Phong Ngự

Chương 87: Bước ngoặt




Hoạt Lạc đan, đánh tan kẻ địch

Thuẫn Tường quyết, kết chút tâm giao


Thực lực và sự dũng mãnh của Diệp Lạc hoàn toàn vượt qua dự kiến của Phong Nhược, mà hiện tại năm người Đổng Hải ở phía bên kia cũng bị buộc phải dừng lại, trong khoảnh khắc vừa rồi bọn họ đã phải trả một cái giá không nhỏ.
Thế nhưng nếu so sánh kỹ càng thì hai người bọn Phong Nhược vẫn nằm trong hoàn cảnh không mấy khả quan, bởi vì pháp lực của bọn họ đã bị tiêu hao không ít. Diệp Lạc thì không cần phải nói nữa, bản thân Phong Nhược sau bốn lần liên tiếp thi triển Thanh Ti Triền, cùng với một lần triển khai Băng Sương Kiếm Khí nên pháp lực trong cơ thể cũng chỉ còn lại một ít mà thôi, nếu như phải tiếp tục chiến đấu thì thật sự hắn chỉ có thể giáp lá cà để chống đỡ mà thôi!
“Hì hì! Diệp Lạc, lần này các ngươi nhất định phải thua rồi!” Phía bên kia Đổng Hải hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, hắn cười nói hăm hở, tuy bọn hắn cũng tiêu hao rất nhiều pháp lực nhưng vẫn có thể dựa vào ưu thế nhiều người.
“Thật không? Cũng chưa chắc đâu!” Diệp Lạc nói xong, bỗng nhiên lấy ra một viên linh đan phát ra ánh sáng nhu hòa từ trong túi trữ vật, há miệng rồi nuốt luôn, cùng lúc đó quanh thân hắn cũng được một vòng ánh sáng bao phủ... do đó có thể thấy được hiệu quả của viên đan dược này rất mạnh.
“Hoạt Lạc đan!” bọn người Đổng Hải cũng không khỏi ngẩn người một chút, nhưng sau đó lập tức cười như điên, “Ha ha ha! Diệp Lạc, quả nhiên cái biệt danh Diệp điên cuồng của ngươi không sai chút nào, vì đánh muốn đánh bại bọn ta mà không tiếc phục dụng viên Hoạt Lạc đan trân quý kia! Ha ha! Trận tỷ thí này bọn ta chấp nhận thua vậy!”
Đổng Hải cười như điên, mặc dù miệng nói nhận thua nhưng nhìn dáng vẻ của hắn giống như chiếm được rất nhiều thứ tốt vậy.
Mà trong lòng Phong Nhược lúc này lại chấn động dữ dội, Hoạt Lạc đan chính là linh đan có thể giúp cho pháp lực khôi phục rất nhanh trong lúc chiến đấu, cơ hồ được xem như một thứ quan trọng có thể làm thay đổi kết quả cuộc chiến, độ trân quý đến dường nào có thể suy đoán cũng hiểu ra, hơn nữa linh đan này rất khó luyện chế, giá cả trên thị trường cũng phải cả nghìn viên Ngũ Hành thạch cấp thấp mới có thể mua được, đây cũng chính là lý do vì sao sau khi Đổng Hải trông thấy Diệp Lạc dùng Hoạt Lạc đan lại lập tức nhận thua, bởi vì xét theo mức độ tổn thất mà nói thì Diệp Lạc đã bị thiệt hại rồi!
“Đây là phần thưởng của các ngươi, thực lực không tệ!” Bấy giờ vị đệ tử tuần sơn kia mới mỉm cười đưa cho Phong Nhược một chiếc Túi càn khôn, rồi lại hỏi tiếp: “Ngươi là đệ tử viện nào, tên gì?”
“Khải bẩm sư huynh, ta là đệ tử Khinh Vân Viện, tên là Phong Nhược!” Phong Nhược liền lễ phép trả lời sau khi nhận lấy Túi càn khôn, vị đệ tử tuần sơn này thoạt nhìn rất hòa ái, chẳng có vẻ hống hách khi dựa vào tu vi mà coi thường người khác cả, khiến cho ai nấy đều cảm thấy rất có hảo cảm.
