Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương 58: Tiếng tăm vang dội




Ngô Ngọc Hòa ra sức gật đầu, “Tôi quả thật có đến tìm một vị thầy thuốc trung y, ông ấy nói thân thể tôi hư nhược, kê cho tôi một đơn thuốc, nhưng tôi đã uống mà không hề thấy chút dược hiệu nào cả!”


Hạ Thược ngay cả mí mắt cũng không nâng, “Dược hiệu đương nhiên là có. Đơn thuốc do bác sĩ kê, làm sao có thể không có hiệu quả chứ. Chẳng qua, bên này uống thuốc, bên kia lại dính vào âm sát, đương nhiên thân thể không thể tốt lên được”.


“Âm, âm sát?” Ngô Ngọc Hòa kinh sợ nuốt một ngụm nước bọt, tuy hắn có tin những điều này, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc nhiều, vừa nghe liền biết không phải là từ tốt gì, liền hoảng sợ.


“Ông chủ Ngô đã đấu giá được chiếc bồn sứ Quân Dao trong buổi đấu giá lần trước, vẫn còn ở trong cửa hàng đúng không?”


“Ở trong cửa hàng, Hạ tiểu thư hỏi cái này là có ý gì?” Chiếc bồn sứ Quân Dao kia khi bán đấu giá, bởi vì tất cả mọi người nghĩ đến cuối cùng Lý lão sẽ mua được, vì muốn để lại ấn tượng tốt, nên ai cũng mạnh miệng hô giá, cho nên giá đến tay hắn có chút cao, đến nay vẫn không có ai mua. Hắn tính trưng bày trong cửa hàng khoảng hai năm, loại bồn sứ Quân Dao này, có thể tăng giá trị không gian rất lớn.


“Ông chủ Ngô, ông có biết vì sao lúc trước Lý lão lại bỏ qua chiếc bồn sứ Quân Dao này không? Bởi vì vật này là là một món quỷ hóa, được lấy ra từ mộ. Hơn nữa còn là từ trong ngôi mộ có phong thủy không được tốt lắm, cho nên đã bị lây nhiễm âm sát khí. Ông ở cùng một vật như vậy lâu ngày, âm sát khí này liền dính vào người ông, âm dương mất cân đối, đương nhiên tinh thần không được tốt, vận thế không tốt”. Hạ Thược nâng tách trà mỉm cười.


“Cái gì?” Ngô Ngọc Hòa vô cùng khiếp sợ, nhưng sau khi nghĩ lại, “Nhưng mà, Hạ tiểu thư sao có thể thấy ra chiếc bồn sứ Quân Dao này là quỷ hóa?”


Hạ Thược cười vô cùng bình tĩnh, “Tôi là phong thuỷ sư, nếu ngay cả điều này tôi cũng không nhìn ra được, ta khỏi cần lăn lộn trong giới này nữa”.


“Ý của Hạ tiểu thư là, lúc trước Lý lão là vì biết chiếc bồn sứ Quân Dao này có âm sát, cho nên mới không cần ?”


Hạ Thược mỉm cười gật đầu.


Ngô Ngọc Hòa lại nóng nảy, “Tôi, tôi nói Hạ tiểu thư này, cô đây không phải là hố tôi sao!”


“Ông chủ Ngô, nói chuyện cẩn thận một chút”. Hạ Thược nâng mắt, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo lạnh lùng, nhìn khiến Ngô Ngọc Hòa cả kinh, “Tôi với ông chủ Ngô không thân cũng chẳng quen, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở ông sao? Huống hồ, lúc ấy cũng có rất nhiều người ra giá, nếu không phải ông một lòng muốn dựa thế Lý lão, thứ này chưa chắc đã đến tay ông được. Nói cho cùng, rất nhiều việc, có nguyên nhân mới có kết quả”.


Ngô Ngọc Hòa chưa bao giờ nghĩ có một ngày bị một cô gái mới mười lăm mười sáu tuổi liếc nhìn một cái, liền lộ vẻ sợ hãi. Lúc này, hắn mới đề ý đã ngồi nói chuyện với cô một lúc lâu như vậy, vậy mà không hề có một chút cảm giác nào về chênh lệch độ tuổi!


“Nếu ông chủ Ngô có lòng muốn hóa sát, tôi sẽ đến cửa hàng ông xem một chuyến. Nếu như không muốn, vậy thứ lỗi tôi không tiếp được”.


