Phong Ngự

Chương 87: Truy binh




“Tại sao các ngươi gia nhập Ngự Thú Môn ?”
Sau khi dằn mặt đám truy binh của Thiên Huyễn Tông, Phong Nhược dẫn theo bọn Khúc Vân đi đến một thung lũng bằng phẳng. Một mặt để cho bọn hắn trị thương mà khôi phục pháp lực, mặt khác cũng muốn hỏi Khúc Vân một số việc. Từ ngày hắn rời khỏi Thanh Vân Tông cho đến bây giờ, thấm thoắt cũng đã hơn mười năm rồi, mọi chuyện đã thay đổi nhiều.
“Ôi... việc này một lời thật khó nói hết”.
Khúc Vân thở dài một tiếng, tu vi của hắn hôm nay cũng đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng nhìn thanh kiếm cùng trang phục trên người dễ dàng nhận ra cuộc sống của hắn cũng không phải thoải mái gì cho lắm.
“Kể từ ngày các ngươi rời đi, Thiên Cơ Viện của chúng ta bị sát nhập vào Thiên Xu Viện. Chưởng viện Thiên Xu Viện Điền Mộ trở thành Chưởng môn mới của Thanh Vân Tông. Thực ra hắn cũng có lòng chấn hưng lại bổn tông, nên mở rộng thu nhận đệ tử, do đó chỉ rất ngắn trong vòng một năm mà đệ tử trong môn đã có hơn năm trăm người. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ đến Ngự Thú Môn đúng là lòng lang dạ thú, sau khi ủng hộ hắn đuổi Diệp Hoằng sư thúc đi liền đem Đông Phong, Nam Phong, Bắc Phong thuộc Thanh Vân Sơn mượn lấy. Càng về sau lại càng mở rộng chiếm toàn bộ bảy mươi hai dãy núi xung quanh, đến khi Điền Mộ nhận ra có vấn đề cũng đã muộn rồi”.
“Trong thời gian ngắn sau đó, Điền Mộ cùng với mấy vị Trưởng lão của bổn tông lần lượt qua đời mà không rõ nguyên nhân. Sở Thiên vốn là đệ tử chân truyền của Điền Mộ, dưới sự nâng đỡ của Ngự Thú Môn đã leo lên chức Chưởng môn của Thanh Vân Tông, sau đó hắn dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ áp bức môn nhân đệ tử chúng ta, cuối cùng ép buộc mọi người phải gia nhập Ngự Thú Môn”.
Nói đến đây, khuôn mặt Khúc Vân tràn đầy vẻ xấu hổ: “Rất nhiều người trong chúng ta đều vô cùng hối hận, nếu ngày đó bỏ đi cùng các ngươi có lẽ là cách tốt nhất, nhưng bấy giờ cũng quá muộn rồi. Từ ngày toàn bộ Thanh Vân Tông gia nhập vào Ngự Thú Môn, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng khó khăn, chẳng những chịu sự ức hiếp của đám người Sở Thiên, còn bị đệ tử của Ngự Thú Môn giám thị, ngày thường căn bản không có cách nào rời khỏi phạm vi của Thanh Vân Sơn, nếu không phải như vậy chắc chắc chúng ta đã sớm trốn đi tìm các ngươi rồi”.
“Vậy bây giờ tại sao các ngươi lại bị bọn người Thiên Huyễn Tông đuổi giết?” Phong Nhược nhíu mày hỏi.
Khúc Vân cười khổ một cái nói: ”Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, ba ngày trước Thanh Vân Sơn bị người của Thiên Huyễn Tông chiếm được. Không biết ngươi còn nhớ đến Ninh Viễn của Thiên Cơ Viện không?”
“Ninh Viễn, đương nhiên ta nhớ rõ chứ” Phong Nhược nhẹ gật đầu, Ninh Viễn từng thuộc đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ Viện, là một người mà danh tiếng lẫy lừng trong đám đệ tử, hắn có khả năng về luyện đan, tâm kế kín đáo, hơn nữa còn rất biết lấy lòng mọi người, hơn nữa còn có một đống thủ hạ trung thành và tận tâm với hắn.
