Phong Thần Châu

Chương 145: Con rối Bàn Linh




Vậy là trong núi xảy ra một cảnh tượng thú vị.
Vô số người phi như bay xuống núi, nhưng lại có người đang phi hành lên đỉnh núi.
“Là Tần Ninh!”
Có người bất chợt hô lên.
“Tần Ninh?”
Lúc này, dưới chân núi, một nhóm người đang nhìn ra khung cảnh phía xa.
Người nam đứng đầu, áo dài khẽ bay, tay chắp sau lưng, nhìn về đỉnh núi.
“Sư huynh Tô Triếp, đó chính là Tần Ninh!”
Phía sau người này là Cổ Hạt đang cung kính nói.
“Ồ? Là hắn à?”
Tô Triếp nhướng mày, bật cười: “Cũng là loại không sợ chết đấy. Trên đỉnh núi đó là sen Thanh Ngọc đã trưởng thành, thậm chí còn kết cả hạt. Nếu không phải đám Tử Nguyệt và An Thi Thi phá hoại chuyện tốt của ta thì ta đã đắc thủ rồi!”
“Thắng nhãi này muốn chết hay sao, đến đại ca Tô Triếp còn không đem ta lên đỉnh núi mà hắn...”
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đột ngột tăng tốc...
“Tên này...”
Sắc mặt mấy người khẽ thay đổi.
Càng gần đỉnh núi thì càng nhiều đá loạn, tốc độ cũng cực nhanh. Thế nhưng Tần Ninh càng bay lên thì tốc độ cũng càng tăng.
Một bên khác, một nhóm người cũng đang dừng lại.
“An sư tỷ, tên nhãi này chính là Tần Ninh”.
“Ồ?”
An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói: “Đúng là một thiếu niên thú vị”.
Đồng thời, càng nhiều người thấy hành động của Tần Ninh, nhìn mà sợ hãi thay.
Tên này thật sự không sợ chết chút nào!
Mà lúc này, Tần Ninh đã gần lên đến đỉnh.
“Ở đâu đây?”
Nhìn đỉnh núi rộng trăm mét, Tần Ninh chau mày lại.
“Hoa sen Thanh Ngọc!”
Nhìn đóa hoa sen đang trưởng thành kia, Tần Ninh khẽ mỉm cười.
“Hoa sen Thanh Ngọc ở đây, vậy đám đồ chơi nhỏ kia chắc là ở chỗ đó rồi!”
Lúc này, hắn không để ý đến sự theo dõi của mọi người bên dưới.
Hắn sải bước lên đỉnh núi.
Lúc ngày, trên đỉnh núi, mọi thứ đang rung chuyển, những âm thanh ầm ỹ ngày càng vang dội.
Trên đỉnh núi, mọi thứ rung chuyển, những viên đá lăn xuống loạn lạc, phảng phất như có thứ gì đang phá đất mà ra.
Lúc này, những người khác đã khó mà bình tĩnh được.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tần Ninh đi lên đỉnh núi, nhưng chấn động ngày một mạnh mẽ, bọn họ không thể nhìn thấy cái gì.
“Sư huynh Tô Triếp, chúng ta...”
“Chờ!”
Tô Triếp lạnh nhạt nói: “Bất luận là hắn có hái được hoa sen Thanh Ngọc hay không thì chúng ta hãy ở đây chờ đã!”
“Chờ hắn xuống giao hạt sen ra, nếu không... giết không tha!”
Tô Triếp nói xong thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Dạ!”
Mấy người lúc này đều nóng lòng muốn thử.
Bất kể Tần Ninh có giỏi cỡ nào, nhưng đối diện với kẻ mạnh nhất nội viện là Tô Triếp thì vẫn chẳng là cái thá gì.
Mà lúc này, nhóm Tần Hải, Diệp Viên Viên đang đứng dưới một gốc cây đại thụ, nhìn lên đỉnh núi, do dự không thôi.
“Chuyện này vốn là do bọn họ gây ra, nhưng tam đệ lại xông lên trên đó...”
Tần Hải lo lắng: “Chỉ sợ mấy tên kia lát nữa sẽ không cho chúng ta rời đi dễ dàng như vậy!”
Hắn ta nói ra thì nhóm Diệp Viên Viên cũng nhíu mày rất chặt.
Tần Ninh mạo hiểm xông lên như vậy đúng là có hơi vội vàng.
Động tĩnh khác thường thế này chắc chắn là có bảo vật, đệ tử các phái chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mà nghe xung quanh bàn tán thì trên đỉnh núi dường như có hoa sen Thanh Ngọc.
