Phong Thần Thời 4.0

Chương 33: Anh hùng cứu mỹ nhân.(3)




Thấy được kẻ đang tới là Hoa Chúng Thiên thì Doãn Tuấn cũng bỏ xuống sự đề phòng cảnh giác, hắn tiến lại chỗ của Chúng Thiên rồi nói:

-Cậu là đạo sĩ????

Hoa Chúng Thiên cười khẩy:

-Hừ, ta có mắt như mù khi mà đã ở cùng phòng với tên yêu đạo nhà ngươi!!!! Hôm nay ta sẽ thay mặt tam thanh để thanh lý môn hộ với nhà ngươi!!!!

Dứt lời hắn liền bắt quyết rồi phi thân lên mặc cho Doãn Tuấn vẫn còn đang ngây người như chưa hiểu điều gì thì ngay lập tức, hai ba đạo bùa nữa từ Chúng Thiên lại lao về phía hắn. Doãn Tuấn thấy vậy thì không thể đứng im đành phải động thủ. Hắn với thân thủ nhanh nhẹn đã tránh được những lá bùa đang bắn tới của Hoa Chúng Thiên, rồi hắn tiến lên rồi cũng áp sát được người của ông bạn cùng phòng, hắn liền vận một chút lực rồi tung ra một chưởng vào người của Chúng Thiên khiến cho hắn bị bất ngờ và bị bật ra xa một chút, Doãn Tuấn hỏi:

-Tại sao cậu lại đánh tôi????

Hoa Chúng Thiên biểu hiện với khuôn mặt giận dữ:

-Hừ tên yêu đạo nhà ngươi làm việc ác mà tỏ ra không biết gì sao???? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Mao Sơn pháp thuật chân chính....

-Cái gì mà yêu đạo????

Chưa kịp hiểu gì thì Chúng Thiên đã ập tới và vung kiếm gỗ đào đánh tới mình, Doãn Tuấn liền không nói lí lẽ nữa hắn liền tránh đòn rồi dùng thuật ẩn thân khiến cho Chúng Thiên bị lỡ đà. Không thấy Doãn Tuấn đâu thì Chúng Thiên liền nói to:

-Thì ra ngươi là yêu quái, hôm nay ta càng phải giết ngươi để đền tội với những người đã bị ngươi giết!!!!

Vừa dứt lời thì Chúng Thiên liền mở ra âm dương nhãn để tìm kiếm xung quanh thì bỗng nhiên từ trên trời dội xuống người hắn một dòng nước khiến cho hắn ướt như chuột lột. Hoa Chúng Thiên đang ngây ngốc như chưa biết điều gì đã xảy ra và ai đã dội nước lên người hắn thì từ đằng sau, Doãn Tuấn đã xuất hiện từ lúc nào, hắn nói:

-Tỉnh lại chưa????

Hoa Chúng Thiên quay lại:

-Tên yêu quái này, còn dám giở trò!!!!

Nói xong hắn phi thân lên định sống mái với Doãn Tuấn, Doãn Tuấn cảm thấy nói nhiều với ông bạn cùng phòng này thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai mà thôi. Doãn Tuấn liền vận linh lực trong người và bùm, một luồng thần lực vô cùng mạnh mẽ liền toả ra xung quanh và nó đã khiến cho Chúng Thiên cảm nhận được thì nó đã khiến hắn phải khựng lại, mở to mắt ra mà như không tin vào mắt mình, Doãn Tuấn nói:

-Sao thế??? Không lên mà bắt yêu quái đi!!!!

-Ngươi....ngươi....là.....

Doãn Tuấn cười khẩy:

-Là một vị tiên nhân!!!!

Hoa Chúng Thiên nghe xong thì như chột dạ, hắn liền cúi người xuống mà hành lễ:

-Tiểu đạo có mắt như mù, mong tiên nhân tha tội!!!!

Doãn Tuấn tiến lại gần rồi đặt tay lên vai hắn rồi nói:

-Hây, đứng thẳng lên đi!!!!

Chúng Thiên nghe xong thì run người:

-Tiểu đạo không dám!!!!

Doãn Tuấn bất đắc dĩ nói:

-Con mẹ nó, cứ xưng hô như bình thường thôi!!!!

Hoa Chúng Thiên nghe xong thì liền đứng thẳng người lên, Doãn Tuấn thấy hắn đã trở lại trạng thái như ban đầu, hắn liền hỏi:

-Cậu là đạo sĩ mà có thể che đi khí tức của mình trước một bậc tiên nhân như tôi, pháp lực của cậu cũng khá đó!!!!

Hoa Chúng Thiên gãi đầu ngại ngùng, Doãn Tuấn liền nói tiếp:

-Cả tuần vừa rồi cậu đi đâu???

Hoa Chúng Thiên đáp:

-Tôi có cuộc điện thoại quan trọng nên phải về tông môn lấy pháp khí à, từ đây về Mao Sơn thì phải mất tận một tuần đó à!!!!

