Phong Thần Châu

Chương 130: Phiền phức tới rồi




Nhìn Tử Tinh Huyết Long Sâm trên dòng suối, ánh mắt của Diệp Viên Viên cũng sáng lên.
Thứ này nếu như xuất hiện ở Đế Đô, đem ra đấu giá thì ít nhất cũng phải bán được trăm vạn lượng hoàng kim.
Có thể nói là vô cùng trân quý!
Tần Ninh lấy ra một cái bình ngọc, cẩn thận hái Tử Tinh Huyết Long Sâm xuống, đặt vào trong bình ngọc.
Làm xong việc, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
"Đi thôi!"
Nhìn thấy chung quanh không còn thứ gì đặc biệt, Tần Ninh mới cười nói.
"Ừm!"
Lần này, bọn họ thu được đá Tử Tinh Nguyên, Tử Tinh Vương Tọa và Tử Tinh Huyết Long Sâm, ba thứ vô cùng quý giá, mang về Đế Đô chắc chắn sẽ gây nên sóng gió trong thiên hạ.
Suy cho cùng, không phải hang ổ sư tử Tử Tinh nào cũng có hai thứ quý giá là Tử Tinh Vương Tọa và đá Tử Tinh Nguyên.
Không thể không nói, họ đã vô cùng may mắn!
Nhưng Tần Ninh đã biết trước.
Tiểu Hồn Linh có thể nói là con cưng của thiên nhiên, ở trong khu rừng này không có chỗ nào là không đi qua được, chúng đã đưa hắn tới hang ổ của con sư tử Tử Tinh này thì chắc chắn đồ tốt bên trong cũng vô cùng phong phú.
Bây giờ nhìn lại, đúng như dự đoán.
Khi cả hai ra khỏi sơn động, họ đi bộ dọc theo con đường đi xuống sườn núi.
Lúc này, dưới chân núi, Tiểu Thanh và con sư tử Tử Tinh vẫn đang đối đầu với nhau.
Nhưng vào lúc này, con sư tử Tử Tinh đang thở hổn hển nhìn con bò xanh trước mặt.
Dù sao nó cũng không thể hiểu nổi, tại sao con bò xanh này lại bá đạo như vậy?
Con sư tử Tử Tinh gần như đã cố gắng hết sức, nhưng không có cách nào phá được phòng ngự của con bò xanh.
Nó chỉ là một con thú thôi mà!
Không đúng, nó chỉ vốn là một con thú!
Gào…
Cuối cùng, sư tử Tử Tinh khó chịu gầm lên với Tiểu Thanh, sau đó xoay người đi về phía sườn núi.
Vậy mà nó đã... bỏ chạy!
Tiểu Thanh lúc này mới sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Tiểu Thanh, mau đi thôi!"
Tần Ninh cùng Diệp Viên Viên lúc này xuất hiện, đi tới sau lưng của Tiểu Thanh, Tần Ninh kéo Diệp Viên Viên lên, hai người ngồi trên lưng con bò phóng đi.
Không lâu sau khi họ bỏ lại những ngọn núi sau lưng, thì trong núi lại vang lên tiếng gầm chói tai truyền đến.
“Con sư tử bị ngươi chọc giận rồi đó Tiểu Thanh!”, Tần Ninh cười nói.
"Bòoo..."
Tiểu Thanh phấn khích kêu lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đi được một lúc thì họ mới dừng lại.
Tìm được một chỗ dưới chân núi, hai người khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, trong tay Tần Ninh nắm chặt một viên đá Tử Tinh Nguyên, bắt đầu chậm rãi hấp thu.
Đá Tử Tinh Nguyên chứa nhiều viêm khí, viêm khí này có thể giúp linh hải ngưng tụ.
Tần Ninh lần này không chỉ muốn đột phá cảnh giới, mà còn muốn thăng cấp ngọn lửa của mình.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Bên trong cơ thể Tần Ninh, giữa lục phủ ngũ tạng, một luồng hỏa khí đã lan tràn.
Ngọn lửa cam của hắn đã đậm lên rất nhiều.
Từ lửa cam hạ đẳng, thăng lên lửa cam trung đẳng!
Cùng lúc đó, bên trong lục phủ ngũ tạng cùng toàn bộ cơ thể của Tần Ninh, một luồng linh khí cũng chậm rãi tản ra.
Cảnh giới Linh Hải tầng 5!
Lửa luyện đan cam trung đẳng!
Tần Ninh thở ra một hơi rồi đứng lên.
"Công tử..."
"Ừm!"
Gương mặt của Diệp Viên Viên lúc này đỏ bừng, thân hình tuyệt mỹ khiến cho người khác phải ngẩn ngơ.
Mấy ngày nay nàng hấp thụ đá Tử Tinh Nguyên, căn cơ tu luyện tăng lên vùn vụt, tuy rằng không thể đột phá cảnh giới Linh Hải tầng 7, nhưng cũng đã tiến bộ khá nhanh.
Hơn nữa, nàng đã từng nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm khi đi ra ngoài khu vực thí luyện.
Tuy nhiên, nàng đã không gặp phải chút rắc rối nào.