“Ồ ? Thật là trùng hợp, ta cũng là đệ tử của Khinh Vân Viện đây, ta tên là Chung Thiệu, sau này có chuyện gì cứ việc đến tìm ta nhé!” Vị đệ tử tuần sơn kia cười to một tiếng, rồi vỗ vỗ vai Diệp Lạc khen: “Ngươi rất quả quyết, nếu đổi lại là ta thì tuyệt đối không nỡ dùng viên Hoạt Lạc đan đó đâu!”
“Chung sư huynh quá khen, hai người bọn đệ vốn đã không còn lực để tiếp tục chiến đấu nữa, nếu không làm vậy thì bọn người Đổng Hải kia há có thể nhận thua? Dù thế nào đi nữa miễn sao bọn đệ chiến thắng là được rồi!” Diệp Lạc lại cười khổ nói.
“Ha ha! Ngươi đúng là sĩ diện hão mà, ta nghe nói lần này các ngươi đến Tần Tây địa vực làm nhiệm vụ, từ lúc đi đến giờ cũng đã hơn nửa năm rồi, sao? thu hoạch cũng không tệ chứ?” Chung Thiệu dường như rất thân với bọn Diệp Lạc nên hỏi thăm rất tự nhiên.
“Thu hoạch coi như cũng được, chỉ có điều dọc theo đường đi bị nếm không ít khổ ải, thiếu chút nữa phải vứt cả cái mạng nhỏ này luôn rồi!” Giọng điệu của Diệp Lạc rất bình tĩnh nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra được hành trình nguy hiểm trong lời nói của hắn.
“Hì! Lần này các ngươi cố gắng nghỉ ngơi một thời gian ngắn trong môn phái đi, đợi đến khi nhiệm vụ tuần sơn của ta chấm dứt ta sẽ mang bọn ngươi ra ngoài lịch lãm! Thôi được rồi! Ta còn phải tiếp tục đi thám sát quanh núi nữa, khi nào có thời gian sẽ nói chuyện sau!” Chung Thiệu khẽ gật đầu với bọn Phong Nhược rồi giải phong ấn phi hành tọa kỵ mà rời đi cùng với hai vị đệ tử tuần sơn kia.
Chẳng biết đám người chung quanh đã tản đi từ bao giờ, ngay cả bọn người Đổng Hải và Chương đầu bự cũng không thấy bóng dáng, Phong Nhược thuận tay đưa cho Diệp Lạc chiếc Túi càn khôn kia, nói gì đi nữa thì Diệp Lạc cũng đã mất đi một viên Hoạt Lạc đan, bản thân Phong Nhược cũng cảm thấy ái náy...
“Như chúng ta đã nói lúc trước, dù thắng hay bại cũng năm trăm viên Ngũ Hành thạch!” Diệp Lạc lấy năm trăm viên Ngũ Hành thạch từ trong Túi càn khôn rồi ném cho Phong Nhược.
“Thật ra nếu như chúng ta chịu liều mạng thì dù cho không thể thủ thắng, nhưng chắc chắn ít ra cũng phải cho đám Đổng Hải đó trày da tróc thịt một phen, tuy nhiên nếu làm vậy thì cái giá phải trả quá lớn đi, tháng sau ta còn phải khiêu chiến với Cảnh Tam nữa vì thế phải cố gắng duy trì ở trạng thái tốt nhất!”
“Khiêu chiến Cảnh Tam ?” Vẻ mặt Phong Nhược có chút cổ quái mà lặp lại câu đó, thông qua trận chiến vừa rồi thì hắn càng không tin rằng tháng sau mình sẽ đánh thắng được Cảnh Tam, bởi vì hiện tại ngay cả Diệp Lạc cũng không phải là đối thủ, huống chi thực lực của tên Cảnh Tam kia còn mạnh hơn nữa.