“Tên Ninh Viễn này thật không hề đơn giản chút nào, rõ ràng so với bọn lỗ mãng Sở Thiên lợi hại hơn nhiều, nói một cách chính xác rằng hắn là người lợi hại nhất trong đám đệ tử đời thứ ba. Ngày đó Thiên Cơ Viện nhập vào Thiên Xu Viện, địa vị của hắn không những không bị hạ thấp mà chỉ trong thời gian ngắn hắn đã lôi kéo được khá nhiều người, đến nỗi đám người Sở Thiên cũng phải hơi dè chừng. Hơn nữa hắn lại giỏi luyện đan, chỉ trong vòng một tháng đã tiến cấp lên Trúc Cơ sơ kỳ, cho dù về sau Thanh Vân Môn bị nhập vào Ngự Thú Môn đi nữa, hắn cũng thoải mái vẫy vùng mà đứng lên. Nhất là mấy năm gần đây không biết hắn gặp được kỳ ngộ gì, lại được thêm sự hỗ trợ của các loại linh đan, một lần nữa tiến cấp lên Trúc Cơ trung kỳ luôn. Chẳng những thế đám thủ hạ của hắn lần lượt cũng bước vào cảnh giới Trúc Cơ, cứ vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà ngay cả đám đệ tử Ngự Thú Môn cũng không dám đắc tội với bọn hắn”.
“Nếu chỉ có như vậy thì cũng chưa đáng nói, không ai ngờ được Ninh Viễn đã cấu kết với kẻ thù không đội trời chung của Ngự Thú Môn từ trước là Thiên Huyễn Tông. Sau đó bọn họ tiến hành tạo phản, với đòn ngoại công nội kích nên chỉ một lần hành động duy nhất họ đã chiếm lĩnh toàn bộ Thanh Vân Sơn. Đám người Sở Thiên cùng những đệ tử của Ngự Thú Môn vội vàng trốn chạy giữ lấy mạng, liền để cho chúng ta làm tốt thí ở lại đoạn hậu, nếu như hôm nay không có ngươi đến kịp lúc, chúng ta đã thực sự thê thảm lắm rồi”.
Nghe xong mấy lời của Khúc Vân, Phong Nhược lúc này mới hiểu rõ đại khái mọi chuyện. Hắn thật không ngờ, ở đây mới ngắn ngủi trong vòng mười năm thôi, chẳng những Thanh Vân Tông hoàn toàn tiêu vong mà Thanh Vân Sơn Mạch cũng đã mấy lần đổi chủ, sâu xa bên trong thật khó có thể tưởng tượng.
“Đúng rồi, tại sao các ngươi không tìm đến nhờ Ninh Viễn? Tốt xấu thế nào hắn cũng đã từng là đệ tử của Thiên Cơ Viện mà?” Phong Nhược có chút khó hiểu liền hỏi.
Nghe Phong Nhược đặt nghi vấn, Khúc Vân lại cười khổ trả lời: ”Nào có đơn giản như vậy, sau khi các ngươi rời khỏi thì toàn bộ Thanh Vân Tông đại khái phân làm ba thế lực, trong đó có hai người nổi danh trong đám đệ tử đời thứ ba. Một là Sở Thiên, một là Ninh Viễn, cuối cùng là đám người chúng ta, do sư huynh Thạch Qua làm chủ”.
Nói đến chỗ này, Khúc Vân chỉ về người bị thương nặng nhất trong đám người ở cách đó không xa, đối với người này Phong Nhược chỉ nhìn quen mắt thôi nên vừa rồi không để ý đến.
“Nhờ có sư huynh Thạch Qua hỗ trợ, ta và Phương Huyễn mới có cơ hội tiến cấp Trúc Cơ sơ kỳ, vốn tiếp vài năm nữa bọn Nghiêm Minh, Khổng Phi cũng có thể tiến cấp lên luôn, đáng tiếc lại gặp phải đợt hỗn loạn này cho nên Đổng Nhạn Ngu đã ngã xuống trong trận chiến vừa rồi” Khúc Vân có vẻ đau khổ thốt ra.
Âm thầm thở dài, lúc này Phong Nhược mới quan sát kỹ từng người. Phương Huyễn đã là Trúc Cơ sơ kỳ, mà gương mặt của tên béo ú Nghiêm Minh và Khổng Phi cũng đã chín chắn hơn rất nhiều nên nhìn thoáng qua có chút lạ lẫm, trừ bọn họ ra những người còn lại hắn chỉ nhận ra được tầm mười mấy người, đều là những đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ Viện năm đó.