“Ai, Hạ tiểu thư, cô, cô đừng nóng giận. Tôi, tôi là vội quá? Tôi đương nhiên là rất muốn hóa sát”. Ngô Ngọc Hòa lập tức thầm trách mình nói chuyện không cẩn thận. Mặc kệ như thế nào, quan hệ giữa cô gái này cùng Lý lão vô cùng tốt là thật, cô có thể làm cho Lý lão bỏ qua chiếc bồn sứ Quân Dao kia, có năng lực làm cho người như Cao Nghĩa Đào chấp nhận, điều này chứng minh cô ở phương diện phong thủy tuyệt đối có bản lãnh thực sự!


Tuy nói Hạ Thược đã nói cho hắn biết vấn đề xảy ra ở đâu, hắn cũng có thể đem chiếc bồn sứ Quân Dao ấy bán cho người khác, nhưng Ngô Ngọc Hòa người này, tính tình xảo quyệt, không lợi ích sẽ không làm.


Thứ nhất chiếc bồn sứ Quân Dao này đấu giá đến tay có chút cao, hiện tại mà bán ra không kiếm được tiền, còn có khả năng thiệt một chút, hắn đương nhiên là không ngu. Thứ hai, hắn vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ với Lý Bá Nguyên, chỉ bằng quan hệ giữa Hạ Thược cùng Lý Bá Nguyên, hắn cũng sẽ không đắc tội cô. Mà còn cố gắng thông qua chuyện này mượn sức lấy lòng. Đừng nói hiện tại hắn quả thật dính phải âm sát, cho dù không cần, hắn cũng sẽ mời Hạ Thược đến cửa hàng của hắn xem phong thủy, mượn sức mượn sức.


Đối với điều này, Hạ Thược trong lòng sáng như gương. Cho nên, khi Ngô Ngọc Hòa luôn mãi tỏ vẻ xin lỗi, cũng mời cô đến cửa hàng của hắn, thì cô liền đồng ý.


Cửa hàng của Ngô Ngọc Hòa được trang hoàng khí phái, không giống với vẻ cổ kính của Phúc Thụy Tường, vừa bước chân vào cửa hàng của hắn liền biết ông chủ rất chú ý phô trương, trên kệ đặt đồ cổ đều được mạ vàng, chẳng ra cái gì cả, nhưng quả thật chói mắt, nhìn vô cùng xa hoa.


Hơn nữa, trong cửa hàng của Ngô Ngọc Hòa phân ra vài khu vực, một ít vật Tây Dương được trưng bày riêng. Hạ Thược nhìn thấy hai mắt sáng ngời, Phúc Thụy Tường có rất ít đồ cổ Tây Dương, giờ thấy cô liền giác ngộ, sau này nếu có cơ hội đưa đồ cổ ra nước ngoài cũng không tồi, chuyên môn kinh doanh đồ cổ Tây Dương, lại nhân đó thu hồi những văn vật bị mất trong thời kỳ đất nước bị xâm lược, đây có thể coi là một chuyện vô cùng tốt đẹp.


Ngô Ngọc Hòa nếu biết, mình lại dẫn một người cùng nghề vào thăm, phỏng chừng muốn hộc máu thăng thiên. Nhưng hắn đương nhiên không biết Hạ Thược chính là chủ phía sau bức màn của Phúc Thụy Tường, hắn cười hớ hớ thổi phồng lai lịch những đồ vật này với Hạ Thược. Trong lời nói cũng khó tránh khỏi khoe khoang nhân mạch của mình rộng như thế nào, cũng nói bóng nói gió về quan hệ giữa Hạ Thược cùng Trần Mãn Quán.


Hạ Thược cười mà không nói, phong thái trang nghiêm như của một vị đại sư. Cô mở thiên nhãn, quét mắt khắp cửa hàng một lần, cười nói: “Ông chủ Ngô, cửa hàng của ông có không ít vật quỷ hóa đâu”.


Ngô Ngọc Hòa sửng sốt, sau đó xoa xoa tay cười nói: “Ha ha, Hạ tiểu thư, cô cũng biết đấy, cái nghề này của chúng ta, sao có thể không dính vào những đồ này chứ. Sao vậy? Nhưng vật này, đều có âm sát sao?”


Đương nhiên là không phải. Lây dính sát khí đều là từ trong những ngôi mộ có phong thủy xấu. Nếu là mộ có phong thủy vô cùng tốt, không chỉ không dính âm sát, nói không chừng còn có thể dưỡng ra pháp khí dính kim cát khí. Tất cả đều dựa vào phong thủy của ngôi mộ.


Nhưng giờ phút này, Hạ Thược ở trong cửa hàng của Ngô Ngọc Hòa, nhìn ra ba vật dính âm sát, hai vật kia cũng không đến mức quá hại, chiếc bồn sứ Quân Dao kia dính âm sát nặng nhất.