“không sai ! Phải khiêu chiến Cảnh Tam, bởi vì hắn đã đánh bại tất cả đối thủ trong những cuộc tỷ thí liên tục bốn năm qua, nếu năm nay hắn lại tiếp tục chiến thắng nữa thì có thể hắn sẽ được gia nhập vào Thượng Tam Viện. Vậy nên không riêng gì ta, mà cả Khinh Vân Viện và Tử Huyên Viện đều đang tìm cách đánh bại được hắn, vì thế cuộc tỷ thí năm nay chắc chắn rất hào hứng đây!” Diệp Lạc dường như không nhận ra được sự biến đổi trong giọng nói của Phong Nhược mà tiếp tục kể ra.
“Đúng rồi, tại sao ngươi lại trêu vào tên gia hỏa Chương đầu bự kia chứ? Nếu muốn mua pháp khí hay phù triện gì đó có thể đi thẳng đến Chấp Sự hữu điện mà mua! Nhưng mà cách tốt nhất vẫn nên đi làm nhiệm vụ môn phái ban xuống, dạo này những phần thưởng nhiệm vụ đều rất phong phú, từ Ngũ Hành thạch cho đến pháp khí, phù triện, tọa kỵ, trang phục hay kiếm khí, thậm chí ngay cả Linh thạch cũng có, đây mới là lựa chọn tốt nhất. Xem ra có vẻ như trên người ngươi không có món pháp khí nào cả! Đây là thiệt thòi lớn trong lúc chiến đấu, thật ra nếu chỉ dựa vào pháp lực thì căn bản không cầm cự được bao lâu đâu, theo ta được biết thì trên người tên Cảnh Tam kia ít nhất có hơn sáu loại pháp khí, chỉ cần một khi bị hắn nắm được cơ hội thi triển ra thì cơ bản ngươi không còn cách nào chống cự nỗi!”
“Sáu loại pháp khí? Nhiều như vậy ư?” Phong Nhược không kềm chế được mà hoảng sợ, lúc nãy chỉ mới hai loại pháp khí của tên Chương đầu bự kia cũng đã khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh, thì đừng nói gì đến sáu loại pháp khí. Xem ra hôm qua đúng thật hắn vô cùng may mắn, nếu không phải Cảnh Tam nhất thời chủ quan thì khẳng định kết cục của hắn sẽ rất thảm.
“Sáu loại mà nhiều à?” Diệp Lạc lại lắc đầu cảm thán, “Số lượng pháp khí trên người Cảnh Tam kỳ thật cũng chỉ được xem là nhiều trong hàng ngũ đệ tử Luyện Khí kỳ, hơn nữa toàn bộ chỉ đều là trung phẩm mà thôi, nếu so với những vị sư huynh Trúc Cơ kỳ thì chẳng đáng nhắc tới. Như vị Chung sư huynh lúc nãy, trên người huynh ấy có ít nhất ba bộ pháp khí thượng phẩm, ngươi biết pháp khí thượng phẩm là gì không? Chỉ cần tùy ý phóng ra một món thôi cũng có thể tiêu diệt được những kẻ có tu vi cỡ như Cảnh Tam đấy!”
“Với lại điều này còn chưa tính đến phù triện, bởi vì dựa theo quy định của bổn tông thì bất luận tỷ thí hay quyết đấu, đều không cho phép sử dụng phù triện có lực sát thương quá lớn, nhưng nếu như ra khỏi môn phái thì không có bất kỳ quy định nào nữa, đây mới là điểm nguy hiểm thật sự!”
“Thế nên những kẻ có thực lực thấp kém như chúng ta cần phải đoàn kết lại, nếu rủi ro gặp phải đám tà ma ngoại đạo thì cũng còn có khả năng ngăn cản được đôi chút, bằng không thì ngay cả hài cốt cũng chưa chắc có thể bảo toàn, ví như bổn tông... mặc dù là một trong năm Tông môn lớn thuộc Ngũ Hành Giới nhưng hàng năm vẫn có hơn mấy trăm đệ tử ngã xuống đấy!”
