Phong Thủy Đại Sư Tu Tiên Chỉ Nam

Chương 117: Thăng quan hiển quý




Trong mấy ngày nay, Trần Tiêu trừ bỏ thăm dò rõ ràng thế lực phân bố trong Cẩm Thành này, còn mướn không ít người đi tản tin tức. Trong những người này có từ học viên đến tu sĩ cấp cao. Mỗi người cũng không làm chuyện gì nhiều, chẳng qua là lúc nói chuyện phiếm với người khác sẽ nói thêm một sự kiện. Chính là Cẩm Thành tới một vị phong thuỷ sư, vị phong thuỷ sư này lại có bản lĩnh gì, đã từng dùng phong thủy giúp đỡ thành chủ thành Hàn Sơn giải quyết một cái vấn đề khó khăn không nhỏ.
Những người tiếp thu thuê cũng không cần nhiều lời, mỗi người chỉ cần nói với ba người khác nhau ba lần như vậy, mỗi người đều có thể bắt được thù lao không ít. Bọn họ không có nhiều cơ hội kiếm lấy tiền tài nhiều giống chỗ có tài nguyên phong phú như thành Hàn Sơn, tự nhiên rất vui lòng làm cái việc thoạt nhìn không có gì hại này.
Nếu là đổi thành người thường cũng liền thôi, chỉ là trở thành tin đồn thú vị náo nhiệt nghe một chút. Mà thông qua tu sĩ cấp cao truyền tới trong vòng người tu hành ở Cẩm Thành, kia nhưng chính là tin tức lớn. Thành Hàn Sơn bọn họ đương nhiên biết là nơi nào, đó là trung tâm tất cả người tu hành trong tầng trời này đều hướng tới. Trong bọn họ cũng không phải mỗi người đều có thể có cơ hội đi, mà người đi rồi cũng không phải mỗi người đều có bản lĩnh cắm rễ ở nơi đó.
Thông qua cách tuyên truyền như vậy, không sai biệt lắm đã có thể đem chức nghiệp phụ trợ phong thủy sư mới thành lập này tuyên truyền đều có nghe thấy, Trần Tiêu liền cùng Tịch Vân Đình đã có thể công khai lộ mặt.
Trần Tiêu cũng là vì thời gian rất chặt, không có biện pháp trước làm ra một cái cục phong thuỷ như lúc trước, lấy điểm mang mặt, từ dưới lên trên danh tiếng phóng xạ. Mới thay đổi sách lược, thuê thuỷ quân làm nóng, tuyên truyền. Làm như vậy chỉ một điểm không tốt, chịu không nổi cân nhắc, dễ dàng làm người nhìn thấu. Cũng may Trần Tiêu cũng không có làm người khuếch lớn, cũng chưa từng có phân truy phủng. Vàng thật cũng không sợ lửa luyện, mà Trần Tiêu tự thân bản lĩnh lại vượt qua thử thách.
Nhưng cho dù là như vậy, năng lực phong thuỷ sư cũng rất làm người xưng kỳ. Như là cái gì xu cát tránh hung, hóa sát sinh vượng, sinh con sinh con, sớm kết nhân duyên cũng liền thôi, mà kia thăng quan hiển quý, dần chôn mão phát liền thần kỳ làm người ghé mắt. Mà hai điểm này lại đúng là Trần Tiêu cố ý nhấn mạnh làm các thuỷ quân giải thích thấu triệt, mà vừa lúc lại là yêu cầu mọi người trong Cẩm Thành cần nhất lúc này.
Thăng quan hiển quý tên như ý nghĩa, chính là sau khi được phong thuỷ sư chỉ điểm, chức vụ thân phận người trong cuộc sẽ được đến tăng lên. Nếu là điểm này còn có thể làm mọi người hiểu, dần chôn mão phát liền có vẻ không thể tưởng tượng. Thật sự có thể làm người ở ba năm giờ rạng sáng chôn người chết xuống, sáng bảy 9 giờ phát tài? Kia chỉ sợ cũng không phải thuật số, mà là mê tín!
