Phong Ngự

Chương 94: Phi thiên xích ô




Ánh nắng ban mai nhè nhẹ chiếu xuống rặng núi tĩnh lặng, văng vẳng đâu đây vài chú chim đang hót líu lo, những hạt sương sớm bàng bạc vẫn đang lững lờ trôi, vầng trăng mờ nhạt vẫn còn treo ở lưng chừng trời. Ánh trăng mông lung mờ nhạt như ẩn như hiện làm cho người ta quên mất cảnh sắc ấn tượng chiều hôm qua. Quả thật lúc này bầu trời trong xanh, ánh trăng lành lạnh.
Phong Nhược đứng im, trong lòng dâng lên nỗi niềm bực bội nói không nên lời. Đáng lý ra hắn không có tình cảm sư đồ gì mấy đối với vị sư phụ đỡ đầu Mộ Hàn Yên đó, thế nhưng đêm qua bà ta bỗng nhiên bỏ đi làm cho hắn rất đổi bàng hoàng. Cái cảm giác không chỗ nương tựa giống như là những tia ấm áp bị hút hết ra ngoài chỉ còn lại sự vắng lặng, trống trải.
Hắn vẫn nghĩ rằng bản thân mình kiên cường lắm, đủ khả năng một mình đối mặt với tất cả thế gian này, đủ sức tự mình chữa trị vết thương nhưng bây giờ hắn thấy mình sai thật rồi. Xem ra hắn vẫn chưa thông suốt nỗi buồn ly biệt, càng chưa tỏ tường sự sinh tử ra sao!
"Phong Nhược, ngươi không sao chứ? Tiền bối kia đâu rồi?"
Giọng nói Lý Đán vang lên phía sau. Hơn một tháng qua, gã vô cùng hâm mộ Phong Nhược dữ lắm. Thật sự có một vị sư phụ thực lực quá mức khủng bố như vậy chả trách sao hắn biến thái đến thế!
"Ta không sao !"
Phong Nhược hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm mặc niệm: "Sư phụ, hi vọng người bế quan thuận lợi. Người yên tâm đi, chỉ cần người bế quan thành công con sẽ mang đến cho người một kết quả cực kỳ vui mừng!"
Nắm chặt tay lại, lúc này Phong Nhược mới nói với bọn người Lý Đán, Khúc Vân: "Ta muốn trở về khu vực Nhạn Nam, mấy người các ngươi có tính toán gì không?"
"Ha ha! Cám ơn trời đất, vậy là cũng đến lúc ngươi muốn quay trở về rồi..., những ngày qua ta sống một ngày dài tựa cả năm vậy!" Lý Đán thiếu điều nhảy dựng lên. Ở khu vực Nhạn Bắc này, thương hội Thương Nguyệt không có nhiều chi nhánh. Về chuyện Ma Hỏa, hắn phải trở lại khu vực Nhạn Nam tìm kiếm cho được người quản sự đủ khả năng mới có thể bẩm báo!
Ba người Khúc Vân, Nghiêm Minh và Khổng Phi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Khúc Vân lên tiếng: "Khu vực Nhạn Bắc đã không có chỗ dung thân cho ba người chúng ta. Nếu như Phong Nhược nhà ngươi có thể dẫn tiến một lần, chúng ta muốn gia nhập Trấn Thiên Tông. Không biết Lam sư tỷ và Đường Thanh có tha thứ cho chúng ta hay không?"
"Đương nhiên, việc này không thành vấn đề. Về phía Lam sư tỷ, hẳn bọn họ cũng thông cảm thôi!" Phong Nhược gật đầu nhẹ nhàng, trong lòng của hắn không có ý kiến gì. Chuyện mười năm trước không thể hoàn toàn trách cứ bọn Khúc Vân được. Dù sao họ đều lớn lên từ Thanh Vân Tông, nếu quyết tâm ra đi ắt hẳn cần có dũng khí, huống chi lần này ba người bọn Khúc Vân đã biết tình thế bất lợi mà vẫn không chủ động bỏ đi, chỉ riêng việc này thôi Phong Nhược đã muốn tiếp nhận lại bọn họ.
