Phong Thần Châu

Chương 586: Chương 586






Một linh thạch bình thường thì mang theo linh khí ít nhiều cũng có tạp chất, võ giả hấp thu vào cơ thể cũng cần phải loại bỏ tạp chất này.
Mà trong ngọc cổ Đại Hoang thì không tồn tại bất kỳ tạp chất nào, hơn nữa linh khí có linh tính, có thể bù đắp linh khí tồn đọng không cần bằng trong cơ thể võ giả.
Hai món đồ này, mỗi một món đều đáng để mọi người nóng đầu mà tranh giành.
“Một cô gái giành được hai món chí bảo? Bị rất nhiều cương quốc vây quanh tấn công.
Cô gái này không biết sống chết hả”, Yến Quy Phàm không nhịn nổi mà bĩu môi: “Lần này, Sở Lăng Thiên, Địch Chiến và Hạng Vân Vũ của 3 cương quốc lớn chắc là đều xuất hiện”.
“Đi xem thế nào!”  
Tần Ninh khẽ gật đầu, đưa theo người đi vào trong mộ cổ.

Càng tới gần thì mọi người càng phát hiện, trong cả mộ cổ đều được xây dựng rất vuông vức.
Mà phần trên cùng là hình chóp tứ giác.
Lúc này, bốn phía mộ cổ có rất đông người vây quanh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đứng trên đỉnh cao.
Một thân áo trắng như tuyết, lay động theo làn gió, nhưng trên chiếc váy dài màu trắng lại loang lổ vết máu.
Lúc này, xung quanh cô gái mặc áo trắng có năm tên khác kiêu ngạo đứng sừng sững, sắc mặt cẩn trọng.
3 tên trong số đó chính là 3 vị thiên chi kiêu tử của 3 cương quốc, Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến.

3 người này cũng là những tồn tại khủng khiếp của những vị trí dẫn đầu trên bảng Thiên Anh, tu vi cảnh giới Linh Phách tầng 9.
“Cô gái này không biết tới từ đâu mà có thể ngăn được đòn tấn công của Sở Lăng Thiên, Hạng Vân Vũ, Địch Chiến, Vân Chấn và Hoắc Tư Nguyên”.
“Đúng vậy, đáng tiếc cho một thiên tài có thực lực, vì ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như Ý mà liều mạng, đáng tiếc quá…”  
“Nhưng không biết làm thế nào cô ấy đi vào được mộ cổ Đại Hoang, chúng ta vừa tới mà thôi…”  
“Có lẽ, có cách khác đi vào đây không chừng…”  
Trong đám người vang lên từng tiếng bàn tán xôn xao.
“Cô nương, giao ngọc linh Đại Hoang và vàng Lưu Ly Như Ý ra đi!”  
Lúc này trên đỉnh mộ cổ kia, Sở Lăng Thiên khuyên nhủ: “Thứ này, một mình cô cũng không giữ nổi đâu!”  
“Không giữ nổi?”  
Cô gái váy trắng kiêu ngạo nói: “Sao ngươi biết ta không giữ nổi? Chỉ vì ngươi tới từ cương quốc Đại Sở sao?”  
“Sở Lăng Thiên, nói nhiều với cô ta làm gì?”  
Địch Chiến đứng một bên nóng nảy thấy rõ, không nhịn được quát lên: “Không ngờ một đứa con gái không biết đến từ nước nào mà lại ngăn chặn được đòn tấn công mà chúng ta liên thủ, xem ra đúng thật là người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Nhưng cũng chỉ tới đây mà thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.