Phong Ngự

Chương 97: Vứt bỏ




Bên ngoài tiểu viện ở dưới chân núi Tiếp Thiên Phong, Phong Nhược cứ do dự đi qua đi lại trong khu rừng trúc, bọn ba người Khúc Vân hắn đã giao cho nhóm người Đường Thanh và Bành Việt sắp xếp rồi, tuy có hơi phiền phức đôi chút nhưng cuối cùng vẫn có thể gia nhập vào Trấn Thiên Tông xem như ổn định.
Tuy nhiên hiện giờ Phong Nhược đang đau đầu một chuyện khác, đó chính là chiếc lông bổn mạng của Thanh Điểu, vốn bảo vật này do Thanh Điểu đưa cho hắn phòng thân trong chuyến đi khu vực Nhạn Bắc vừa rồi, hiện nay hắn đã trở về nên đương nhiên phải trả lại chiếc lông bổn mạng.
Thế nhưng Phong Nhược đã được thưởng thức qua uy lực của chiếc lông bổn mạng này rồi, thật sự hắn không nỡ trả lại vật này cho cố chủ.
Cho nên hiện tại hắn đang do dự có nên trả chậm đi một thời gian hay không?
Bất chợt ngay lúc này đồng thời xuất hiện thêm một chiếc lông xanh vô cùng tinh xảo từ trong sân bay ra, Phong Nhược tập trung nhìn thật kỹ liền phát hiện ra nó giống hệt với chiếc lông bổn mạng mình đang có, trong khi hắn còn đang kinh ngạc không thôi thì chiếc lông xanh kia chỉ hơi nhoáng lên một cái tức khắc phát ra một cổ cuồng phong màu xanh phóng xoắn tới xung quanh hắn rồi kéo hắn lên không trung, lực lượng khổng lồ này làm hắn khó kháng cự nổi, nhất thời bao hắn vào bên trong.
Sau đó cả người hắn bị rơi xuống dưới, cũng may hiện tại Phong Nhược đã lĩnh ngộ được kiếm ý nên tâm vừa động tức khắc Mị Ảnh Kiếm bắn nhanh ra, rồi bay đến đỡ lấy cả thân hình hắn, nhưng nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện ra chỉ cách mặt đất hai, ba xích mà thôi.
“Ặc” Phong Nhược cảm thấy hơi bị xấu hổ liền thu hồi lại thanh Mị Ảnh Kiếm rồi nhìn xung quanh, nhưng rõ ràng hắn chẳng thấy bóng dáng Thanh Điểu đâu cả, hiện tại chỉ có chiếc lông xanh đang lơ lững nhịp nhàng ở trước mặt hắn.
“Quái thật ! Con chim ngốc đó bay đi đâu mất rồi?” Phong Nhược tự hỏi rồi sau cùng ánh mắt hắn ngó chằm chằm vào chiếc lông màu xanh nọ.
“Hắc hắc... có lẽ tên đó chạy đến nơi khác tu luyện rồi thì phải?!?! Vậy mà còn lưu lại thêm chiếc lông màu xanh này cho mình nữa chứ? Chậc chậc... Thanh Điểu đó thật là đáng yêu quá đi thôi”.
Nghĩ tới đây hắn định giơ trảo thủ lên bắt lấy chiếc lông màu xanh đang bay lơ lững trên không trung, thế nhưng không ngờ chiếc lông này lại linh hoạt quá mức, chỉ cần lách nhẹ một phát đã né tránh dễ dàng.
“Hi hi... tiểu bảo bối ơi, chủ nhân của ngươi không có ở đây mà ngươi còn tỏ ra kiêu ngạo làm gì chứ, hãy tới đây với ta nào”.
Nói xong Phong Nhược liền vận dụng pháp lực vào Đạp Vân Chiến Ngoa, kế đó đưa tốc độ bản thân lên tới cực hạn rồi cực kỳ nhanh nhẹn đánh phủ xuống toàn bộ khu vực trong sân, thế nhưng cứ hết lần này đến lần khác hắn đều kém may mắn trong gang tấc, tình hình diễn ra như thế càng làm cho Phong Nhược không cam tâm chút nào, rốt cuộc hắn càng đẩy tốc độ thêm nhanh hơn nữa.
Trải qua hơn nửa canh giờ sau, pháp lực của Phong Nhược đã tiêu hao đi hơn phân nửa, thế mà chiếc lông màu xanh vẫn cứ lơ lững bềnh bồng trên đỉnh đầu của hắn.