Ngoài ba người có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ là Khúc Vân, Phương Huyễn và Thạch Qua, còn lại những người có tu vi Trúc Cơ khác hắn không biết một ai, chỉ sau khi được Khúc Vân giới thiệu hắn mới biết những người này đều là đệ tử đời thứ hai dạo trước còn quanh năm bên ngoài làm nhiệm vụ, nhưng tất cả bọn họ đều bái Thạch Qua là thủ lĩnh.
Lúc trước nếu không phải hắn dùng kiếm ý đánh bại toàn bộ đám truy binh Thiên Huyễn Tông, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không nghe theo lời hắn phân phó.
Mà ngoại trừ những người này ra, còn lại hơn hai mươi người phần lớn đều có tu vi Luyện Khí trung kỳ, thậm chí là Luyện Khí sơ kỳ nữa, hầu hết đều có tư chất vô cùng kém cỏi. Không cần nghĩ cũng biết, những người này đều là đám đệ tử năm đó Điền Mộ vội vã thu nhận.
“Những năm qua, các ngươi... gặp chuyện gì? Ta thật không nghĩ rằng thực lực của ngươi lại có thể mạnh như vậy” Lúc này Khúc Vân nhịn mãi không được mới thắc mắc, bởi vì đến tận lúc này hắn vẫn chưa sẳn sàng tiếp nhận sự thật của kết quá trận chiến vừa rồi. Nhớ năm đó hắn tận mắt thấy Phong Nhược đang hấp hối bị ném bên ngoài sơn môn, hắn thực khó tưởng tượng mới qua thời gian mười mấy năm thôi mà thực lực của Phong Nhược đã mạnh hơn hắn tới mấy lần. Bất luận là trang phục Sạn Tuyết đang mặc trên người hay thanh kiếm ngũ phẩm đang đeo trên lưng kia, hơn nữa còn có linh thú phi hành cấp năm oai phong lẫm liệt nọ đều hoàn toàn vượt ra ngoài trí tưởng tượng của hắn rồi.
“Lam Lăng sư tỷ cùng bọn Đường Thanh đều ổn cả. Đúng rồi, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không? Hay là lại trở về Ngự Thú Môn?” Phong Nhược hỏi một cách hời hợt.
“Trở về Ngự Thú Môn à? Tất nhiên sẽ không bao giờ có chuyện đó rồi, có lẽ bọn ta sẽ gia nhập môn phái khác, nhưng để xem ý của sư huynh Thạch Qua thế nào đã” Khúc Vân nói xong, ánh mắt có vẻ lo lắng nhìn Thạch Qua đang ngồi chữa thương.
Ở bên kia, xung quanh Thạch Qua có bốn người tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đang cảnh giới cho hắn, chứng tỏ bình thường những người này rất tôn trọng và tín nhiệm Thạch Qua.
Chỉ có duy nhất một điều làm Phong Nhược hơi thất vọng, đó là Khúc Vân. Người này tâm cơ vốn không tồi, nhưng bị đàn áp lâu ngày rõ ràng cũng đã rụt rè đi nhiều so với trước đây.
Thầm thở dài, lúc này Phong Nhược mới mỉm cười nói: ”Ngươi cũng ngồi xuống điều tức một chút đi, ta hộ pháp cho ngươi”.
“Điều này… được rồi, xin đa tạ” Khúc Vân hơi có vẻ khó hiểu, hắn bấn loạn nhìn qua Phong Nhược rồi lập tức quay người tìm một nơi điều tức khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao trong trận chiến.
Nhìn thấy bọn Khổng Phi, Phương Huyễn cũng đã ngồi trị thương, Phong Nhược không quấy rầy bọn hắn nữa mà đi về phía Lý Đán ở đằng xa rồi ngồi xuống.
“Hắc hắc, ngươi lại ôm phiền toái nữa rồi” Lý Đán bỗng nhiên cười hắc hắc nói.
“À, ý ngươi là Thiên Huyễn Tông hả?” Phong Nhược lơ đễnh trả lời.
“Đương nhiên không phải, ngươi dù tốt dù xấu cũng là đệ tử của Trấn Thiên Tông, một trong năm đại tông môn của Thương Ngô giới. Chỉ cần ngươi không gây ra những việc như phóng hỏa giết người thì Thiên Huyễn Tông nào dám sinh sự với ngươi, mà điều ta nói ở đây chính là đám bằng hữu của ngươi đó” Lý Đán nói xong giơ một ngón tay chỉ chỉ về phía sau, “Ngươi nhìn xem, tốt xấu lẫn lộn, tu vi thấp cao đều có, quả thực là loạn xạ xì ngầu, ngươi tính thế nào đây? Hay lại bám theo như con ghẻ ký sinh hả?”