"Được rồi! Chúng ta đi thôi!"
Phong Nhược vừa nói xong thì lại nghĩ tới một việc, hắn quay lại hỏi ba người Khúc Vân: "Phi hành tọa kỵ của các ngươi thế nào rồi?"
Vì nếu muốn đi qua Điệp Vụ sơn mạch phải bay qua ít nhất tám chín vạn dặm. Chuyện này chẳng những cần thực lực đủ mạnh mà còn phải bay qua với tốc độ rất nhanh, tối thiểu tọa kỵ cũng phải đạt đến cấp năm. Bằng không cũng phải cỡ như Bạch Mao Quỷ Bức hay Đao Phong Chiến Ưng mới có thể được.
"Hức, tọa kỵ của ta chỉ là con Diều hâu màu tro cấp bốn, hai người bọn họ chỉ có Kên kên cấp ba!" Vẻ mặt Khúc Vân ngượng nghịu thốt lên. Kỳ thật khu vực Nhạn Bắc rất cằn cỗi, đại bộ phận khu vực đều là nơi sống của phàm nhân, chỉ có đến gần Hàn Sơn địa vực mới có tài liệu Tu Tiên cao cấp. Hơn mười năm qua, tuy gã tiến giai Trúc Cơ kỳ thành công nhưng do môn phái biến loạn nên Ngũ Hành thạch chính là trở ngại lớn nhất, huống chi nói đến chuyện thu phục hay chiếm được phi hành tọa kỵ cao cấp hơn!
"Không được, phi hành tọa kỵ các ngươi quá yếu, căn bản không vượt qua được Điệp Vụ Sơn Mạch đâu!"
Phong Nhược lắc đầu bảo, năm xưa hắn và Lam Lăng sở dĩ có thể bình yên vượt qua được Điệp Vụ Sơn Mạch chủ yếu là nhờ có Thanh Điểu chấn nhiếp nên không đã có nhiều linh thú xông tới tấn công rồi! Nhưng bây giờ hắn và bọn người Lý Đán muốn vượt qua chỗ này lần nữa thì mới hiểu được năm xưa may mắn nhường nào!
"Nếu không thì đi Tuyết Nhạn Thành mua hai con Kên kên cấp năm! Trong người ta còn một ít Ngũ Hành thạch có lẽ đủ mua!" Lý Đán chủ động đề nghị.
"Không được! Kên kên quá yếu. Cho dù tới cấp năm cũng không được!" Phong Nhược vẫn lắc đầu, hiện giờ trên thị trường căn bản là không thể mua được những linh thú chiến đấu có tiềm lực. Loại phổ biến nhất là Kên kên, Diều hâu màu tro, Kim Ưng, những loại này chỉ đơn thuần là linh thú phi hành mà không có thần thông thiên phú gì khác. Những loài linh thú phi hành này lên được cấp năm cũng đã là cực hạn, chúng không thể phát triển thêm nữa!
Tình huống này là bình thường bởi không ai bán ra những còn linh thú phi hành chiến đấu có tiềm lực cực cao. Như lời của Phong Nhược và Lý Đán nói đó, Bạch Mao Quỷ Bức và Đao Phong Chiến Ưng đương nhiên không thể tìm mua được.
"Xông vào Điệp Vụ Sơn Mạch bắt mấy con là được chứ gì! Ta nhớ có một nơi ở trên vách núi đã từng là nơi táng thân loài Phi Thiên Xích Ô, chắc đủ làm phi hành tọa kỵ!"
"Phi Thiên Xích Ô hả?" Lý Đán sững sờ, y vội vàng hỏi lại: "Những loại này không phải dễ thu phục đâu nhé! Với thực lực của ba người bọn hắn thì quả thực khó khăn. Hơn nữa, không chừng sẽ có con Xích Ô cấp sáu. Nếu nó xuất hiện thì thực phiền toái!"
