Phong Thần Thời 4.0

Chương 21: Phong Vũ mắc bẫy.




Còn ở phía bên này, nhân lúc tên Xích Đao kia đang hành hai người Doãn Tuấn và Phong Vũ như hai món đồ chơi rẻ tiền của trẻ con. Xích Đao vung dây xích lên đỡ lấy một chém từ thanh long yển nguyệt đao của Phong Vũ rồi hắn vận lực kéo cả người Phong Vũ và đao về phía người mình và nhanh chóng vung chân để tặng cho Phong Vũ một cước thẳng vào ngực khiến hắn thổ huyết rồi bắn ra một góc, Doãn Tuấn thì vừa tiếp đà nhảy lên định tặng cho Xích Đao một gậy nhưng không thành do Xích Đao đó đã cảnh giác và tránh ra được còn về phía ngược lại thì Doãn Tuấn còn đang ngây người, chưa kịp định thần lại thì hắn đã bị Xích Đao trả lại cho một đấm trúng phần bụng rồi văng ra xa y như Phong Vũ. Lúc này Tịnh Hoà đang ngồi thiền định thì bất chợt hắn mở mắt rồi hét lớn:

-"Xá tịnh đàn lô ly đản.........khai"

Hắn vừa đọc xong chú ngữ thì đột nhiên từ phía sau lưng hắn hiện ra một vầng sáng màu nâu nhạt và từ trên cổ hắn bay lên một vòng tràng hạt, đó chính là một trong hai món pháp bảo của hắn, đó chính là tràng hạt xích quỷ. Từng hạt từng hạt một tách ra khỏi vòng dây và bay một vòng tròn xung quanh người của Tịnh Hoà, lúc này hắn đã đứng lên và chắp hai tay lại mà niệm chú. Rồi sau đó như nghe được câu lệnh, những viên tràng hạt liền bắn thẳng như những viên đạn về phía người của Xích Đao, Xích Đao cũng vừa túm được cổ Phong Vũ ở gần đó nhưng vẫn chưa kịp làm gì, hắn như cảm nhận được sức nóng của những viên tràng hạt đang tấn công về phía mình thì hắn liền ném Phong Vũ đang bị thương ra một gốc cây cổ thụ gần đó, rồi liền thủ thế để nghênh đón tuyệt chiêu của Tịnh Hoà. Từng hạt của sợi tràng hạt bay đến và đập thẳng vào người của tên Xích Đao khiến hắn vô cùng khó chịu. Tịnh Hoà thấy đám tràng hạt tấn công lên người Xích Đao liên tục, cảm thấy thời cơ đã đến, hắn liền đọc thêm một câu chú ngữ nữa:

-"Ngã phật từ bi.....hợp!!!!!"

Tịnh Hoà vừa dứt lời thì các hạt đang không ngừng tấn công vào người của Xích Đao rồi cũng dừng lại mà bay một vòng tròn với tốc độ nhanh dần nhanh dần lên quanh hắn rồi tất cả lại như có sự liên kết sau khi Tịnh Hoà đọc dứt câu chú thì cả đám hạt liền ngay lập tức vây lấy rồi trói chặt Xích Đao lại và khiến cho hắn không thể cử động được. Phong Vũ đang bị thương nên không thể thi triển được pháp thuật nên đành phải ngồi tựa vào gốc cây để thổ nạp cho mình, Doãn Tuấn tuy không bị ăn tẩn những đòn nặng như Phong Vũ nhưng cũng bị ăn hành không nhẹ nên cũng phải ngồi dựa gốc cây để điều tức. Ở bên này thì Tịnh Hoà đang vừa chắp tay vừa niệm chú, trên trán của hắn thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chảy hết cả xuống mặt rồi cổ, miệng hắn thì không ngừng lẩm nhẩm, hắn đang niệm chú nhưng không mở mắt mà chỉ gật đầu nhẹ một chút như là để ra hiệu, Dương Nam ở bên cạnh thấy hắn gật đầu thì hiểu ý, hắn cầm chắc phương thiên hoả kích rồi liền xông về phía của Xích Đao đang bị trói chặt. Phương thiên hoả kích trong tay Dương Nam như được dội vào một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ liền phóng thẳng về phía Xích Đao, Dương Nam trong miệng niệm chú:

-"Lôi hoả chu tước...khai!!!!"