“Hừ... xem như ngươi lợi hại đi” Lúc này Phong Nhược đã thật sự nản lắm rồi, hắn đặt mông ngồi bệt xuống đất mà trong thâm tâm lại cứ thắc mắc không thôi, vì sao chiếc lông màu xanh này tựa như có linh trí vậy? Còn chiếc lông giống hệt đang nằm trong tay hắn lại vô cùng cứng nhắc?!?!?
Mới vừa nghĩ tới đây bất chợt Phong Nhược có cảm giác từ thắt lưng trữ vật của mình truyền tới một hồi chấn động, đến lúc hắn nhìn xuống lại càng thêm giật mình, quả thật lúc này thắt lưng trữ vật của hắn đang bắt đầu phình to ra.
“Đừng mà...”
Phong Nhược còn chưa kịp thực hiện bất cứ hành động nào khác thì tức khắc chiếc thắt lưng trữ vật vốn từng đồng hành với hắn suốt hơn chục năm qua liền nổ tung “Đùng...” một tiếng, kế tiếp các vật phẩm bên trong trữ vật rơi lả chả trên mặt đất.
Hơn nữa, chiếc lông bổn mạng vốn nằm lẫn lộn trong đám vật phẩm vừa rơi ra lập tức bay lên không trung, sau đó giữ nguyên trạng thái bay lơ lững giống hệt như chiếc lông màu xanh lúc trước.
Phong Nhược trợn mắt há mồm một hồi thật lâu, mới hiểu được thì ra kẻ khởi xướng nên tình trạng trước mắt đây chính là chiếc lông bổn mạng.
“Ngươi... ngươi... ngươi...”
Quả thật Phong Nhược đã bị diễn biến trước mắt làm cho giận điên lên, mấy vật này chẳng những trêu người quá đáng mà còn ra tay hủy diệt đi thắt lưng trữ vật của hắn nữa, phải biết rằng loại trữ vật này có giá trị hết sức xa xỉ đấy, gần đây hắn luôn mặc cảm vì trong túi rỗng tuếch từ lâu rồi, thậm chí còn phải cắt bớt phần ăn vặt của Ngân Giáp Thiên Thù nữa, bây giờ làm sao hắn có đủ khả năng để mua sắm lại trữ vật mới đây.
Tuy giận dữ là thế nhưng Phong Nhược không còn cách nào khác đành phải lần lượt nhặt lên hết đống vật phẩm rơi đầy trên sân rồi gom vào một góc, cũng may tiểu viện này có lực phòng ngự không tệ lắm, nếu không thì hắn không biết cất đống đồ lặt vặt này đi đâu nữa?!?!
Nhưng vào lúc này Phong Nhược chợt phát hiện thêm một chiếc lông màu xanh nữa đang từ ngoài tiểu viện bay vào trong, hắn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bất chợt cả ba chiếc lông màu xanh đó hợp lại một chỗ, kế tiếp xuất hiện từng quầng ánh sáng màu xanh dìu dịu tỏa ra, cuối cùng hóa thành hình dạng của Thanh Điểu.
Vừa chứng kiến một màn biểu diễn ngoạn mục này, cả người Phong Nhược liền đơ hẳn ra thật lâu, một lát sau hắn mới cất tiếng hỏi thăm có vẻ áy náy: “Ta... thắc mắc một chút, có phải ba chiếc lông bổn mạng đó rất quan trọng đối với ngươi? Nếu như... nếu như... thiếu một chiếc ngươi sẽ không thể biểu lộ ra hình dạng chân thực phải không? Nói cách khác, có phải trong suốt thời gian vừa qua ngươi duy trì với trạng thái chỉ có hai chiếc lông mà thôi?”
Thế nhưng với câu hỏi như thế của Phong Nhược, con Thanh Điểu làm ra vẻ không để ý gì tới mà nó vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, nhìn hắn một cách cao ngạo.
“Ta thật lòng xin lỗi, quả thật trước đây ta có chút tính toán không tốt, nay ta thành thật xin lỗi ngươi, ngươi cứ đánh ta... à không... ngươi có thể quăng ta từ trên không trung xuống đất đi, ta hứa sẽ không chút phản kháng, ý ngươi thế nào?” Phong Nhược ấp úng nói ra, tuy nhiên con Thanh Điểu đó vẫn giữ nguyên vẻ lặng yên đứng đó.
“Hi hi... thật sự vì giao tình của chúng ta nên không tức giận ta nữa đúng không? Chẳng phải ta đã trả lại chiếc lông bổn mạng cho người rồi sao” Phong Nhược vừa cười hì hì vừa đưa tay lên định xoa đầu Thanh Điểu, thế nhưng hắn bị nó quạt mạnh chiếc cánh ngay tức khắc.