Nói đến đây Diệp Lạc bỗng liếc nhìn Phong Nhược, “Thực lực của ngươi không tệ, nhưng nếu chỉ đơn thân độc hành thì khi ra khỏi tông môn, chắc chắn chẳng thể nào đối mặt được với vô vàn hiểm nguy ngoài kia đâu, thế nên nếu như ngươi không ngại thì hãy nhập bọn với bọn ta!”
“Ách...” Phong Nhược sững sờ, nghĩ một lúc rồi mới nói: “Kỳ thật đệ cũng không phải đi một mình, đệ còn có bốn người bạn nữa! Vì vậy...”
“Thế à ! Chẳng biết thực lực của bọn họ thế nào? Nếu như cả bốn người có thể vượt qua Chương đầu bự kia vậy thì cứ kêu bọn họ gia nhập luôn cũng được!” Diệp Lạc do dự một chút rồi nói.
“Hơn Chương đầu bự sao?” Phong Nhược nhịn không được mà xấu hổ gãi đầu. Nói đến thì thật sự xấu hổ, mấy người bọn họ trong Thanh Vân Tông xem ra đã không tệ lắm, nhưng khi đến nơi Trấn Thiên Tông này mới phát hiện ra thứ gì cũng khác xa, nếu như Lam Lăng có thêm vài món pháp khí thì có lẽ sẽ miễn cưỡng đạt tới trình độ như Đổng Hải, nhưng bọn Đường Thanh và Bành Việt thì khác, cho dù cả hai người bọn họ liên thủ lại để đối phó với Chương đầu bự thì có lẽ không thể cầm cự qua ba hiệp! Thậm chí hắn còn hoài nghi chẳng biết hai người bọn họ có thể đánh bại được Đổng Tiểu Doãn hay không nữa kìa?
Trông thấy sắc mặt khó coi của Phong Nhược, đương nhiên Diệp Lạc có thể hiểu được phần nào, hắn không khỏi thầm thở dài một hơi rồi nói: “Trước tiên các ngươi có thể thử đi nhận những nhiệm vụ môn phái cấp độ thấp nhất, những nhiệm vụ đó rất đơn giản chỉ yêu cầu tìm kiếm vài loại linh thảo hoặc thu thập khoáng thạch các loại thôi, dù sao phần thưởng xem ra cũng đa dạng lắm. Thông thường trong các phần thưởng đó đều có pháp khí cấp thấp, chỉ cần tích lũy từng chút một sau này thực lực sẽ dần dần được tăng cao. Mặc khác nhận nhiệm vụ cũng là việc bắt buộc phải làm, bởi vì Hắc Thủy Linh Quyết của bổn tông chỉ ban phát miễn phí ba tầng tâm pháp đầu tiên, nếu muốn có được tâm pháp cao cấp hơn hoặc khẩu quyết pháp thuật thì cần phải tích lũy điểm cống hiến môn phái mới được!”
“Điểm cống hiến môn phái? Thế thì nếu như đệ muốn mua sắm pháp thuật Thuẫn Tường thì có phải cũng cần điểm cống hiến này không?” Phong Nhược nhíu mày hỏi, hiện tại hắn mới phát hiện ra Trấn Thiên Tông này đúng là không đơn giản chút nào, tuy nhìn bề ngoài hỗn loạn tùm lum nhưng thực tế lại có những quy định riêng để bắt buộc mình phải làm theo, tuy nhiên xem ra những luật lệ được ban hành này cũng rất cần thiết, ít nhất có thể giữ vững công bằng ở mức tối đa, chỉ cần chịu khó cố gắng ắt sẽ có cơ hội.