"Không thử thì làm sao biết! Đi thôi!" Phong Nhược không nhiều lời mà gỡ phong ấn Bạch Mao Quỷ Bức, rồi gọi Khổng Phi và Nghiêm Minh lên ngồi. Còn Lý Đán thì mang theo Khúc Vân, dù sao phi hành tọa kỵ của ba người cũng như là đồ bỏ, căn bản không đuổi kịp!
"Được rồi! Dù sao đến lúc đó cũng do ngươi phụ trách. À... đúng rồi, chẳng lẽ sư phụ ngươi không để lại cho ngươi một kiện pháp bảo trong truyền thuyết nào sao? Lại nói, nếu như ngươi có một kiện pháp bảo, con Ma Hỏa kia tìm đến cửa thì diệt nó luôn đi!" Lý Đán như đang mơ mộng.
"Đừng có nằm mơ, ngươi cho pháp bảo là cái gì? Là rau cải trắng hả? Cứ muốn một cái là có một cái à! Nhưng thật ra hiện giờ ta cũng có một kiện thượng phẩm pháp khí, ngươi có muốn xem không?" Phong Nhược mỉm cười chuyển đề tài sang hướng khác!
"Hắc hắc! Ngươi nói về Loạn Điểu Phi hả? Hắc hắc! Cái gã Vi Đà kia nhất định là hối hận muốn chết, thượng phẩm pháp khí đấy? Bỏ ra ít nhất hai vạn viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm căn bản chưa chắc mua được, nếu như là phẩm chất tốt một chút cho vào phòng đấu giá thế nào cũng bán được ít nhất hơn năm vạn viên!" Lý Đán ở phía sau nói chuyện ầm ỉ.
"Loạn Điểu Phi cái đầu quỷ nhà ngươi! Phải bọi là Loạn Vân Phi, xem chiêu đây...!" Phong Nhược vừa nói vừa lấy thượng phẩm pháp khí đoạt trong tay Vi Đà ra, hắn vận pháp lực truyền tới, sau đó nhanh chóng buông tay ra. Lập tức Pháp khí Loạn Vân Phi rít lên một tiếng, bay một vòng cung quỷ dị xẹt qua đỉnh đầu Lý Đán làm cho gã sợ tới mức tái mặt, đến khi gã tỉnh táo trở lại thì Loạn Vân Phi đã vòng về tay Phong Nhược rồi.
"Thế nào? Góc độ và tốc độ công kích linh hoạt chứ? Hơn nữa lực công kích rất mạnh, nếu như không để ý là có thể diệt sát Trúc Cơ sơ kỳ ngay mà hoàn toàn không có vấn đề!" Phong Nhược nói giọng rất thỏa mãn. Theo ý này thì lực công kích của thượng phẩm pháp khí loạn Vân Phi cũng không kém gì Ngự Kiếm Thuật thông thường, trừ phi hắn gặp phải người tu đạo lĩnh ngộ kiếm ý mà thôi. Đám người Phong Nhược vừa bay vừa cười cười nói nói, chỉ mấy ngày sau đã tiến nhập Điệp Vụ Sơn Mạch, thế nhưng ngoại trừ ba người Khúc Vân, Nghiêm Minh và Khổng Phi hồi hộp lo lắng ra thì Phong Nhược và Lý Đán lại nhẹ nhàng như không, hai người cũng chẳng sợ gặp phải đàn phi hành linh thú công kích mà cứ thẳng tiến một đường.
Lúc này ba người Khúc Vân mới chính thức thấy được thực lực của Phong Nhược, có thể nói bây giờ hắn hoàn toàn khác biệt so với mười năm trước kia như trời với đất vậ, đến cả thực lực không cần dùng vũ khí chuyên dụng của Lý Đán cũng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt!