“Con ghẻ ký sinh?” Phong Nhược nghiêng về phía Lý Đán, hừ lạnh nói: ”Nếu có so sánh thì ngươi giống với con côn trùng ký sinh hơn đó, nếu có thể khiến ngươi xéo đi chỗ khác được ta thật cám ơn trời đất vô cùng”.
“Ta mà là côn trùng ký sinh à? Ta nhắm một mắt cũng có thể đem những tên này đánh cho tơi bời hoa lá, hơn nữa ta đi cùng ngươi có thể làm cho ngươi càng thêm có giá đấy. Dù sao đi nữa ta đây cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ và cũng chẳng phải là cây kiểng đứng ngắm mà thôi, trừ loại người biến thái như ngươi ra thì căn bản chức trách hộ vệ thất cấp của thương hội Thương Nguyệt không phải ai thích là làm được đâu”.
Thấy Lý Đán gào lên ấm ức nhưng đối với lời nói của hắn, Phong Nhược chỉ cười cười chứ không thèm nói gì thêm.
“À đúng rồi, ta chợt nhớ đến một việc. Thiên Huyễn Tông kia hình như có liên quan mật thiết với Thiên Diệp Môn ở khu vực Nam Lĩnh thì phải, mà còn nghe nói đó là một nhánh của Thiên Diệp Môn. Cho nên ngươi cũng nên cẩn thận một chút, phía sau Thiên Huyễn Tông có thế lực chống đỡ rất lớn đấy”.
“Một nhánh ?” Phong Nhược không khỏi sững sờ, Thiên Diệp Môn hắn tất nhiên không xa lạ gì, đó là một đại môn phái không thua kém gì Trấn Thiên Tông, chỉ có điều tình hình lại xoay ra như vậy, tại sao từ một Thanh Vân Tông nho nhỏ lại dính dáng đến một chi nhánh của Thiên Diệp Môn chứ.
“Có vẻ như ngươi thạo nhiều tin tức linh tinh quá, vậy có biết phía sau Ngự Thú Môn là gì không?”
“Hắc hắc... ta là người của thương hội Thương Nguyệt mà, mấy tin nho nhỏ không biết nhiều mới là lạ. Nhưng Ngự Thú Môn quả thật không có gì đứng đằng sau, mà theo ta được biết tuy chỗ khu vực Nhạn Bắc này nhìn sơ qua thì đúng là nơi đìu hiu vắng vẻ của tu tiên giới, thế nhưng mấy môn phái nhỏ lại có liên quan bối cảnh khá lớn. Ví như vị môn chủ của Diệu Âm Môn là một nữ đệ tử bị trục xuất ra khỏi Cửu Thần Cung, mà Cổ Kiếm Tông lại có chút quan hệ mờ ám với một trong năm đại tông môn là Ngọc Dương Tông.” Lý Đán đắc ý khoe khoang nói một tràng.
“Những điều này là vô tình trùng hợp đến thế sao?” Phong Nhược không dằn lòng được hỏi luôn.
“Ai mà biết được ? Những môn phái tu tiên này đã được thành lập từ lâu rồi, nhiều thì trên vạn năm, ít thì mấy nghìn năm, nhưng mà theo ta suy đoán chắc hẳn có quan hệ với khu vực Hàn Sơn, nếu không phải thế thì Tuyết Nhạn Thành việc gì phải được xây ở khu vực phụ cận Hàn Sơn chứ” Lý Đán lơ đễnh nói.
“Khu vực Hàn Sơn ? Lại là chỗ đó ?” Phong Nhược thì thào lẩm bẩm một câu, nếu hắn nhớ không nhầm ngày đó yêu cầu giao dịch của tên Ma Hỏa kia chính là muốn hắn hộ tống đi đến khu vực Hàn Sơn, càng nghĩ đến nơi đó càng thấy vô cùng cổ quái.
“Ặc… Phong Nhược, phiền phức của ngươi đến rồi kìa”.
Lúc này Lý Đán bỗng nhiên nhìn ra xa, cười quái dị một tiếng rồi nói. Phong Nhược ngó theo ánh mắt hắn thấy rõ từ xa xa phía chân trời, có hơn mười đạo kiếm quang đủ màu sắc lộng lẫy đang gào thét lao đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.