Trần Tiêu cùng Tịch Vân Đình ngồi ở trong vị trí tốt nhất trong quá rượu. Bọn họ không có lựa chọn nhã gian, mà là dựng một khối bình phong ở tầng hai đại đường. Như vậy đã có thể ngăn cách người khác tầm mắt, lại có thể nghe được bọn họ đang tò mò bàn thuật số dần chôn mão phát rốt cuộc có làm được hay không.
Tịch Vân Đình nghe được càng thêm rõ ràng, trong lòng hắn cũng có hoang mang giống vậy. Nhưng ngại với tính cách, cho dù có nghi hoặc, khi không có gây trở ngại, Tiêu đệ không chủ động nhắc tới, làm đại ca hắn liền săn sóc chưa bao giờ hỏi.
May mắn Trần Tiêu xem như tương đối hiểu biết hắn. Thấy hắn hơi nghiêng đầu nghe, theo sau lại lộ ra biểu tình suy tư, sau một lát biểu tình lại quay về bình tĩnh. Là có thể đại khái đoán được hoạt động trong lòng hắn. Trần Tiêu cười một chút, nói: "Đại ca cũng đang có nghi hoặc như họ?"
Nếu đã gợi lên đề tài, Tịch Vân Đình liền thuận thế gật đầu: "Tiêu đệ có thể giải thích nghi hoặc cho đại ca, làm cách nào làm được dần chôn mão phát hay không."
Trần Tiêu cười: "Vui vì đại ca cống hiến sức lực." Sau đó hắn thu thu tươi cười, cho có vẻ đứng đắn một ít, "Nghĩ đến đại ca đã biết địa khí có thể thêm khí vận trên thân người. Mà nguyên lý của dần chôn mão phát này, nguyên nhân chính là người chết có quan hệ nhân quả với con cái đời sau. Người chết được chôn đến vị trí phong thuỷ bảo huyệt sẽ chịu tải khí vận, lại thông qua nhân quả chuyển dời đến trên người con cháu."
Như vậy vừa nói, Tịch Vân Đình tức khắc có thể lý giải. Nhân quả huyền diệu, là thần bí khó lường ngàn vạn năm qua rất nhiều người tu hành đi tìm hiểu đều không có biện pháp hoàn toàn lý giải.
Thậm chí Tịch Vân Đình rất nhanh đã liên tưởng đến mặt khác: "Nhân quả ràng buộc giữa thầy trò không thua gì huyết thống, nếu nói như vậy thì dần chôn mão phát chẳng phải là có thể ứng nghiệm ở trong sư môn?"
Trần Tiêu ngẩn ra một chút, hắn thật đúng là chưa từng có nghĩ tới mặt này. Nhưng đời này có rất nhiều sự khác với đời trước, đôi khi tầm quan trọng của sư phụ thậm chí vượt qua cha mẹ. Rốt cuộc một đôi thầy trò làm bạn, muốn vượt xa thời gian bị dưỡng dục ở bên người cha mẹ. Mà sư môn truyền thừa càng quan trọng hơn truyền thừa trong gia tộc. Kiếp trước là lấy tông tộc dừng chân, mà hiện tại lại là lấy sư môn làm căn bản.
Trần Tiêu chần chờ một chút, mới nói: "Nếu dùng quan hệ nhân quả tới nói thì quan hệ giữa sư phụ cùng đệ tử còn chặt chẽ hơn cả cha con nuôi. Nếu cha con nuôi đều có thể kế thừa truyền thừa hương khói, giữa thầy trò hẳn là cũng là có thể ứng nghiệm. Nhưng ta phía trước học được không có nói đến bộ phận này, còn không dám khẳng định."
Tịch Vân Đình lại rất có nắm chắc gật đầu, nói: "Ta nhớ rõ Tiêu đệ nói qua, môn đồ cũng có thể tính là nhân khẩu. Nếu phong thuỷ có thể làm gia trạch, con cháu tiên môn thịnh vượng, lấy này tương tự, dần chôn mão phát là lấy nhân quả chuyển khí vận thì cũng nhất định có thể dùng ở trong sư môn."