Rồi sau đó Thanh Điểu cào cào viết lên tảng đá một câu: “Ngươi muốn lấy chiếc lông bổn mạng à? Có thể được... nhưng phải chờ ta biến hóa thành công đã, khi đó ta sẽ đưa cả ba chiếc lông cho ngươi”.
Vừa nhìn thấy dòng chữ này quả thật Phong Nhược như không tin vào hai mắt mình nữa, con chim này từ khi nào bỗng trở nên thoải mái đến như thế?
“Vậy lúc đó ngươi phải làm sao? Chẳng phải ba chiếc lông này là vật bổn mạng của ngươi hay sao? Thôi được rồi, ta không lấy nữa đâu, ngươi đừng làm chuyện điên rồ”.
“Cái tên ngu ngốc này, nếu ta biến hóa thành công chắc chắn sẽ tự động hình thành chín chiếc lông bổn mạng mới, tất nhiên lúc đó ba chiếc lông này sẽ trở nên vô dụng, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy, ta cũng chẳng ép buộc ngươi lấy đâu” Thanh Điểu lại khắc thêm vài câu rồi định quay người rời khỏi.
“Ây da... hãy xem quan hệ của chúng ta tốt đẹp biết chừng nào, người ta có câu ‘nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài’ mà, tất nhiên ngươi đem cho ta là sự chọn lựa tốt nhất rồi, tuy nhiên ngươi muốn biến hóa thành công phải mất mấy tháng? Hay mấy năm?” Phong Nhược nghe thế hết sức hưng phấn hỏi ngay.
Vừa nghe được lời nói của Phong Nhược, con Thanh Điểu này bỗng nhiên liếc xéo qua hắn như muốn đánh giá kỹ con người hắn một lượt vậy, đến lúc này nó mới khắc thêm lên tảng đá: “Vài năm sao? Tuy bảo là ta phải vượt qua biến hóa này nọ, nhưng thực chất tương đương với quá trình tiến cấp lên Linh Anh kỳ của tu sĩ Kim Đan đấy, có thể mất vài trăm năm, cũng có khi lên tới cả ngàn năm, tóm lại thời gian rất dài đấy, dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, bởi vì nhất tộc Cửu Huyền Thanh Điểu chúng ta chính là...”
Nói tới đây bỗng nhiên Thanh Điểu ngừng lại, dường như nó suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục khắc thêm lên tảng đá: “Cho nên ngươi muốn thu lấy ba chiếc lông bổn mạng này ít nhất cần phải tu luyện lên tới Kim Đan kỳ mới được, như vậy tuổi thọ ngươi mới có thể kéo dài lên tới tám trăm năm, nếu không ngươi chẳng có chút cơ hội nào đâu. Ngươi buộc phải cố gắng tu luyện miệt mài, thế giới này còn rộng lớn và mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng đấy, con đường tu đạo còn dài đằng đẳng, từ Kim Đan, Linh Anh, Phân Thần rồi Hóa Hư, ngay cả Độ Kiếp, Đại Thừa này nọ ngươi nghĩ đã tới giới hạn rồi sao? Sai rồi nhóc, đó chỉ mới bắt đầu thôi”.
Khắc xong hết những dòng chữ này, cơ thể Thanh Điểu lại hóa thành ba chiếc lông màu xanh như lúc trước, sau đó ngay dưới sự chứng kiến của Phong Nhược, ba chiếc lông đó lần lượt chui thẳng vào trong cụm hơn chục cây linh mộc ở đằng xa.
“Cuối cùng? Bắt đầu?” Trong đầu Phong Nhược lúc này bỗng dưng trở nên trống rỗng, thế nhưng nơi sâu thẳm trong khoảng trống rỗng đó lại nhen nhóm một tia hưng phấn khó tả, hiện tại rốt cuộc hắn cũng hiểu được tại sao vị sư phụ đỡ đầu của mình đã vốn có thực lực lợi hại như vậy mà trước đây phải chia cách với nhi nữ yêu quý của bà, rồi xa rời tên đệ tử ruột như hắn, bởi vì con đường tu tiên này hết sức mênh mông, vô hạn.
“Người ta muốn đạt được chút ít thành tựu gì đó đành phải hy sinh đánh mất đi vài thứ khác, trên thế giới này không có gì là hoàn mỹ cả, bởi vì khi bước chân đi trên con đường nghịch thiên này vốn dĩ đã như thế rồi”.
