Phong Thần Châu

Chương 207: Giết Xích Như Hỏa






“Hâm Hâm?”  
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Tần Ninh bước xuống xe ngựa.
“He he, Ninh ca đi đâu thế?”, lúc này, trong thân hình hơi bụ bẫm của Tần Hâm Hâm còn chứa đựng từng gợn sóng linh khí tích lũy, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng một.
“Tốt lắm, cảnh giới Linh Hải tầng một, đệ được thăng cấp làm đệ tử của nội viện rồi sao?”  
“Phải!”  
Tần Hâm Hâm vui vẻ nói: “Ninh ca, huynh đi đâu đây?”  
“Ta đi giải quyết chút chuyện, nếu đã vào làm đệ tử của nội viện thì đến ở chỗ của ta đi, dù sao tốc độ tu hành ở linh trận sẽ nhanh hơn”.
“Hi hi, chuyện đó, Ninh ca… ta có thể dẫn thêm một người nữa không?”  
Thêm một người?  
“Thư Nhã!”  
Bấy giờ, Tần Hâm Hâm vẫy tay, một bóng người xinh đẹp từ từ đi đến, hơi xấu hổ nhìn Tần Ninh.
“Tần Ninh đại ca!”  
Tần Hâm Hâm cười nói: “Ninh ca, người này là tri kỷ của ta – Thư Nhã, ta muốn để nàng ấy cùng vào khu ba mươi sáu tu luyện với ta”.
“Được!”  
Tần Ninh gật đầu vỗ vai Tần Hâm Hâm cười nói: “Đệ được đó!”  
“Ha ha…”  
Nói với Tần Hâm Hâm vài câu, sau đó Tần Ninh mới lên xe ngựa.
Nhưng sau khi bước lên xe ngựa, sắc mặt Tần Ninh lập tức trở nên bình tĩnh.

“Viên Viên, điều tra lai lịch của Thư Nhã này, ta muốn biết rõ mọi chi tiết về cô ta”.
“Vâng!”  
Diệp Viên Viên gật đầu.
Cô gái trẻ khó hiểu nói: “Công tử nghi ngờ người này tiếp cận Hâm Hâm là vì ý đồ à?”  
“Cũng không phải là nghi ngờ”.
Tần Ninh thờ ơ nói: “Chẳng qua là điều tra rõ ràng để không xảy ra rắc rối gì thôi, đệ đệ của Tần Ninh ta không thể bị lừa gạt”.
Tần Hâm Hâm là con trai nhị thúc, từ nhỏ đã chơi với hắn, Tần Hâm Hâm ở Đế Đô thì dĩ nhiên hắn phải lo cho cậu, không thể để chuyện gì xảy ra được.
Nếu không, đừng nói là nhị thúc, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ.
Xe ngựa chậm rãi đi vào trong thành Bắc Minh, khoảng nửa giờ sau đã đến một quán rượu.
“Phu xe, trông chừng xe ngựa cho cẩn thận, chúng ta đi rồi quay lại!”  
Tần Ninh xuống xe bình thản đi vào quán rượu.
Lúc này Lam Vân Sam bất an đi theo bên cạnh Vân Sương Nhi.
Diệp Viên Viên cũng hiểu, bình thường Tần Ninh rất ít khi so đo chuyện này.
Nhưng lần này cái chết của Viên Cương và Phương Thế Thành khiến Tần Ninh rất khó chịu.
Hung thủ giết người là Lam Vân Sam nhưng Lam Vân Sam bị người khác sai khiến nên Tần Ninh cố ý đến đây để tìm ra người thao túng đằng sau.
Vừa bước vào quán rượu, tiểu nhị còn chưa đến hỏi thì Tần Ninh đã nói: “Người đang ở đâu?”  
“Tầng ba!”  
Lam Vân Sam rụt cổ lại nhìn phía trước, ánh mắt lóe sáng.
“Dẫn đường!”  
Tần Ninh không nói gì mà ra lệnh.
Lúc này sắc mặt Vân Sương Nhi cũng khá khó coi.
Lam Vân Sam giết Viên Cương và Phương Thế Thành, có lẽ Tần Ninh không hề định tha cho Lam Vân Sam.
Nhưng Lam Vân Sam và cô ấy là bạn nối khố, mặc dù hoàng thất nhà họ Vân và nhà họ Lam có quan hệ vua tôi nhưng trước giờ không hề phân biệt bên này bên kia.
Nếu Lam Vân Sam bị Tần Ninh giết, cô ấy cũng không cách nào giải thích được với phụ hoàng của mình.
Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.
Lúc này Lam Vân Sam đã vô cùng hoảng sợ.
.
Ngôn Tình Hay
Cốc cốc…  
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một giọng nói dè dặt bỗng vang lên trong phòng.