Tần Ninh dường như đã quá quen thuộc với dãy núi Minh Sơn, nơi khiến cho biết bao nhiêu võ giả đều phải thất kinh hồn vía.
"Hôm nay cô không thể hấp thu viêm khí của đá Tử Tinh Nguyên nữa!", Tần Ninh dặn dò: "Nếu không, gương mặt tuyệt đẹp của cô sẽ không chỉ đỏ hồng khả ái như vậy, mà sẽ bị lửa đỏ thiêu đốt bừng bừng!"
Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Viên Viên lại càng thêm đỏ.
"Dãy núi Minh Sơn trải qua mấy vạn năm, trong đó có không ít đồ tốt. Chuyến đi này là vì đợt nội viện thí luyện sắp tới, nên ta sẽ dẫn cô đi trau dồi thêm!"
"Vâng!"
Cả hai đều đã sẵn sàng lên đường.
Tiểu Thanh đã đi ra phía trước.
"Cút cút, không có phần của ngươi đâu!"
"Bòoo..."
Lời này vừa nói ra, hai mắt Tiểu Thanh lại rưng rưng.
"Ngươi…"
Tần Ninh không nói nên lời.
"Được rồi được rồi, cho ngươi ba viên đá Tử Tinh Nguyên, chỉ có ba viên thôi đó!"
Nghe vậy, Tiểu Thanh gật đầu lia lịa.
Tần Ninh lấy ra ba viên đá Tử Tinh Nguyên to bằng lòng bàn tay, đưa lên cho nó.
Tiểu Thanh há miệng, một hơi nuốt xuống mà vẫn chưa thỏa mãn
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên không khỏi kinh ngạc.
Nàng đã thấy bò ăn cỏ, nhưng nàng chưa bao giờ thấy bò ăn đá!
Đây thực sự là một con bò sao?
"Xuất phát thôi!"
Tần Ninh lúc này vỗ vỗ Tiểu Thanh, cười nhẹ nói.
"Hửm?"
Đột nhiên, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi.
"Mấy người nhị ca hình như gặp rắc rối rồi!"
Tần Ninh cau mày nói: "Tiểu Thanh, xuất phát, trở về!"
"Bòoo..."
Duỗi chân, Tiểu Thanh ngay lập tức sẵn sàng xuất phát.
Hai bóng người ngồi trên lưng Tiểu Thanh, phóng đi với tốc độ cực nhanh, như hóa thành một làn khói xanh rồi hoàn toàn biến mất...
Dãy núi Minh Sơn, bên trong khu vực thí luyện.
Giờ phút này, giữa một trận hỗn loạn, có bốn người đang chật vật.
Tần Hải, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc lúc này đang đứng thành một vòng tròn, lưng dựa vào tảng đá, nhìn hàng chục bóng người vây xung quanh.
“Sở Thành Hạc, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi còn ở lại đây làm gì?”, Tần Hải âm trầm nói.
"Ha ha, Tần Hải, thứ ta muốn không chỉ là linh ấn, đệ đệ của ngươi đâu?"
Sở Thành Hạc cười nói: "Nếu như hắn không xuất hiện, thì các ngươi chuẩn bị chết đi!"
“Sở Thành Hạc, ngươi đừng quá đáng, linh ấn đã giao cho ngươi, ngươi lại còn muốn giết người?”, Lục Huyền lúc này cũng trầm giọng quát lên.
Mấy ngày qua, trong quá trình bọn họ tiêu diệt linh thú, cuối cùng đã có thể nâng cấp linh kí của mình lên cấp ba.
Nhưng những kẻ này đã tới cướp đoạt linh ấn của họ.
Bây giờ bọn chúng thậm chí còn không muốn thả bọn họ đi.
Chém tận giết tuyệt, thật là lòng dạ độc ác!
“Ta làm việc, trước giờ đều không thích để lại hậu họa cho mình!”, Sở Thành Hạc hừ một tiếng, nói: “Các ngươi tốt nhất là giao Tần Ninh ra đây, nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết!
"Ta liều mạng!"
Trương Tiểu Soái hung hăng nói: "Ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết Tần huynh đang ở đâu!"
"Muốn chết!"
Nhìn thấy Trương Tiểu Soái xông tới, Sở Thành Hạc cũng trực tiếp bước tới, tung ra một quyền.
"Liệt Phong quyền!"
Quyền kình mang theo linh khí, khí thế mãnh liệt, đấm thẳng tới.
Trương Tiểu Soái vung tay đập côn sắt ra.
Bang…
Một tiếng nổ vang lên, côn sắt của Trương Tiểu Soái văng khỏi tay hắn ta, sắc mặt hắn ta tái nhợt, một ngụm máu phun ra, ngay lập tức hắn ta ngã xuống đất.
"Đại ca, người này để ta giết!"
Sở Tiên Kiệt lúc này mới cười nói: "Cái tên này còn muốn dựa hơi Sở Tiên Kiệt ta, cũng không biết tự nhìn lại mình!"
Sở Tiên Kiệt cầm một thanh trường kiếm bước ra ngay lập tức, đuổi theo Trương Tiểu Soái đay bay vùn vụt, một kiếm đâm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.