Một tiếng rơi vang lên, Chúc Tuyết Ưng lúc này đổ ầm xuống đất.
Tất cả, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Chúc Tuyết Ưng cảnh giới tam nguyên cứ thế ngã xuống.
Chúc Tuyết Ưng sống dở chết dở, thân thể co giật trên mặt đất.
Một đám cường giả của Chúc Long tông lúc này cũng mở to mắt kinh ngạc.
Tần Ninh nhìn những cường giả kia, lạnh lùng nói: “Hôm nay không giết các ngươi, trở về Chúc Long tông, đem hết báu vật trong Chúc Long tông tới đây, nếu dám chạy trốn, lấy trộm…”
Lúc này, lão Vệ sải bước ra, sát khí phừng phừng.
Trong chớp mắt, hơn trăm kẻ kia cứng ngắc toàn thân.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, những viên linh đan rơi vào trong miệng của những cường giả kia, nói: “Cho các ngươi 1 ngày, mang linh thạch, bảo vật giao cho Thanh Vân tông, giải tán Chúc Long tông, giao những thành trì phụ thuộc Chúc Long tông cho Thanh Vân tông”.
Lúc này, hơn trăm cường giả đều tỏ vẻ khó coi.
Không cần hỏi, thứ mà Tần Ninh cho bọn chúng chắc chắn là đan độc.
Nếu bọn chúng không tới thì chết chắc.
Soạt soạt soạt…
Nhất thời, hơn trăm tên vội vàng lao đi.
Mà lúc này, đám đệ tử có mặt ở đây đã hoàn toàn sững sờ.
Không chỉ rất nhiều đệ tử mà năm đại trưởng lão cũng chết lặng.
May mà, may mà bọn họ ngồi trên mặt đất xem kịch,
.