Thoáng giật mình, trong đầu Phong Nhược liền nhớ lại những lời nói như điên điên khùng khùng của vị Điện chủ Sinh Tử Điện của Trấn Thiên Tông, khi đó hắn chỉ nghe và hiểu nửa vời, nhưng đến tận bây giờ hắn mới thật sự hiểu hết được.
Đây cũng chính là sự vô tình của con đường tu tiên.
Tình thân ư ? Tình bạn ư ? Thậm chí... tình yêu ư ? Trên đời này có đủ thứ loại tình cảm khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm đấy chứ, tuy nhiên trước mắt con đường tu luyện dài thăm thẳm biết bao buồn chán này hết thảy đều như đóa phù dung sớm nở tối tàn, nếu muốn giữ lại những cảm xúc đời thường thì chắn chắn người tu đạo phải từ bỏ con đường đi tìm thiên đạo. Ngẫm đi ngẫm lại, vài chục năm hay vài trăm năm đó chỉ tựa như bế quan trong tích tắc một ngày mà thôi. Buồn tẻ ư ? Tịch mịch ư ? Cô độc ư ? Rốt cuộc có hối hận không?
Một khi đã bước chân trên con đường không có lối về thế này, có phải là không hẳn vô tình vô nghĩa ? Không hẳn vứt bỏ hồng trần ? Không hẳn phải hiểu rõ huyền bí cuộc đời ? Không hẳn quên đi quá khứ ? Không hẳn chấm dứt những lưu luyến của thế gian phồn hoa đô hội ?...
Không phải... không hẳn như thế ! Mà... buộc phải hoàn toàn vứt bỏ tất cả.
“Sư phụ, con đã hiểu rồi”.
Phong Nhược từ từ đứng lên rồi vô cùng trịnh trọng cúi người thi lễ về hướng hơn chục cây linh mộc kia, sau đó mới tự chọn ra vài món có giá trị không tệ từ đống vật phẩm bày trên mặt đất, hầu hết là những món tài liệu vô dụng đối với hắn mà thôi, thật ra trước hết hắn phải tìm cách đổi một thắt lưng trữ vật mới cái đã.
Trong tiểu cốc Kiếm Lư của Kiếm Tâm viện, phía xung quanh đài cao có cắm chín thanh kiếm cực lớn tỏa ra hòa quang nhấp nháy, những phù văn cổ quái trên những thanh kiếm đó liên tục biến ảo, tuy nhiên có vẻ như sự biến ảo lúc này không giống như khi xưa nữa, lúc trước những phù văn này chỉ đơn thuần là những biến ảo ngay tại chỗ mà thôi, cũng chưa gây ảnh hưởng gì tới chung quanh cả.
Nhưng hiện tại toàn bộ tiểu cốc Kiếm Lư tựa như bị một lực lượng cực kỳ cổ quái nào đó bao phủ lấy, bình thường đừng nói người tu đạo có thể tiến vào trong phạm vi xung quanh đó, mà chỉ cần đứng cách vài dặm nhìn vào cũng đã cảm thấy mặt mày choáng váng rồi.
Lúc này trong tiểu cốc Kiếm Lư, ở trước mặt vị Đại Trưởng lão Trấn Thiên Tông đang bị trói bằng khóa sắt kia, cũng là đệ tử của Cửu Tuyệt lão nhân khi xưa, xuất hiện vài bóng người đang đứng trang nghiêm kính cẩn, dẫn đầu là ba lão già có thực lực phi phàm, xem ra đó chính là những người lãnh đạo cao cấp trong Trấn Thiên Tông.
Hơn nữa ở sau lưng ba lão già này còn có ba nam tử trẻ tuổi nữa, nếu như lúc này Phong Nhược ở tại đây nhất định sẽ rõ ràng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Bởi vì ba nam tử này lần lượt là Chu Vũ có thanh danh hiển hách trong Thượng Tam Viện, với Hứa Minh vốn là đệ tử ký danh của lão già đang bị trói bằng xích sắt, còn người cuối cùng lại là Mạc Vô Ngân, huynh trưởng của Mạc Ngôn.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Chu Vũ và Hứa Minh đều tinh thông khắc trận đồ bằng tâm niệm, thế nhưng không hiểu sao Mạc Vô Ngân cũng xuất hiện ở đây, hiển nhiên có lẽ gã cũng thật sự có được chút bản lĩnh gì đó, dù sao Mạc Ngôn trước khi chết cũng có trình độ trận pháp tương đối cao minh mà.
Lúc này có một người cao lớn trong số ba lão già kia cất giọng trầm trầm với ánh mắt sắc bén: “Ba người các ngươi hãy bắt đầu đi, ai có thể lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận xem như có tư cách nhận được truyền thừa của sư tổ các ngươi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.