“Ai đó?”  
“Là ta, Lam Vân Sam”.
Nghe hắn ta nói thế, âm thanh trong phòng dừng lại một lúc, cửa mới mở ra.
Thấy Lam Vân Sam đứng ngoài cửa, ánh mắt Xích Như Hỏa hiện lên vẻ cung kính, chắp tay cười nói: “Lam công tử, mấy ngày không gặp, ta còn tưởng ngươi vẫn chưa đến đế quốc Bắc Minh!”  
“Ta đã đến rồi!”  
Lam Vân Sam tỏ vẻ thờ ơ, hời hợt nói.
“Ồ?”  
Xích Như Hỏa nhướng mày vội nói: “Thế nào? Có phải tên Tần Ninh đó đã bị Lam huynh giết chết rồi không? Mấy ngày nay ta chưa đi là đợi tin tốt của Lam huynh đó”.
“Thế ngươi mong ta chết lắm sao?”  
Một giọng nói thản nhiên bỗng vang lên.
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Lúc này một tiếng phá tan không khí vang lên, một bóng người vụt qua, rút trường kiếm ra đặt ngay trên cổ Xích Như Hỏa.
“Động đậy sẽ chết!”  
Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.
“Tần Ninh!”  
Nhìn thấy Tần Ninh, Xích Như Hỏa hơi sửng sốt, sau đó hắn ta lại nhìn Lam Vân Sam nói: “Lam huynh, ngươi đây là có ý gì?”  
“Ta tốt bụng nói cho ngươi biết Vân Sương Nhi đang bị Tần Minh bắt làm tỳ nữ ở đế quốc Bắc Minh.
Ngươi không giết cái tên Tần Ninh xúc phạm quốc uy của đế quốc Vân Lam mà lại dẫn hắn đến đối phó với ta?”  
“Lòng tốt này của ngươi cũng tốt lắm!”  
Tần Ninh bước đến đi vào phòng, lạnh nhạt nói: “Đem người khác ra làm bia đỡ đạn mà còn nói là tốt cho hắn?”  
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Xích Như Hỏa, lại nói: “Có lời trăn trối gì thì có thể nói ngay bây giờ”.
“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”  
Xích Như Hỏa hừ một tiếng nói: “Ta chính là hoàng tử đế quốc Xích Nguyệt, ngươi dám giết ta có nghĩa là muốn khiêu khích chiến tranh giữa đế quốc Bắc Minh và đế quốc Xích Nguyệt sao?”  
“Ta chẳng thèm quan tâm có xảy ra chiến tranh gì hay không”.
“Giết ngươi, ta muốn giết thì giết thôi”.
Tần Ninh đứng dậy nói: “Chức vị hoàng tử tốt biết bao ngươi không muốn làm mà lại đi đắc tội với ta, bản thân muốn chết thì ra thành toàn cho ngươi là phải rồi”.
“Cứu mạng!”  
Bỗng một tiếng hét vang lên, Xích Như Hỏa gào lên một tiếng.
Rầm rầm.
Bức tường nứt toác ra, có vài người lao vào phòng của Xích Như Hỏa.
“Điện hạ!”  
“Điện hạ!”  
Hai người dẫn đầu có khí tức quấn quanh người, chắc chắn không phải là cao thủ tầm thường, ít nhất cũng là cường giả tầng cảnh giới Linh Luân.
“Giết hết bọn chúng”.

Xích Như Hỏa nói.
“Muốn chết!”  
Tần Ninh khịt mũi, lúc này Diệp Viên Viên giơ trường kiếm trong tay lên quét qua một đường.
Lúc này cổ Xích Như Hỏa bỗng văng ra một vệt máu.
“Điện hạ!”  
Mấy người đó đều hét lên, lao về phía đám người Tần Ninh.
Xoẹt…  
Nhưng lại có một người nhanh hơn chúng.
Chính là Lam Vân Sam.
Giữa hai tay Lam Vân Sam là hai thanh đoản kiếm.
Cảnh giới Linh Luân tầng bảy.
Hai người dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngôn Vương không ở đây, mặc dù hai người là cảnh giới Linh Luân tầng năm, năng lực khá ổn nhưng đối đầu trực diện với cảnh giới Linh Luân tầng bảy như Lam Vân Sam thì chúng nào phải là đối thủ.
Chỉ thấy Lam Vân Sam ra tay cực nhanh, tốc độ thi triển linh quyết càng mạnh, uy lực gia tăng.
Ngay tức khắc, hai người đó ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Mấy người khác đều là cảnh giới Linh Đài tầng bốn, tầng năm, Diệp Viên Viên đã có đề phòng và giết hết chúng rồi.
Mùi máu tanh nồng dần lan ra khắp phòng.
“Tần công tử, ta có mắt không tròng bị sai khiến nên đã đắc tội với Tần công tử, hiện giờ ta muốn trịnh trọng xin lỗi Tần công tử”.
Lam Vân Sam quỳ một gối xuống, cúi đầu cung kính nói.
“Xin lỗi?”  
Tần Ninh nhếch môi cười nói: “Được ta tha thứ cho ngươi!”  
“Cảm ơn… Tần công tử!”  
Ngay lập tức, thân hình đang quỳ dưới đất bỗng nhảy dựng lên, hai thanh đoản kiếm giữa hai tay bắn ra một trái một phải lao về phía ngực của Tần Ninh.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.