Hạ Thược chỉ ra ba đồ vật này, Ngô Ngọc Hòa liền tránh thật xa, không dám đến gần, ngạc nhiên cùng nghi ngờ hỏi: “Vậy, vậy làm thế nào để hóa sát?”


Hạ Thược liếc nhìn hắn một cái, “Hóa sát không thành vấn đề, nhưng có một số chuyện tôi muốn nói rõ với ông chủ Ngô. Sát này cũng không phải là hóa miễn phí, dù sao nghề này của chúng tôi cũng không phải là ăn gió uống sương, chung quy vẫn là ăn cơm”.


“Điều này tôi biết, tôi hiểu!” Ngô Ngọc Hòa tuyệt không bất ngờ gật gật đầu, “Vậy không biết Hạ tiểu thư hóa sát ba vật này, thì giá cả là bao nhiêu?”


“Hóa sát không khó, nhưng cần tìm chỗ có phong thủy thượng giai bảo địa, không thiếu phải bố trí pháp trận, đem ba vật phẩm này đặt trong đó, uẩn dưỡng mấy ngày. Cho nên, hi vọng ông chủ Ngô có thể chấp nhận bảng giá — ba trăm vạn”. Hạ Thược nói vô cùng rõ ràng.


Ngô Ngọc Hòa trừng lớn mắt hỏi lại, “Bao, bao nhiêu?”


Ba trăm vạn, vào những năm 1997, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn. Hạ Thược bốc một quẻ cho Lý Bá Nguyên, đã thu một trăm vạn quẻ kim, đó là bởi vì một trăm vạn này ở trong mắt Lý Bá Nguyên cũng không phải bao nhiêu tiền, nhưng trong mắt Ngô Ngọc Hòa, vẫn là một khoản tiền lớn. Tuy bản thân hắn có giá trị mấy triệu, nhưng muốn hóa âm sát cái gì mà nhìn không thấy sờ không được cho ba đồ vật, sẽ mất đến ba trăm vạn, thị hắn có chút đau.


Hạ Thược chính là muốn làm hắn thịt đau. Bảng giá này đúng là cô mở miệng nói đại, ai bảo tên quỷ già háo sắc này lúc trước đắc tội với cô, dù sao hắn cũng không phải là hạng người lương thiện gì, cô vui khi làm cho hắn chảy chút máu.


“Ông chủ Ngô nghĩ là tìm một nơi có phong thủy thượng gia bảo địa thực dễ sao? Nghề phong thủy sư này cũng không phải là ai cũng có thể làm được. Nếu ông chủ Ngô cảm thấy không đáng giá làm, vậy thì mời cao nhân khác đi”.


“Ai, Hạ tiểu thư! Khoan đã, khoan đã!” Ngô Ngọc Hòa cắn chặt răng, hạ quyết tâm, kéo ra một bộ mặt tươi cười, “Cô xem lão Ngô tôi là người nào chứ ? Tôi còn có thể tiếc chút tiền ấy sao? Có tiền cũng khó mua vận thế ? Tôi biết, tôi biết!”


Hắn đưa chi phiếu ra, lại không hề chờ Hạ Thược hóa giải âm sát xong mới đưa, lúc này viết xong liền đưa cho cô, xem ra là vì kết giao với cô, bỏ ra chút tiền vốn.


Hạ Thược nhận lấy chi phiếu, nụ cười vẫn nhàn nhạt như trước, giống như thứ cầm trong tay chỉ là giấy mà thôi. Khí độ này, Ngô Ngọc Hòa càng nhìn càng cảm thấy không thấu, càng thêm cảm thấy cô không giống với những học sinh bình thường.


“Ông chủ Ngô, ba vật này tôi sẽ mang đi, ba ngày sau đem trả lại cho ông. Cần tôi viết giấy cam kết không?”


“Không cần, không cần. Tôi đương nhiên là tin ở Hạ tiểu thư!” Ngô Ngọc Hòa cười đến dối trá, mắt lại nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm đồ cổ trong lòng Hạ Thược, cắn chặt răng đến đau. Nếu cô mang đi mà không trả lại, hắn không chỉ tổn thất ba trăm vạn, còn tổn thất ba kiện đồ cổ. Lấy bản tính khôn khéo của hắn, đương nhiên sẽ không mua bán phiêu lưu như vậy. Nhưng vừa nghĩ nếu Hạ Thược vui vẻ, có lẽ có thể quen thân với cá lớn như Lý lão, Ngô Ngọc Hòa cố nhịn lo lắng đề phòng trong lòng.