Dương Nam vừa niệm xong câu chú ngữ thì phương thiên hoả kích trong tay hắn phát ra một luồng ánh sáng màu cam nhạt và cùng với đó là bóng ảnh mờ mờ của một con chu tước đang bay xung quanh cây kích và như cả hai đang nhập vào làm một. Có vẻ như lần này thì lực sát thương của cây kích là vô cùng mạnh mẽ, nó đang lao tới mục tiêu và ở đây là Xích Đao. Còn về phía Xích Đao thì tuy hắn đang bị không chế nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng lớn đang lao với tốc độ vô cùng chóng mặt về phía hắn. Hắn liền không chần chừ mà dùng hết sức lực bình sinh mà biến cho mình to ra và...rắc, dây tràng hạt của Tịnh Hoà do không nhận đủ nguồn linh lực thì liền rơi xuống và trở về hình dạng ban đầu, còn về phần của Tịnh Hoà thì hắn sau khi bị ngắt nguồn linh lực với sợi tràng hạt thì bị mất liên kết nên hắn đã phun ra một búng máu rồi quỳ xuống đất mà thở hồng hộc. Dương Nam cũng không thể tin vào vào mắt mình là tên Xích Đao này lại có thể thoát ra khỏi mmm..à mà thôi không dài dòng nữa, đúng lúc Xích Đao vừa thoát ra thì phương thiên hoả kích cũng vừa hay bay tới nhưng lại không đâm trúng mục tiêu vì Xích Đao với thân thủ nhanh nhẹn đã né được một đòn khá mạnh từ phương thiên hoả kích của Dương Nam và hắn ngay lập tức đã và đang tập trung lực lượng vào một quyền để phản công về phía của Dương Nam và ngay tức khắc, hắn nhanh chóng lao tới với áp lực vô cùng mạnh. Thấy đòn đánh sắp ập đến, Dương Nam với thân thủ nhanh nhẹn thì không chần chừ, hắn cũng nhanh chóng lộn một vòng để né tránh đòn rồi lại triệu hồi phương thiên hoả kích về tay mình. Bây giờ có lẽ sẽ chỉ là trận đấu solo vì bây giờ chỉ còn hai người Xích Đao và Dương Nam. Tịnh Hoà vì hết khí lực nên đã ngất, Doãn Tuấn và Phong Vũ thì đang bị thương không thể làm gì nổi nên chỉ còn một mình Dương Nam phải thay mặt ba người mà đánh. Xích Đao thấy vậy thì phá lên cười:

-Bây giờ chỉ còn ta và ngươi, bốn người các ngươi hợp lực lại còn không hạ nổi ta thì bay giờ chỉ còn một mình ngươi thì ta xem ngươi có thể làm gì được ta!!!

Dương Nam nét mặt vẫn không đổi, tay phải nắm chặt lấy phương thiên hoả kích:

-Nói ít thôi!!!!! Đánh đi!!!!

Dứt lời, Dương Nam liền chủ động dùng phép phân thân tạo ra năm mươi tên Dương Nam rồi cả đám Dương Nam liền lao tới để chiến với Xích Đao. Những nhát xiên đâm và chém liên tục từ phương thiên hoả kích khiến Xích Đao khó chịu và rồi như không chịu được nữa thì hắn đột nhiên bộc lộ sức mạnh rồi điều gì đến cũng phải đến, lần lượt, lần lượt thì các phân thân của Dương Nam đều bị ăn một đòn của Xích Đao làm cho tan biến. Đến lúc này chỉ còn một Dương Nam duy nhất, hắn chột dạ thấy phép của mình bị phá thì ngay lập tức hắn lao lên định bổ cho Xích Đao một nhát chém nhưng sợi dây xích trong tay Xích Đao thì linh hoạt hơn nên đã đánh bay phương thiên hoả kích trong tay Dương Nam và dây xích trong tay còn lại của hắn thì liền quấn lấy cổ họng của Dương Nam rồi siết chặt lấy. Xích Đao liền ngay lập tức kéo Dương Nam về phía mình rồi cười lên như được mùa:

-Bây giờ thì đi đầu thai với cha mẹ ngươi đi....

Xích Đao vừa dứt lời thì phập.....hắn cúi xuống thì máu huyết từ phần ngực của hắn tuôn ra thành dòng rồi chảy từ ngực xuống đất, hắn như kiệt sức liền quỳ sụp xuống. Nhìn lại thì thứ đâm xuyên qua ngực hắn lại là một cây kích đâm vào và đã xuyên qua lồng ngực hắn từ phía đằng sau, dòng máu nóng trong lồng ngực hắn lúc này đã tuôn ra ngày một nhiều hơn, còn tên Dương Nam trước mặt hắn bỗng tan biến thành tro bụi, từ đằng sau, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau hắn :

-Ngươi quên là ta có phép ẩn thân sao!!!!