Tịch Vân Đình ý nghĩ xoay chuyển quá nhanh, Trần Tiêu thông thường còn bị giam cầm tư duy trong kiếp trước, hắn cũng đã triển khai nội dung theo phương hướng và góc độ hoàn toàn mới, làm Trần Tiêu không thể không lần lượt bái phục tài sáng tạo của hắn. Lúc này đây cũng là như thế, nghe xong Tịch Vân Đình nói, Trần Tiêu hô hấp đều có chút nhanh hơn, kích động có chút ngồi không được, có chút xúc động muốn đi chỗ nào trống trải chạy hai vòng.
Nếu là Tịch Vân Đình phán đoán đúng, Thuật Phong Thủy ở thế giới này có tương lai! Cho dù vẫn là cửa hông, vẫn là không thể trực tiếp trợ giúp tu hành, nhưng không ai có thể bỏ qua tác dụng của nó. Thế gia gắn bó thế lực chỉ chiếm cứ bộ phận nhỏ, trong giới Tu Tiên vẫn là lấy tông môn là chủ.
Dù Trần Tiêu kích động đến sắc mặt hơi đỏ, nhưng hắn không nghĩ thất thố ở trước mặt Tịch Vân Đình. Lúc hắn đang nỗ lực uống nước trà trên bàn, áp xuống cảm xúc, đột nhiên có người chuyển qua bình phong đi tới trước bàn bọn họ.
Đó là hai người một trước một sau, đi ở phía trước như là người chỉ dẫn, rất hèn mọn cong nửa eo. Đi ở phía sau ngẩng đầu ưỡn ngực, tuy rằng không có tới nỗi kiêu căng ngạo mạn, lại là cằm hướng người.
Người phía trước giống như là hạ nhân, còn người phía sau xem ăn mặc cùng khí chất thì như là quản sự thế lực nào đó.
Hạ nhân kia lấy lòng hướng người có bộ dạng như quản sự nói: "Chủ quản đại nhân, chính là người này."
Người được xưng là chủ quản dùng ánh mắt xem kỹ nhìn nhìn Trần Tiêu, lại nhìn thoáng qua Tịch Vân Đình im lặng kế bên. Hắn thong thả ung dung nói: "Ngươi chính là vị phong thuỷ sư gần nhất truyền đến rất là lửa nóng đi?"
Ngữ khí cùng ánh mắt khi hắn nói chuyện với Trần Tiêu rất là ngạo mạn. Thấy hắn dám tỏ thái độ khinh mạn với Tiêu đệ như vậy, Tịch Vân Đình rất là không vui. Không thu liễm khí thế nữa, toàn buông ra, ánh mắt sắc bén chăm chú vào mặt chủ quản kia.
Chủ quản này tu vi chỉ mới kỳ Trúc Cơ, căn bản là khiêng không nổi uy thế của kỳ Kim Đan. Lập tức đổ mồ hôi trán, đầu gối nhũn ra. Trong lòng hắn lại là giật mình lại là ảo não vì đã xem thường hai người này.
Chủ quản rất là co được dãn được, lập tức hành lễ xin lỗi: "Hai vị tiên sư, là tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, nhiều có đắc tội, nhiều có đắc tội. Còn thỉnh hai vị tiên sư người lớn lòng dạ cũng lớn, không cần so đo khuyết điểm của tại hạ."
Tịch Vân Đình không vui, Trần Tiêu tự nhiên là đứng bên phía đại ca. Cũng không có cho vị chủ quản này sắc mặt tốt, rất lạnh nhạt nói: "Vị đạo hữu này đứng lên đi. Ta đúng là phong thuỷ sư mà ngươi nói, không biết ngươi tiến đến là có chuyện gì?"
Phía trước chủ quản nghe nói đồn đãi, cũng là ôm ý tưởng nửa tin nửa ngờ. Trước khi đến đây còn nghĩ trước thiết cái khảo nghiệm, làm người này thử xem, nếu hiệu quả thì lấy chính sự hỏi hắn. Hiện tại thấy bên người đối phương thế nhưng có một cái tiên sư kỳ Kim Đan, lập tức không dám có cái loại ý tưởng bắt bẻ như phía trước.
