấy kì sinh vật nào.]
" Trâu bò như vậy ??" Tấn ngạc nhiên, thật không ngờ còn có niềm vui ngoài ý muốn này.
     [ Nhưng ta nhắc nhở ngài khi ngài sử dụng viên đá này, tư chất có thể từ không  sao lên chín sao nhưng cũng có thể từ chín sao xuống không sao, dù sao cũng là dựa hoàn toàn vào vận khí]
     " Đại lục này tư chất cao nhất là bao nhiêu"
[ Theo như ta nhớ thì Thần Thánh đại lục thuộc về vị diện cấp thấp. Nếu ra đời trên đây, cao nhất cũng chỉ có năm sao, đây là thiên đạo quy tắc để không gì có thể uy hiếp được nó]

    "Được rồi, cám ơn ngươi, Vân Vân" Tấn hưng phấn nói một câu, sau đó rời khỏi biệt thự.
  Ra khỏi phòng, Tấn chạy đến phòng cha, mẹ. Hắn gõ cửa.
" Cha, mẹ ngài có ở đó không ??"
     " Có chuyện gì vậy, Tấn nhi"
Một giọng nói ôn nhu truyền ra, đó là Ngọc Lan, nàng đang lau dọn trong phòng.
    " Mẹ, cha ta đâu rồi?"
" Hắn đã đi mật thất để tu luyện, chuẩn bị trùng kích cảnh giới tiếp theo. Thế nào, ngươi tìm hắn có việc gì sao ??" Ngọc Lan tò mò hỏi.
    " Không chỉ tìm cha, ta tìm cả ngài nữa. Ta có đồ vật muốn đưa cho mọi người"
   " Đồ vật, chẳng lẽ lại là vũ khí tiếp"
Lần trước từ tay Tấn nhận được thanh đoản kiếm, Ngọc Lan dù bội phục sự thần kì của nó nhưng lại không động gì đến nhiều, dù sao nàng cũng không thích suốt ngày chém gϊếŧ.
" Không, lần này là một vậy khác hoàn toàn, rất thực dụng.  Được rồi, ngài chạy qua phòng ăn trước đi, để con đi gọi cha và Tiểu Phượng".  Tấn vừa nói vừa ra vẻ thần bí.
   Ngọc Lan gật đầu, đi hướng phòng ăn. Không biết từ bao giờ mà nơi này đã thành phòng họp của bốn người.
     Tấn thì chạy hướng ngược lại. Đến mật thất tìm cha hắn.
Sau vài phút đi bộ cuối cùng hắn cũng tới nơi. Đúng lúc này gặp Dương Chiến Thiên đi từ trong ra.
"Tấn nhi, ngươi tới nơi này làm gì, chẳng lẽ lại muốn trùng kích cảnh giới rồi". Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu chứ thực ra Dương Chiến Thiên thừa biết con mình nào cần trùng với chả kích.
  " Ta đến đây muốn để tìm ngài"
" Tìm ta làm gì ??"
" Bí mật, ngài qua phòng bếp trước, lát sẽ biết, đợi ta đi gọi nốt Tiểu Phương."
  Chiến Thiên dù tò mò nhưng cũng làm theo, đi về phía phòng ăn.
  Tấn cũng ngay lập tức tìm tới phòng của Tiểu Phượng. May là nàng vẫn ở trong phòng
" Cộc cộc" Tiếng gõ cửa
   Ngay lập tức, cửa phòng mở ra, Tiểu Phượng với ánh mắt nghi hoặc nhìn Tấn
  " Thiếu gia, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"
  " Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới ngươi, muốn ghé qua xem ngươi một chút, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm" Tấn nói đùa một câu
  Nhưng Tiểu Phượng lại nghĩ là thật
" Thiếu gia này, ngài càng ngày càng dẻo miệng, lúc trước ta nhớ ngài không phải như vậy"
  Tấn nghe vậy hơi chột dạ, làm sao một thanh niên tốt như mình lại thành dẻo miệng rồi, lúc nãy hắn cũng chỉ là đùa giỡn, không hề có ý gì khác.
" Ban nãy chỉ là đùa giỡn, ngươi đừng để trong lòng, thực ra ta tìm ngươi là có chuyện muốn làm, trước tiên cùng ta đến phòng bếp, cha mẹ đang đợi ở đó"
   "Được rồi, thiếu gia ngài chờ ta một lát"  Tiểu Phượng nghe thấy hai người đang đợi một mình mình cũng gấp gáp lên.
Nói rồi đóng cửa lại, một lát sau đi ra, nàng đã thay đổi một bộ trang phục hoàn toàn khác, trông lại càng thêm mĩ lệ.
"Quả không hổ danh là vợ tương lai của ta, mặc gì cũng đẹp"
" Hứ, mặc đẹp là do ta, cùng vợ tương lai của ngài có quan hệ gì ??" Tiểu Phượng phản bác.
  "Sao cũng được, đi thôi, cha mẹ đang chờ" nói rồi nắm lấy tay Tiểu Phượng, kéo nàng đi hướng phòng bếp.
   
   Phòng bếp, Ngọc Lan và Dương Chiến Thiên không ngừng thảo luận, suy đoán lý do Tấn gọi bọn họ tới nơi này. Đang trò chuyện hăng say thì cửa phòng mở ra, Dương Tấn và Tiểu Phượng nắm tay đi vào
" Xin lỗi, cha, mẹ, để hai người đợi lâu"
" Không có gì, mau ngồi xuống đi, ta và cha ngươi đang tò mò tại sao ngươi gọi bọn ta đến đây. Giờ nói được rồi chứ"
Tấn nhìn ba người khắp nét mặt là vẻ hiếu kì. Hắn cũng không câu giờ thêm, lập tức vào vấn đề
   " Cha mẹ, Tiểu Phượng hôm nay ta gọi các ngươi tới đây chủ yếu là vấn đề tu luyện của các ngươi "
" Vấn đề tu luyện, không phải chúng ta rất tốt sao, có vấn đề gì ?" Dương Chiến Thiên hỏi lại
" Có, mà lại cực lớn. Đầu tiên, cha mẹ và Tiểu Phượng tu vi quá thấp, tốc độ tu luyện cũng rất chậm. Thứ hai là thiên phú của mọi người cũng không ổn lắm, đặt trong Thánh thành cũng được coi là thiên tài nhưng so với đế đô, thậm chí là một số hoàng triều, thiên phú của mọi người quả thực thấp đến đáng thương"
Dương Chiến Thiên đen mặt lại
" Tấn nhi, chẳng lẽ hôm nay ngươi gọi chúng ta đến đây chính là muốn đả kích chúng ta. Vậy thì, chúc mừng ngươi đã thành công".
Thấy phản ứng của cha mình, Tấn cũng không quan tâm mà tiếp tục nói
  "Ta gọi mọi người đến đây không phải để đả kích mà sẽ giúp mọi người cải thiện thiên phú của mình"
" Thật có thể được sao, thiếu gia, thiên phú vốn là trời sinh, muốn cải biến nó quả thực rất khó, ngài thực sự làm được ?"
Không chỉ Tiểu Phượng, Dương Chiến Thiên và Ngọc Lan cũng đều không tin.
   "Ta có cách, mọi người cứ yên tâm giao cho ta, nhưng trước tiên, ta muốn dò xét một chút thiên phú của mọi người thế nào"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.