Đúng vậy đó mới là Dương Nam thật sự. Dương Nam dùng phép rất có đầu óc, trong lúc hắn làm phép phân thân thì hắn có rút ra một sợi nguyên hồn để tạo lại thân thể mới và sau đó hắn liền dùng phép ẩn thân để giấu mình để trực chờ cơ hội đánh lén. Dương Nam lúc này vô cùng oai phong lẫm liệt, hắn dùng sức một ít rồi liền ấn mạnh phương thiên hoả kích vào sâu trong lồng ngực của Xích Đao hơn để làm cho hắn cảm thấy đau đớn thống khổ như những gì mà hắn đã làm với cả bốn người họ. Những giọt quỷ huyết xanh lè từ trên ngực hắn chảy xuống dưới nền cỏ xanh rồi tạo thành vũng khá lớn rồi tên Xích Đao cũng từ tư thế quỳ và rồi đổ sụp xuống đất, trong mồm hắn thì liên tục lẩm bẩm như để cho Dương Nam nghe thấy  rõ từng từ từng chữ "ta không.....phục". Lúc này hai người Doãn Tuấn và Phong Vũ cũng đã điều tức xong, cả hai liền đứng dạy rồi tiến lại mà đỡ lấy Tịnh Hoà cũng vừa mở mắt ra. Doãn Tuấn một tay đỡ lấy Tịnh Hoà, một tay vỗ vai Dương Nam:

-Khá lắm huynh đệ!!!!

Dương Nam không đổi sắc mặt, hắn hướng về phía Xích Đao mà quát to:

-Linh hồn của họ đâu????

Xích Đao lúc này đang còn chút sức tàn mà lẩm bẩm, sau khi nghe được tiếng quát của Dương Nam thì vẻ mặt thống khổ của hắn bỗng biến mất, hắn liền cười lớn...cả ba người Doãn Phong Dương như cảm thấy điều gì đó không đúng, cả ba liền bật chế độ cảnh giác xung quanh. Bỗng từ đằng sau, nhân lúc hai người Doãn Tuấn và Dương Nam không để ý thì hai sợi xích từ rừng cây đằng sau lao ra quấn chặt lấy cổ của Doãn Tuấn và Dương Nam khiến cho hai người buông binh khí ra và rồi hai sợi xích liền kéo ngược cả hai người về phía sau, xong Phong Vũ thấy vậy nhưng lại không kịp phản ứng và điều đó khiến cho Tịnh Hoà mất đi chỗ dựa và hắn cũng chưa hiểu cái mô tê gì thì lại bị ngã ngửa ra đất, Phong Vũ tiến lên thì vừa nhặt được tràng hạt xích quỷ hắn cầm lên để lúc sau đưa cho Tịnh Hoà rồi hắn cũng lao lên chỗ hai người huynh đệ để chém hai sợi xích nhưng hắn lại chém hụt. Hai sợi xích đó nhanh chóng kéo lê hai người Doãn Tuấn và Dương Nam trên đất và khi gần tới khu rừng thì kẻ mà đã quá quen thuộc từ lúc bắt đầu tới giờ lại bước từ trong khu rừng đó ra. Vẫn là hắn, Xích Đao. Hắn liền cúi xuống chỗ của Dương Nam rồi cười lớn như mỉa mai Dương Nam:

-Ngươi nghĩ ta không có thuật phân thân sao???

Hai người Doãn Tuấn và Dương Nam đang cố nới lỏng sợi xích ra, Dương Nam cũng gật đầu rồi nói như không ra hơi:

-Bố...mày...quên....được....chưa!!!!!

Vừa dứt lời, Xích Đao liền kéo dựng hai người lên rồi tặng cho hai người một đá. Nhưng với thân thủ của mình và sự hiểu ý lẫn nhau thì cả hai người đều hoá giải được đòn đó của Xích Đao rồi nhanh như cắt, cả hai người tiếp đà nhảy bật lên, dùng chân kẹp lấy tay và khóa chặt hai tay của Xích Đao lại, hai tay thì nắm chặt hai sợi xích, Doãn Tuấn liền hét với Phong Vũ:

-Lên đi.....

Hiếu ý, Phong Vũ liền lao lên, hắn vung thanh long yển nguyệt đao lao lên, nhằm thẳng vào đầu của Xích Đao mà bổ xuống. Gần tới mục tiêu là đầu của Xích Đao thì Phong Vũ lại bị dây xích thứ ba của Xích Đao từ đâu xuất hiện và chặn hắn lại. Xích Đao liền cười lớn:

-Ta quên, ta còn có một sợi xích dự phòng. Ta xin lỗi nhé!!!!!