Hoa sen Thanh Ngọc hình thành dưới điều kiện cực kỳ hà khắc, không phải nhờ linh khí hay khí hậu mà hoàn toàn là nhờ cơ duyên.
Hoa sen Thanh Ngọc nở ra hạt sen có thể ngưng tụ được sự dẻo dai của linh hải và tăng tính ổn định cho việc chế tạo Linh Đài.
Thứ đồ này có giá trị liên thành và không cách nào hình dung được sự quý giá của nó.
Nếu võ giả cảnh giới Linh Đài gặp được thì e là sẽ liều mạng cướp lấy, nói gì đến cảnh giới Linh Hải.
Tần Ninh lại chẳng hề nghĩ đến sự lo lắng của nhóm Diệp Viên Viên.
Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn mặt đất nứt ra, lẩm bẩm: “Ngủ say hàng chục ngàn năm, các ngươi không nên tiếp tục ngủ như vậy nữa đâu”.
“Tần Ninh ta hôm nay quay về, các ngươi còn không mau đi ra quỳ đón!”
Tần Ninh quát khẽ, linh khí ngưng tụ trong cơ thể Tần Ninh tỏa ra, từng đạo linh ấn vây lấy rồi tổ hợp lại.
Nhũng linh ấn kia nhất thời ngưng tụ thành một áo giáp trống rỗng.
Năm áo giáp linh ấn lúc này lóe ra ánh sáng màu nhạt.
Từng tầng tỏa ra, bao phủ cả đỉnh núi.
Rắc...
Đột nhiên có tiếng vỡ vụn vang lên.
Trên mặt đất xuất hiện một thân hình.
Thân hình này khắp người đen như mực, giống như được tạo từ huyền thiết vậy, xen lẫn đó là một chút đường vân màu đỏ.
Tần Ninh nhìn thấy cảnh này thì hơi mỉm cười.
“Rối Bàn Linh, đây là lúc các ngươi chào đón chủ nhân trở về đấy!”
Hắn vung tay, con rối đó lập tức quỳ một chân xuống, hai tay bái lạy.
Sau đó, có thêm mấy con rối nữa xuất hiện.
Đủ năm thân hình, cao đến hai mét, mặc thiết giáp màu đen, làn da cũng đen như mực.
Rầm...
Nhưng khi năm con rối bước ra thì có những tiếng rầm rầm vang lên, một trong năm con rối vừa bước chân qua thì đã bị gẫy vỡ.
“Cuối cùng vẫn không tránh được dòng chảy thời gian...”
Nhìn con rối bị hư hại đó, Tần Ninh khẽ lẩm bẩm.
Rầm ầm ầm...
Ngay sau đó, ba con rối khác cũng ngã xuống, phát ra âm thanh liểng xiểng của kim loại rơi.
Nếu có ai khác ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Những con rối đó ngã ra và tan thành những mảnh vỡ.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì những mảnh vỡ ấy lúc này lại chói đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra nhìn.
Tử Ngọc Bảo Kim!
Đá Thần Canh!
Huyền thiết Tam Diệp!
Những con rối đó ngã xuống và biến thành đá vỡ, nhưng mảnh nào cũng chứa kim loại bên trong, thậm chí đủ để chế tạo ra được linh khí cấp bốn hoặc cấp năm.
Loại nào cũng khiến người ta sửng sốt.
Nhưng lúc này, số bảo bối quý giá đó lại dùng để tạo ra năm con rối.
“Hư mất bốn con...”
Tần Ninh thầm than thở.
Con rối Bàn Linh!
Năm đó, khi hắn còn là Cửu U Đại Đế thì đã đích thân tạo ra những con rối này. Ngoài việc không có tư duy ra thì chúng hành động giống hệt người thường.
Con nào cũng là một cường giả cảnh giới Linh Phách.
Năm đó, tên nhóc Thanh Vân kia nhận một nhóm đệ tử, nhưng lại không chịu huấn luyện mà tìm đến sư tôn là hắn.
Tần Ninh cũng rảnh rỗi nên tạo ra mấy con rối để cho mấy đứa đồ tôn luyện tập.
Thân là đại đế của đế quốc Bắc Minh, Minh Uyên cùng người sáng tạo ra học viện Thiên Thần là Thiên Thanh Thạch, còn mấy người Tần Thiên Nguyên, đều được mấy con rối này “chăm sóc”.
Mãi về sau, khi hắn rời khỏi Uyên cốc, cứ tưởng rằng những con rối Bàn Linh này sẽ ở trong Uyên cốc, không ngờ lại lưu lạc đến nơi đây.
Nhìn con rối duy nhất còn lại, Tần Ninh vẫy tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.