Hắn trực tiếp nói ra mục đích cuối cùng, nói: "Gần nhất chủ nhân nhà ta có một chuyện khó xử, muốn mời vị tiên sư này hóa giải."
Thấy là khách hàng tiến đến, Trần Tiêu rốt cuộc vẫn là lấy chức nghiệp đạo đức ra, không lạnh băng như vậy. Hắn ngữ khí hòa hoãn một ít nói: "Chủ nhân quý khách có chuyện gì khó xử ta có thể giúp được?"
Chủ quản cắn răng một cái, hiện tại chỉ có thể mời vị phong thuỷ sư này nhìn xem để không đắc tội vị kỳ Kim Đan trước mắt.
Hắn liền thấp giọng nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, còn thỉnh hai vị tiên sư theo tại hạ đổi một chỗ."
Trần Tiêu nhìn về phía Tịch Vân Đình, trưng cầu ý kiến hắn. Tịch Vân Đình đương nhiên biết trong khoảng thời gian này Trần Tiêu vất vả là vì cái gì, nên sẽ không tỏ vẻ phản đối trong thời khắc mấu chốt. Tiêu đệ chịu lấy trưng cầu ý kiến của hắn, đã làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Chủ quản đuổi rồi người dẫn đường kia, mời hai người đi nhã gian lầu 3. Nhã gian nơi này có hiệu quả cách âm rất tốt, hơn nữa trong bọn họ có một người tu hành kỳ Kim Đan, nếu là có người tới gần nghe lén có thể phát hiện liền. Cho nên chủ quản không cất giấu nữa, đem sự tình đều nói ra.
Chủ nhân của chủ quản họ Hồ, thuộc thế gia mới lên làm thành chủ. Lần này thế gia bọn họ vận khí tốt, lúc vương triều thay đổi đứng đúng đội. Thuận lợi đi theo vương mới kiến công lập nghiệp, sau khi đánh xuống Cẩm Thành, đã bị phân phong đến nơi đây làm thành chủ. Chủ nhân của chủ quản cũng không phải thành chủ, mà là một trong những con trai của thành chủ. Thành chủ hiện tại rất được vương mới coi trọng. Vương mới muốn ủy thác trách nhiệm nặng nên thành chủ từ bỏ vị trí thành chủ, tính toán lên vương thành cống hiến sức lực cho vương mới.
Thành chủ muốn thăng chức, vấn đề liền tới rồi. Hắn tuổi trẻ kết hôn sớm, sinh được ba con trai hai con gái. Trong mắt thành chủ các con trai ai cũng xuất sắc, làm hắn nhất thời khó xử, không biết nên đem vị trí thành chủ giao cho ai sẽ tốt hơn.
Chủ nhân chủ quản có tuổi nhỏ nhất, sinh ra sau nhất. Dựa theo đạo lý tới nói, người thừa kế thành chủ không phải người tuổi lớn nhất, thì cũng là người có khả năng nhất, làm sao cũng không tới phiên hắn.
Nhưng điều kiện tuyển người kế nhiệm trong thế gia cũng không phải cứng nhắc như vậy, cũng muốn dựa theo thiên phú cùng tu vi tới xem. Nếu là chọn làm thành chủ, như vậy đương nhiên là ưu tiên tu vi cao, cảnh giới ổn định.
Con trai cả tuy lớn tuổi, nhưng hắn sắp đột phá Nguyên Anh, bế quan một lần liền không biết thời đại nào mới ra tới. Loại này chậm trễ thế cục ổn định, khẳng định không thể muốn. Tính cách con thứ hai thì thành thật làm, thiên phú lại không bằng hai người khác, tu vi chỉ sợ áp không được. Mà thiên phú linh căn con trai út lại là tốt nhất trong ba người, thành chủ thiên vị hắn, lại cảm thấy để hắn làm thành chủ sẽ khiến hắn chậm trễ tu hành. Cho nên chậm chạp chưa làm ra quyết định.
Thành chủ rối rắm, lại làm ba người con trai lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.