Sau khi phi hành tám chín ngày nữa, cả đám Phong Nhược cũng đến được gần chỗ vách núi mà có Phi Thiên Xích Ô từng xuất hiện. Địa thế vách núi này cực kỳ cổ quái, nhìn từ xa thấy nó như bị một nguồn sức mạnh khổng lồ nào đó gọt thành ngọn núi vậy.
Thế nhưng mây mù chỗ này rất đặc, độ cao cũng không cao lắm, có thể nhìn rõ ràng từ sườn núi thoai thoải tự nhiên đến những chỗ đột ngột dựng đứng lên. Phong Nhược với Lý Đán bất chợt bay qua thì đột nhiên có vài chục con Phi Thiên Xích Ô cấp năm bay tới, dẫn đầu còn có một vật nào đó bay rất nhanh lại còn có thể phụt ra những hỏa cầu cháy rực, không những thế có uy lực rất mạnh.
Lúc ấy Phong Nhược và Lý Đán vẫn còn nghi ngờ, sao đám Phi Thiên Xích Ô lại biến thái như vậy? Tự nhiên thần thông của mỗi con không kém lắm. Phải biết rằng tình huống như thế này rất hiếm thấy, bởi vì việc gặp được bầy linh thú quần cư tất sẽ có một con mạnh nhất, đám còn lại sức mạnh cao thấp không đều, dù sao những con linh thú này cũng đang thời kỳ trưởng thành, hơn nữa tư chất mỗi con đều không giống nhau.
Sở dĩ đám Phong Nhược nghi ngờ phía dưới vách núi có một loại hỏa mạch ngầm do đó làm cho tư chất của đám Phi Thiên Xích Ô tăng lên rất nhiều!
Đáng tiếc, lúc đó cả bọn vội vã bỏ đi nên không có thời gian thăm dò. Lần này do ba người Khúc Vân thiếu phi hành tọa kỵ nên Phong Nhược mới chợt nhớ đến những con Phi Thiên Xích Ô này. Cần nên biết thêm, chúng đều có thực lực mạnh hơn linh thú cấp năm thông thường, hơn nữa còn có thiên phú thần thông nên tiềm lực cũng chúng không tệ chút nào! Bởi vậy vừa vặn được chọn làm phi hành tọa kỵ.
Đương nhiên, nếu chỉ trông vào ba người bọn Khúc Vân thì không thể bắt nổi, nhất dịnh phải có Phong Nhược và Lý Đán cùng ra tay hỗ trợ mới được!
Cả đám dừng lại ở xung quanh vách núi đó, Phong Nhược mô tả kỹ càng đặc điểm Phi Thiên Xích Ô cho ba người Khúc Vân. Sau khi bàn bạc với Lý Đán một hồi, cả đám mới quyết định lập kế hoạch thu phục từng bước.
"Lý Đán, ngươi bố trí sẵn Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp. Nghiêm Minh và Khổng Phi nấp ở trong đó, còn ta se phụ trách việc thu hút đám Phi Thiên Xích Ô tới đây. Khúc sư huynh, đầu tiên ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi đã là Trúc Cơ sơ kỳ rồi, loại Phi Thiên Xích Ô này rất là khó kiếm, tốt nhất ngươi hãy tự mình thu phục lấy, như vậy sẽ rất thuận lợi cho việc bồi dưỡng sau này. Còn hai người Nghiêm Minh và Khổng Phi hãy để ta hỗ trợ bọn họ, mọi người sẳn sàng chưa?"
"Được! Ta sẽ cố hết sức!" Khúc Vân đáp lại nhưng chưa được tự tin lắm.
"Hắc...! Không sao đâu, Lý Đán sẽ ở phía sau ngươi!" Phong Nhược nói xong liền đưa một viên Hoạt Lạc đan cho Khúc Vân. Bởi hắn cho rằng pháp lực trong cơ thể của gã chưa bằng một nửa mình, lại không tinh thuần nên khả năng thu phục được linh thú kia không cao lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.