Phong Vũ bị khoá lại thì giận lắm, hắn chửi thề một câu:

-Chó chết.....

Doãn Tuấn đang giữ người Xích Đao cùng Dương Nam thì cũng điên tiết chửi thề thêm một câu nữa. Xích Đao thấy vậy thì hắn cũng cười lớn, đang định nói gì thì một dòng nước từ đâu đó phóng tới tạo thành một thanh thủy đao sắc lẹm rồi chém đứt cả ba sợi xích của Xích Đao rồi như có hiệu lệnh, nó lại chém đứt cánh tay trái của Xích Đao và khiến cho hai người Doãn Tuấn và Dương Nam không còn chỗ tựa mà mất đà rơi xuống và lần này có lẽ là bản 1:1 nên nhát chém đó đã khiến cho hắn vô cùng đau đớn. Từng dòng máu đỏ, không còn là màu xanh như phân thân nữa từ vết chém mà chảy ra xối xả và có vẻ như lần này chắc chắn là hắn không sai vào đâu được...Doãn Tuấn lúc này đã có thể đứng được dậy, hắn liền xoa xoa cổ rồi nói:

-Ra đây đi cho anh em còn gặp mặt!!!!

Doãn Tuấn vừa dứt lời thì một thanh niên cũng kha khá đẹp trai nhảy từ trên cây xuống, lưng hắn thì đeo hai cây roi sắt. Phong Vũ thì vừa đỡ được Tịnh Hoà vẫn còn đang trong cơn mê man dậy rồi nói:

-Chắc vị huynh đệ này là Tử Lam????

Đúng vậy, người đã ứng cứu bọn họ chính là Tử Lam. Tử Lam cũng gãi đầu đáp:

-Chắc huynh đài đây là Dương Nam???

Phong Vũ nhăn mặt méo mồm rồi chỉ về phía Dương Nam:

-Hắn mới là Dương Nam!!!!!

Tử Lam gãi đầu cười trừ rồi đáp lễ:

-Hây hai vị huynh trưởng thứ lỗi tại tiểu đệ mới chỉ....

Nói tới đây thì Tử Lam bị Doãn Tuấn gõ cho một phát vào đầu:

-Con mẹ nhà cậu, đã nói cứ gọi cậu xưng tôi thôi!!!!

Tử Lam gãi đầu cười trừ rồi quay lại về phía Phong Vũ thì hắn thấy Tịnh Hoà đang mê man hỏi:

-Doãn Tuấn huynh đệ, gã trọc này sao vậy????

Doãn Tuấn nhún vai:

-Hây có lẽ là hắn đã sử dụng pháp lực quá nhiều nên bây giờ đã "ngủ đông"....

Tử Lam ồ lên một tiếng:

-Ồ hiểu rồi!!!!

Nói xong Tử Lam liền đi tới rồi hắn móc ra trong túi ra một viên đan rồi nói:

-Đây là thủy tinh đan của thủy long tộc nhà tôi, có thể giúp giải độc, tăng cường sức khoẻ và....nói chung là sẽ hỗ trợ khá nhiều cho tên hoà thượng này!!!!!

Nói xong hắn liền bảo Phong Vũ banh miệng Tịnh Hoà ra rồi cho viên thủy tinh đan vào. Một lúc sau thì viên đan kia cũng tan hết trong miệng của Tịnh Hoà. Ba người Doãn Phong Dương thở phào rồi Phong Vũ kéo lê rồi đặt Tịnh Hoà xuống một gốc cây để cho hắn khôi phục lại nguyên trạng...Đúng lúc này, Xích Đao cũng đã khôi phục lại trạng thái chiến đấu ban đầu nhưng một cánh tay của hắn đã không thể mọc ra được nữa. Hắn liền gằn giọng nói về phía năm người:

-Tên tiểu long vương kia...rồi sẽ tới lượt ngươi thôi!!!!

Dứt lời, thì từ đâu đó sương mù kéo tới bao vây lấy cả năm người như để che mắt xung quanh để cho Xích Đao có thời gian để chạy trốn. Phong Vũ tức quá vì trước đó cậu ta đã bị hắn cho ăn hành nhiều lần nên ngay lập tức hắn đã mở ra thiên nhãn để nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hắn đã thấy được hình bóng của tên Xích Đao đang từ từ nhỏ dần nhỏ dần. Không nhịn được nữa, nhân lúc hắn không đề phòng, Phong Vũ liền lao lên định tấn công nhưng cánh tay của Doãn Tuấn đã ngăn hắn lại:

-Cậu cứ để cho hắn chạy đi. Sẽ tới lúc chúng ta hạ được hắn thôi!!!!