Doãn Tuấn gật đầu rồi hỏi:

-Vậy cậu đã biết hết về những việc xảy ra gần đây???

Chúng Thiên gật đầu:

-Tôi biết rồi, hiệu trưởng Kỳ đã gọi cho tôi để thông báo!!! Nhưng mà sao lão ta lại không báo cho tôi biết cậu là một vị tiên nhân nhỉ???

Doãn Tuấn cười:

-Có lẽ là do tôi nói là từ Mao Sơn tới nên có khả năng lão ta nghĩ hai chúng ta là đồng môn và quen biết nhau nên không nói ra!!!

Hoa Chúng Thiên cười:

-Vậy thì không tránh được rồi, ban đầu tôi nghĩ cậu cũng là một gã có người thân hoặc có ơn gì đó với lão hiệu trưởng nên cũng có được quyền hạn như tôi à!!!! Đúng là không đánh không quen biết!!!

Doãn Tuấn cũng cười:

-Sảng khoái, mà pháp sư cậu đã đạt tới bài vị gì rồi???

Hoa Chúng Thiên đáp:

-Nói ra thì chỉ sợ cậu cười chê, tôi mới chỉ đạt tới cảnh giới tông sư thôi nhưng trong giới thì tôi cũng có một chút mặt mũi đó!!!!

Hai người Doãn Tuấn và Hoa Chúng Thiên nói chuyện một để hiểu rõ về nhau hơn nhưng đang nói chuyện thì bỗng Doãn Tuấn như nhớ ra điều gì đó, hắn liền nói:

-Haizz, nếu cậu đã là pháp sư trừ yêu diệt quỷ rồi vậy thì chúng ta sẽ phải liên thủ trong vụ này rồi!!!!

Chúng Thiên gật đầu, Doãn Tuấn tiến về chỗ hồ nước, hắn nói với Chúng Thiên:

-Đạo sĩ, cậu ở đây trông chừng, tôi sẽ xuống dưới hồ để xem xét một chút!!!!

Chúng Thiên liền nói:

-Hay là cả hai chúng ta cùng xuống, có gì tôi sẽ hỗ trợ cho cậu!!!

Doãn Tuấn gãi đầu:

-Nhưng mà tôi có phép để xuống dưới đó, cậu muốn xuống phải có bình lặn chứ, như vậy sẽ cồng kềnh và vướng víu, nếu có chuyện gì thì tôi cũng không thể chiếu cố được cho cậu, nói trước là tôi thủy chiến rất kém!!!!

Hoa Chúng Thiên cười:

-Haizz, cậu không phải lo à, tôi có viên cách thủy đan, nó có thể giúp tôi ở rẽ nước mà đánh như trên cạn à!!!!!

Doãn Tuấn như nghĩ ra được kế gì liền nói:

-Tôi có ý này, bây giờ tôi sẽ xuống và nếu có gì thì tôi sẽ dụ nó lên trên và cậu sẽ ở trên này mà thủ thế mà đánh, ý cậu thế nào????

Hoa Chúng Thiên cười cười:

-Haha!!!! Ý hay đó nhưng mà cậu phải nhanh lên đó!!!

Doãn Tuấn gật đầu, hắn đang định dùng phép tị thủy thì bỗng hắn cảm nhận được một luồng quỷ khí khá lớn và trong đó còn có một luồng nhân khí vô cùng yếu ớt trong đó. Như hiểu ra điều gì, Doãn Tuấn quay lại rồi nói với Chúng Thiên:

-Nhanh lên, sang bờ bên kia, không là lại có thêm án mạng thứ bảy đó!!!!

Dứt lời Doãn Tuấn liền dùng thuật tốc biến mà đi vòng qua hồ nước, hắn làm như vậy là tránh để kinh động tới vật thể chưa xác định ở phía dưới. Hoa Chúng Thiên nghe xong thì cũng nhanh nhanh chóng chóng dùng thuật khinh công mà đuổi theo ngay sau Doãn Tuấn. Cả hai vừa đáp xuống được bờ hồ bên đó, thì cảm nhận đầu tiên là cảm giác ở bờ bên này rõ ràng là âm khí và quỷ khí nồng đậm và dày đặc hơn bên bờ mà hai người vừa ở đó. Lại thêm phía trước mặt hai người lại là một rừng cây gồm rất nhiều những cây cổ thụ to lớn mà thân cây phải năm sáu người ôm sợ còn không hết, những tán cây cũng to lớn và đã che khuất đi ánh trăng của ả Hằng Nga, lại thêm vào đó là những đoạn dây tầm xuân rủ xuống lại càng tạo ra thêm vẻ âm u lạnh lẽo, còn dưới đất là những bụi cỏ rậm rạp lại còn có rất nhiều muỗi khiến cho cả hai vô cùng khó chịu. Doãn Tuấn đang ngó nhìn vào trong phía rừng cây để quan sát phía bên trong, bỗng Hoa Chúng Thiên như nhìn thấy điều gì đó, hắn liền giật giật tay áo của Doãn Tuấn và điều đó đã khiến cho Doãn Tuấn phải để ý về hướng mà Chúng Thiên chỉ. Theo hướng tay hắn thì ở bên đó có thể nhìn lờ mờ thấy một bóng người như đang bị ai đó dắt đi và đang đi hướng về phía hồ nước. Cảm thấy có điều không lành sắp xảy ra, cả hai liền nhanh chóng tiến về phía người đó, đi tới gần người đó và nhận ra đó là một người con gái. Bỗng nhận ra bộ quần áo trên người cô nàng đó vô cùng quen thuộc, Doãn Tuấn như nhớ ra điều gì đó, hắn liền lao lên rồi hét lớn:

-Hải Yến dừng lại đi!!!! Đừng đi nữa!!!!

Những lời đó của hắn dường như không tác động gì tới cô nàng và cô nàng đã bắt đầu bước chân xuống những bậc thang để đi xuống hồ nước. Doãn Tuấn liền tăng tốc để chạy tới chỗ của nàng và hắn liền mở ra thiên nhãn. Hắn liền nhận ra thứ đang lôi kéo cô nàng là một sợi xúc tu đang quấn quang eo của cô nàng mà kéo đi. Lúc này, trong mắt hắn liền bốc lên sát khí, vì cô nàng đã đi xuống nước và ngập tới qua đầu gối rồi, hắn liền vận lực vào trong bàn tay và lại dùng trấn hồn chưởng rồi hắn nhắm thẳng vào cái xúc tu mà đánh tới. Một chưởng đó của một bậc tiên nhân cảnh giới thái ất tiên nhanh chóng đã bắn tới và khiến cho cái xúc tu đó vì đau quá mà buông cô gái ra. Lúc này thì Doãn Tuấn đã tới kịp thời rồi kéo cô nàng lên bờ, nếu chậm hơn một chút thì có lẽ cô nàng đã bị chìm hẳn, may mắn là nước mới chỉ tới cổ và nó đã khiến cho cô nàng bị ướt hết cả người, Doãn Tuấn nhìn lại thì đó đúng là Hải Yến nhưng chỉ có điều là nàng đang hôn mê. Hoa Chúng Thiên vừa kịp lúc chạy tới và đập vào mắt hắn là body nóng bỏng của Hải Yến bị quần áo ướt bó vào khiến chỗ cần lồi thì rất đẹp mà chỗ cần lõm thì vô cùng hoàn hảo. Doãn Tuấn đang ngồi đó thở thì như nhận ra điều gì đó, hắn liền gắt:

-Con mẹ nhà cậu, nhìn cái gì, cởi áo của cậu ra!!!!

Hoa Chúng Thiên bị bắt quả tang thì xấu hổ, hắn liền cởi áo bên ngoài của mình ra mà khoác lên cho Hải Yến. Doãn Tuấn liền dùng phép mà thổi lửa lên để giúp cô nàng sưởi ấm.....Doãn Tuấn do đang mải tập trung để nghĩ cách giúp cho Hải Yến tỉnh lại nên hắn đã mất cảnh giác và từ dưới nước, cái xúc tu đó liền phóng lên rồi quấn chặt lấy chân của Doãn Tuấn rồi kéo khiến cho hắn mất thăng bằng và ngã, sau đó cái xúc tu đó liền lôi hắn xuống nước, Hoa Chúng Thiên thấy vậy thì liền đánh ra năm tới sáu đạo phù và đã khiến cho chiếc xúc tu đó phát ra những tiếng xèo xèo như bị bỏng nhưng nó đã quyết tâm kéo hẳn người Doãn Tuấn xuống nước và.....đó chính là sai lầm lớn nhất của nó. Hoa Chúng Thiên thấy nó không thả Doãn Tuấn ra thì hắn liền định ngậm cách thủy đan để xuống trợ giúp cho Doãn Tuấn, chưa kịp ngậm thì hắn thấy ở dưới nước bỗng sôi lên ùng ục và một luồng sáng màu ánh kim phát ra dưới nước và Doãn Tuấn từ dưới nước phóng lên và trên tay trái hắn là đoạn xúc tu vẫn còn đang rỉ máu rơi từng giọt xuống đất còn tay phải hắn đang cầm chính là kim long thần châm. Cả người hắn cũng đã ướt nhẹp, hắn liền ngồi bệt xuống đất mà thở còn Hoa Chúng Thiên thì nhận lấy cái xúc tu thì cười khoái chí rồi hỏi:

-Là bạch tuộc tinh hả????

Hoa Chúng Thiên vừa dứt lời thì một ánh đèn pin chiếu rọi về phía hai người đang đứng và một giọng nữ vang lên và Doãn Tuấn nghe được thì ngây người ra vì hắn biết người đến là ai!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.