“Pháp thuật Thuẫn Tường? Đó là pháp thuật cơ bản mà, thứ này thì không cần điểm cống hiến môn phái, nhưng phải có ít nhất ba trăm viên Ngũ Hành thạch mới có thể mua được, hôm nay ngươi gặp ta coi như vận khí của ngươi không tệ, chẳng cần phải mua nữa!” Diệp Lạc cười ha hả rồi quay sang nói với một nam tử có sắc mặt vàng úa đứng phía sau hắn: “Hoàn Ảnh, ngươi đem khẩu quyết của pháp thuật Thuẫn Tường chép lại một bản cho Phong sư đệ đi!”
“Vâng! Diệp sư huynh!” Nam tử được gọi là Hoàn Ảnh rất cung kính đáp lại một tiếng, sau đó lập tức chép lên trên một khối ngọc giản còn trống, chỉ trong chốc lát đã thấy ngọc giản kia hiện lên một đạo quang mang màu vàng đất, rồi sau đó lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Ha ha! Diệp sư huynh! Vậy thì đệ không khách khí nữa!” Phong Nhược cũng không khiêm nhượng mà thản nhiên tiếp nhận lấy ngọc giản, dù sao hắn đã thiếu Diệp Lạc này rất nhiều ân tình rồi, nên cũng không đắn đo khi nợ thêm chút nữa!
“Ha ha! Phong sư đệ, ta và ngươi mới gặp đã như thân thiết, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến đâu! Sau này nếu như có chuyện gì thì cứ đến tìm ta là được!” Diệp Lạc cũng rất thẳng thắng mỉm cười, nhưng trong đôi mắt kia lại có tinh quang ẩn hiện.
“Thế thì ta xin từ biệt trước vậy!” Vừa lấy được khẩu quyết của pháp thuật Thuẫn Tường nên Phong Nhược cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, hắn chào một tiếng rồi lập tức quay lưng rời đi, hắn phải nhanh chóng trở về để xem hai tên Đường Thanh và Bành Việt có được thoải mái hay chưa?
Mắt thấy bóng dáng Phong Nhược biến mất, một nữ tử có tướng mạo thanh tú, toàn thân khoác lên một bộ trang phục màu đen đứng phía sau Diệp Lạc đột nhiên tỏ vẻ nghi hoặc nên hỏi ngay: “Diệp sư huynh, người này đáng để huynh kết giao như thế sao? Ta xem thực lực của hắn cũng không hơn lúc nãy bao nhiêu! Nếu đổi lại là chúng ta thì bất kì ai cũng có thể đánh bại năm người Chương đầu bự cả!”
Diệp Lạc nghe thế nhưng chỉ cười hắc hắc, một lúc lâu sau hắn mới thản nhiên nói: “Đúng là thực lực của hắn xem qua chỉ có thế, nhưng các ngươi có biết ngày hôm qua ai đã đánh bại Cảnh Tam không?”
“Chẳng lẽ là tên Phong Nhược này? Chuyện này sao có thể chứ?” Nữ tử áo đen kinh ngạc thốt ra.
“Tại sao lại không thể? Phải biết rằng lúc nãy tên Đổng Hải kia cũng không phải là nhằm về phía chúng ta, hắn đến chỉ để thăm dò thực hư thực lực chân chính của Phong Nhược mà thôi, bằng không thì cho dù ta dùng Hoạt Lạc đan cũng chưa chắc khiến cho hắn vui vẻ nhận thua như vậy! Mặc khác còn có hai tên thủ hạ của Cảnh Tam kia nữa, ánh mắt bọn họ cơ hồ như muốn xơi tái Phong Nhược ngay tại chỗ, nếu việc chỉ có thế mà không đoán ra được vậy thì ta sống bấy lâu nay cũng quá vô dụng rồi!” Diệp Lạc nở nụ cười tinh ranh, “Cho nên mới nói dù thế nào đi nữa thì kẻ này đáng để kết giao, đổi lại là các ngươi thì cho dù tên Cảnh Tam kia có nhất thời chủ quan đi nữa, các ngươi có thể nắm chắc đánh bại hắn hay sao? Ha ha... chắc chắn là không thể rồi! Bởi vậy ta dám khẳng định Phong Nhược này còn ẩn giấu thủ đoạn nào đó mà chúng ta không biết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.