Cho dù cô thật sự không trả, chỉ cần có thể giới thiệu mình với Lý lão, thì ba trăm vạn cùng với ba món đồ cổ này, so với những lợi ích nhận được, căn bản là không đáng giá nhắc tới!


Vừa nghĩ như vậy, Ngô Ngọc Hòa liền thư thái rất nhiều, Hạ Thược hiển nhiên cũng vô cùng thư thái, cô cười mang theo ba vật đồ cổ này rời đi .


Nhưng, cô lại không thật sự đi tìm nơi có phong thủy thượng giai bảo địa gì. Những lời kia chỉ là lừa dối Ngô Ngọc Hòa, với tu vi của cô, một chút âm sát này, thi triển một chút nguyên khí, liền có thể hóa giải .


Nhưng, Hạ Thược lại ngay cả nguyên khí của mình cũng lười dùng.


Ngày hôm sau khi vừa tan học, cô liền mang theo ba món đồ cổ kia về trên núi Thập Lý thôn. Căn nhà của sư phụ có phong thủy vô cùng tốt, có sẵn phong thuỷ bảo địa, một chút âm sát nho nhỏ, chỉ cần đặt ở đấy nửa ngày đến một ngày liền hóa giải.


Khi Đường Tôn Bá cùng Từ Thiên Dận, thấy cô ôm theo ba món đồ cổ có âm sát trở về, hai người nghe xong cô nói rõ chân tướng mọi chuyện, đều có điểm há hốc mồm.


Đường Tôn Bá tức cũng không được cười cũng không được, chỉ vào Hạ Thược nói với Từ Thiên Dận: “Con nhìn nha đầu kia mà xem, thu người ta ba trăm vạn, mà việc gì cũng không làm! Đem vật đặt vào nơi này của ta, coi như là xong rồi. Con nói trên đời này còn có cách kiếm tiền nào tốt hơn thế này sao?”


Từ Thiên Dận nghe vậy, lúc này bên môi gợi lên một độ cong nhè nhẹ, nâng mắt nhìn về phía dưới tàng cây.


Dưới tàng cây, Hạ Thược vừa mới hái được một quả lựu, đang cúi đầu bóc vỏ, nghe thấy lời của sư phụ ngay cả đầu cũng không nâng, “Ai bảo tên quỷ già háo sắc này chọc tới con, cho kẻ keo kiệt như hắn chảy chút máu”.


“Hả?” Đường Tôn Bá sửng sốt.


Từ Thiên Dận hạ độ cong bên môi xuống, lại trở về dáng vẻ cô lãnh, “Quỷ già háo sắc?”


“Đúng vậy. Lúc trước em có gặp người này một lần trong buổi đấu giá hội, nhìn người mà háo sắc, tâm tư bất chính”.


“Tên?”


“Ngô Ngọc Hòa”. Từ Thiên Dận hỏi, Hạ Thược thuận miệng đáp, đáp xong mới giương mắt, thú vị cười, “Sư huynh hỏi tên quỷ già háo sắc này làm gì chứ? Chẳng lẽ khẩu vị của huynh nặng như vậy? Em nghe nói sư huynh không gần nữ sắc, có người nghiêm trọng hoài nghi huynh có bệnh gì đó không tiện nói ra, chẳng lẽ… Không phải anh có bệnh không tiện nói ra, mà là khẩu vị có chút nặng?”


“…”


Một trận gió thổi qua sân, rõ ràng đang là ngày mùa hè, trong sân lại bỗng nhiên lạnh buốt. Đôi mắt tối như mực của Từ Thiên Dận nhìn chằm chằm Hạ Thược, hiếm khi thấy sắc mặt lại biến thành màu đen, Hạ Thược lại lộ ra vẻ mặt tươi cười vô tội.


Một bên Đường Tôn Bá khụ một tiếng, nét mặt già nua có chút không nén được giận, “Nói cái gì vậy! Đây là lời một cô bé có thể nói ra sao!”


“Ai?” Từ Thiên Dận đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo có thể đông người ta thành băng.


“Tần Hạn Lâm”. Không chút do dự khai ra hung thủ, Hạ Thược không hề có một chút áy náy nào.


Xa ở kinh thành – Tần Hạn Lâm, bỗng nhiên rùng mình một cái, không biết gió lạnh từ đâu ra…


 Ba món đồ cổ đặt trong sân nhà Đường Tôn Bá một ngày, ngày hôm sau khi tan học  Hạ Thược liền quay về lấy. Mặc dù đồng ý với Ngô Ngọc Hòa là ba ngày, nhưng cô cũng không muốn ba vật đồ cổ này lây dính nhiều cát khí trong sân của sư phụ.