Phong Vũ không nghe:

-Cậu buông tôi ra!!!!

Nói xong Phong Vũ liền hất cánh tay của Doãn Tuấn ra rồi vác thanh long yển nguyệt đao mà lao thẳng vào trong màn sương, mặc kệ tiếng gọi với của huynh đệ mình. Trong đầu hắn lúc này chỉ có nghĩ tới cách để chém chết tên Xích Đao chó chết này để cho hả cơn giận trong người mình. Khi sắp tới được chỗ mà Xích Đao đang đứng thì một tiếng thét vô cùng thảm thiết từ phía sau làm cho hắn khựng lại. Vừa quay đầu lại thì hắn đã thấy một cảnh tượng mà sẽ khiến hắn không bao giờ quên và cũng làm cho hắn ngày càng sôi tiết hơn. Đó chính là hình dáng của Phong Lâm và Lữ Anh à không mà là linh hồn của cha mẹ hắn đang bị treo ngược và bị một tên quỷ sai cầm roi quật liên tục, xen lẫn những tiếng quất chan chát đó chính là tiếng kêu la thảm thiết của cha mẹ hắn. Hắn ngây ra một hồi rồi quyết định lao lên để cứu cha mẹ hắn nhưng Phong Vũ lại không thể ngờ rằng, vì chữ hiếu mà hắn đã bị mắc bẫy của Xích Đao nên dù có hay không mở ra thiên nhãn để quan sát tình huống thì cũng như không, mà hắn thì chỉ muốn lao vào cứu người thân nên đã bị một luồng quỷ lực vô cùng mạnh mẽ đánh gục và nằm bẹp xuống mặt đất còn thanh long yển nguyệt đao thì lập tức thu nhỏ lại rồi bay vào người Phong Vũ và hắn thì bị Xích Đao lôi đi. Về phần ba người Doãn Tuấn, Dương Nam và Tử Lam thì đang bị vây trong làn sương khói dày đặc nên không thể đi ứng cứu cho Phong Vũ được mà cả ba cũng không thể nghe thấy gì. Khoảng nửa giờ sau thì sương mù tan biến, Tịnh Hoà cuối cùng cũng đã tỉnh lại, Doãn Tuấn nhìn xung quanh, hắn mở cả thiên nhãn để tìm kiếm Phong Vũ nhưng hắn lại không thấy huynh đệ của mình đâu liền quay sang hai người Dương Nam và Tử Lam như để hỏi nhưng cả hai đã lắc đầu, Dương Nam nói:

-Có lẽ cậu ta đã bị trúng kế của Xích Đao và bị bắt đi rồi!!!! Tên Xích Đao này mưu mô quá. Bây giờ chúng ta phải thổ nạp lại để rồi quyết chiến với hắn một trận cuối. Để xem là ngươi chết hay ta sống....

Doãn Tuấn và Tử Lam cũng gật gật đầu, đang định nói thì Tịnh Hoà chen vào:

-Có lẽ tôi cảm nhận được cậu ta, chỉ có điều là linh lực của cậu ta thì thôi không thể cảm nhận được, mà thứ tôi cảm nhận được đó chính là tràng hạt xích quỷ của tôi vì có lẽ nó đã và đang tiếp xúc với cậu ta à.....

Doãn Tuấn sốt ruột hỏi:

-Cậu cảm nhận được, thế vậy bây giờ cậu ta đang ở đâu????

Tịnh Hoà gãi gãi cái đầu trọc:

-Theo tôi cảm nhận được thì cậu ta ở cách chúng ta khoảng 20 dặm về phía bắc, à nhầm đông bắc!

Dương Nam cũng chen vào:

-Ok!!! Vậy thì chúng ta phải khôi phục lại toàn bộ thực lực để đi tới xào huyệt của hắn để khử hắn luôn!!!!

Doãn Tuấn cũng gật đầu:

-Nhất trí!!!!

Nói xong thì ba người Doãn Tuấn, Dương Nam và Tịnh Hoà nhanh chóng liền ngồi xuống để thổ nạp còn về phần Tử Lam thì do hắn vừa mới tới nên không mất nhiều sức nên đã được Doãn Tuấn nhờ bảo hộ cho họ trong lúc cả ba đang thổ nạp. Lúc này trong đầu Doãn Tuấn chỉ có hai ý nghĩ đó chính là cứu bạn và linh hồn của cha mẹ mình......trong đầu hắn như muốn nói:

-"Rồi ngươi sẽ phải phơi xác thôi........"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.