Phong Thần Châu

Chương 210: Trần Đông Phong Hoang Mang






Tiếng cười ha ha, mang theo mười mấy người mà tới, thấy rõ vài phần sát khí đằng đằng còn có cả vẻ thách thức.  
“Tần Ninh, nhanh ra đây đấu với ta một trận!”  
Nhưng, vừa đi qua góc cua, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tiếng cười ha ha đột nhiên tắt ngúm.  
Kẻ đi đầu như con vịt bị bóp nghẹn cổ, sắc mặt trở nên đỏ bừng.  
Kẻ đó trông rõ gầy, khi bước đi thì trông khá yểu điệu nhưng hơi thở toàn thân lại vô cùng mạnh mẽ.  
Cảnh giới Linh Luân.  
Người ngày chính là Trần Đông Phong, kẻ bị Tần Ninh phế cách đây không lâu, trở thành kẻ bị phế trứng.  
Em trai của Trần Tiêu của Đoàn Vân Tiêu.  
Mấy ngày này, Trần Đông Phong vẫn luôn đóng cửa khổ tu.
Thằng nhỏ bị phế, Tinh Môn bị phá vỡ, đây là điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được.  
Mà hôm nay, gã đã hồi phục lại cảnh giới Linh Đài tầng 9, thậm chí còn đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1.
Gã có tự tin, nếu lại đấu một trận với Tần Ninh thì chắc chắn có thể giết chết Tần Ninh.  
Cho nên sau khi xuất quan, việc đầu tiên không phải là tới gặp ông nội hay anh trai của mình mà xông thẳng tới đây.  
Vừa xuất quan, nghe thấy Tần Ninh bị thương, hình như suýt chết thì gã sung sướng đến nỗi muốn nhảy dựng lên.  
Bây giờ, gã muốn khiêu chiến với Tần Ninh, rửa nhục cho mình.  

Nhưng, cảnh tượng nhìn thấy trước mắt khiến Trần Đông Phong bỗng chốc sững người.  
Chuyện gì đây?  
Diệp Thông Nguyên, trưởng tộc Diệp gia!  
Trưởng lão Vương Uyên, tổng trưởng lão Linh Các.  
Minh Vũ, đương kim thái tử.  
Thánh Tâm Duệ, thiên tài linh đan, là người thừa kế được chỉ định cho vị trí các chủ Thánh Đan các!  
Tại sao những nhân vật này lại xuất hiện ở đây?  
“Trần Đông Phong, ngươi tới đây làm gì?”  
Hứa Thông Thiên phản ứng đầu tiên, vội vàng quát lên: “Cút!”  
Trong đầu óc của Trần Đông Phong vẫn mơ hồ.  
Xảy ra chuyện gì vậy?  
Gã chỉ mới bế quan một thời gian mà Tần Ninh ở đây lại thành nơi tập trung quyền quý thế này?  
“Ồ? Kẻ nào muốn đấu với ta?”  
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, một bóng người chậm rãi đi ra.  
Chính là Tần Ninh.  
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần Ninh, vẻ tức tối trên khuôn mặt Trần Đông Phong gần như lập tức biến mất.  
Cảnh giới Linh Đài tầng 5!  
Tầng 5!  
Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 5 rồi?  
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải gã này bị thương sao? Tại sao cảnh giới lại nâng cấp nhanh như vậy?  
“Nghịch tử!”  
Mà lúc này, một tiếng quát bỗng vang lên.  
Bụp một tiếng, Trần Đông Phong vẫn chưa nhìn thấy bóng người đang lao tới mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng rồi ngã xuống đất.  
“Thằng khốn nào… gia gia…”  
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đó, Trần Đông Phong giật nảy mình.  
Người đến chính là trưởng lão Trần Nhiêm.  
“Gia gia, cháu…”  
“Im miệng!”  
Lúc này, Trần Nhiêm lại vung ra một cái tát, tức tối quát lên: “Nghiệt tử, ai bảo ngươi tới đây? Bế quan tu luyện mà khi xuất quan không tới thỉnh an ta hả, khốn nạn!”  
“Gia gia…”  
Bốp…  
Một cái tát lại vang lên, Trần Nhiêm quát lớn: “Ta bảo ngươi im mồm, nghe không?”  
“Nhưng…”  
Bốp…  
Lại một tiếng tát vang lên, Trần Đông Phong hoàn toàn choáng váng.  
Tình huống gì đây?  
Gã chỉ muốn nói vài câu mà thôi!  
Tại sao lại không cho gã mở lời.  
“Các vị, làm phiền rồi!”  
Trần Nhiêm nhìn mấy người trong khu 36, chắp tay nói.  
Cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tần Ninh, Trần Nhiêm lại nói: “Nghe nói Tần công ty bị thương, lão già cổ hủ này tới vội vàng, ngày khác nhất định sẽ tới thăm.
Mong Tần công tử sớm trị khỏi vết thương!”  
Trần Nhiêm vừa dứt lời thì kéo Trần Đông Phong còn đang choáng váng trên mặt đất, không nói lời nào, lôi xềnh xệch gã ra ngoài.  
Trên đường đi, sắc mặt Trần Nhiêm xanh xám.  
“Gia gia, sao vậy ạ?”  
Trần Đông Phong đầy một bụng ấm ức, hậm hực nói: “Cháu chỉ muốn báo thù thôi.
Tần Ninh này quá đáng lắm, sau này cháu không thể có con nối dõi.
Thù này, cháu tất phải báo”.  
“Báo thù, báo thù, chỉ biết báo thù.
Cháu làm việc thô lỗ như thế thì chỉ sợ chưa báo được thù đã bị Tần Ninh giết rồi”.  
Trần Nhiêm quở trách nói: “Bây giờ không chọc được vào nhóc này, nhớ đấy.
Thậm chí cả học viện Thiên Thần cũng không chọc được hắn, hiểu không?”  
“Gia gia, tại sao ạ!”  
“Tại sao?”, Trần Nhiêm hừ lạnh nói: “Nếu cháu động đến một sợi lông tơ của hắn thì đừng nói là ta, viện trưởng đều sẽ đích thân ra tay lấy mạng cháu”.  
Cái gì!  
Lời này vừa nói ra khiến Trần Đông Phong hoàn toàn sững sờ.  
Viện trưởng?  
Lẽ nào… Lẽ nào, Tần Ninh chính là con riêng của viện trưởng Thiên Ám?  
Lúc này, Trần Đông Phong cảm thấy sững sờ lắm.  
Mà cùng lúc này, phía bên kia, trong khu 36, trong căn phòng của Tần Ninh.  
Mấy người Tần Hải, Tần Sơn, Lục Huyền và ông què đều đang ở đây.  
“Bốn hạt Ngọc Linh Chi ngàn năm, Tam đệ, huynh thấy lần này chắc bổ đến mức thất khiếu xuất huyết rồi!”, Tần Sơn đùa giỡn nói.  
“Lời nói của đại ca không đúng rồi, bây giờ Tam đệ có mỹ nhân ngay cạnh, sao có thể xuất huyết thất khiếu được!”  
Tần Hải cười lớn.  
Tần Ninh bất lực bật cười, nhìn mọi người.  
“Ngọc Linh Chi này quả thật có giá trị không nhỏ, chuyển lời cho họ, tâm ý này ta nhận!”  
“Bốn hạt Ngọc Linh Chi ngàn năm…”  

Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm: “Có lẽ có thể giúp mọi người, tăng cảnh giới lên vài phần!”  
Lời vừa nói ra khiến ánh mắt của mấy người phát sáng.  
Thời gian này, họ đã hoàn toàn hiểu rõ đan thuật của Tần Ninh rồi.  
Lửa luyện đan vàng thượng đẳng, linh đan nhị phẩm nắm chắc trong tay.  
Nếu không phải là sự hạn chế đẳng cấp của lửa luyện đan thì chắc chắn Tần Ninh có thể nhẹ nhàng luyện chế được linh đan tam phẩm.  
Mà linh đan của Tần Ninh sau khi luyện chế ra thì công hiệu còn mạnh hơn mấy lần so với linh đan mà những linh đan sư bình thường luyện ra.  
Chỉ ở điểm này đã đủ để trong lòng họ vui mừng không thôi.  
“Sau mấy ngày này, ta sẽ đưa Viên Viên, Sương Nhi và ông què đi tới đế quốc Vân Lam.
Mọi người cứ ở trong khu 36, ta nghĩ tạm thời sẽ không có kẻ nào dám gây chuyện nữa!”  
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng ta sẽ quay lại”.  
“Tam đệ, đệ muốn tới đế quốc Vân Lam?”  
Tần Sơn chợt sững người, nói: “Đế quốc Vân Lam chính là 1 trong 10 đại đế quốc, sức mạnh quốc gia hùng hậu, Tam đệ tới đó vì công chúa Vân Sương Nhi đúng không?”  
“Nhưng Tam đệ, đế quốc Vân Lam không phải là đế quốc Bắc Minh.
Ở đó có cường giả trên cả cảnh giới Linh Phách trấn giữ”.  
Tần Sơn mang vẻ mặt lo lắng mà nói.  
Tần Ninh ở đế quốc Bắc Minh thì ở một mức độ nhất định, hắn chính là thượng khách của hoàng đế Bắc Minh, hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám của học viện Thiên Thần, là hai nhân vật mạnh mẽ cảnh giới Linh Phách.  
Nguyên nhân chủ yếu là vì Tần Ninh nắm giữ những bí mật không để người khác biết.  
Còn hai vị kia thì cũng không dám động hắn, thậm chí còn phải bảo vệ cho hắn thật tốt.  
Nhưng rời khỏi đế quốc Bắc Minh thì bên cạnh Tần Ninh chỉ có ông què giúp đỡ.  
Tuy ông què là cảnh giới Linh Phách tầng 9, mạnh, rất rất mạnh.  
Nhưng, đối với đế quốc Vân Lam có cả cường giả vượt qua cảnh giới Linh Phách trấn giữ thì ông què chưa chắc đã bảo vệ được Tần Ninh.  
Hơn nữa, Tần Ninh làm việc gì cũng đều to gan lớn mật, không tính đến hậu quả.  
Tới đó, hắn lại không có chiêu bài gì.  
Nghe lời này, Tần Ninh lại mỉm cười, xua tay nói: “Đệ đi giao dịch với họ, chứ không phải đánh nhau, sợ cái gì!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.
Xin cảm ơn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.