Ba ngày sau, cô đúng hẹn đem ba món đồ cổ giao lại cho Ngô Ngọc Hòa. Ngô Ngọc Hòa thấy cô đem vật đến, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được, khuôn mặt cười tươi rói, trực tiếp hỏi: “Hạ tiểu thư, này… Như vậy là được rồi sao?”


“Được rồi”. Hạ Thược nói, “Qua mấy ngày nữa là không còn việc gì. Có điều, tôi có câu muốn nhắc nhở ông chủ Ngô. Ngay cả khi vận thế quay về, về phương diện thân thể ông vẫn cần phải chú ý, nếu không, những cái khác chỉ là uổng công, thận cũng sẽ hư”.


Hạ Thược đương nhiên là đang ám chỉ việc hắn dâm dục vô độ, Ngô Ngọc Hòa sửng sốt, nghĩ đến có lẽ cô vẫn nhớ tới việc mình hiểu lầm hôm ở buổi đấu giá, vì thế cười nói: “Hạ tiểu thư, chuyện kia quả thực là lão Ngô tôi hiểu lầm, vì thế nên muốn bồi tội, cũng vì cám ơn Hạ tiểu thư giúp đỡ, không biết Hạ tiểu thư có vui lòng cùng tôi ăn một bữa cơm?”


Hạ Thược đương nhiên là không muốn ăn cơm với lão quỷ già háo sắc này, lúc này liền tỏ vẻ không có thời gian, .


Qua vài ngày, Ngô Ngọc Hòa quả nhiên phát hiện tinh thần dần dần tốt hơn, việc làm ăn trong cửa hàng cũng khởi sắc, thậm chí còn có hai mối làm ăn lớn, buôn bán lời được một khoản! Điều này khiến hắn không khỏi kinh hãi — thứ này thật đúng là chuẩn!


Bởi vậy, Ngô Ngọc Hòa lại càng muốn kết giao với Hạ Thược, sau vài lần muốn mời cô ăn cơm lại đều bị từ chối, hắn liền bắt đầu xuống tay ở phương diện khác. Hắn đem chuyện mình quen biết với một vị đại sư phong thủy, tiết lộ cho vài người bạn. Đương nhiên, những người bạn này đều là những người có chút địa vị.


Mà trong khoảng thời gian này, cũng có người lục tục tới cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường tìm Hạ Thược, những người này đều là thông qua mối quan hệ với Cao Nghĩa Đào mà đến. Nhưng khi thấy Hạ Thược còn trẻ tuổi như vậy, đều có chút hoài nghi không biết cô rốt cuộc có bản lãnh thật sự hay không. Nhưng chuyện này cũng có người không cần, bọn họ vốn là nể mặt Cao Nghĩa Đào nên mới đến, muốn xây dựng mối quan hệ tốt với An Thân hội mà thôi.


Nhưng sau khi ngồi xuống nói chuyện cùng Hạ Thược, chỉ mấy câu nói, tất cả những người này đều thay đổi sắc mặt.


Chuẩn! Rất chuẩn !


Không cần mở miệng, tình huống gia đình cùng những việc đã gặp trước kia, đều bị cô gái này chỉ ra rõ ràng. Lúc này, những người này mới thu hồi tư tưởng không sao cả, bắt đầu thỉnh cầu Hạ Thược chỉ điểm.


Cao Nghĩa Đào giới thiệu những người này, không người nào không phải là nhân sĩ thành công tại Đông thị. Chuyện mà bọn họ hỏi, vận thế sự nghiệp, phong thuỷ trong nhà, đến đầu tư, xuất hành, hôn nhân con cái, thậm chí sống chết cùng tiền đồ, thị trường chứng khoán lên xuống, có thể nói bao hàm toàn diện, vấn đề rộng vô cùng. Thậm chí còn có vị phu nhân nhà giàu tới hỏi làm thế nào mới có thể phòng ngừa chồng mình ra ngoài ăn chơi đàng điếm.


Việc này, Hạ Thược đương nhiên đều giúp bọn họ hóa giải từng việc, tuy rằng giá cả cao khiến người ta líu lưỡi, nhưng những việc yêu cầu, không một việc nào không ứng nghiệm!


Trong một tháng ngắn ngủi, tên Hạ Thược dần dần lan truyền trong giới thượng lưu ở Đông thị, trong vòng luẩn quẩn này, tạo nên chấn động không nhỏ…


~ Hết chương 58 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.