Phong Ngự

Chương 57: Trận pháp




“Chỉ nắm chắc được có hai phần thôi àh! Không thể nào lại như vậy?”
Phong Nhược nhịn không nổi bèn la lên, tỷ lệ thành công thấp như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, do muốn chế tạo một đôi giày chiến mà lại sợ hao tốn tài liệu nên ít nhất tỷ lệ thành công phải đạt trên năm phần mới được.
“Nắm chắc hai phần đã là tốt lắm rồi, vấn đề chủ yếu là cần phải khắc thêm trận pháp Mị Ảnh, hiện tại rất nhiều thứ ta không thể nhớ ra, cho nên chỉ có thể từ từ nhớ lại mà thôi!” Minh Khê lắc đầu cười nói.
“Trận pháp Mị Ảnh à? Đó là cái gì vậy?” Đây là lần đầu tiên Phong Nhược nghe nói tới tên trận pháp này, tuy nhiên chỉ cần nghe qua cái tên thôi đã hình dung ra được trận pháp này rất ư là lợi hại.
“Trận pháp Mị Ảnh là cấp độ cao hơn của Phong Hành trận pháp, uy lực mạnh gấp ba lần trận pháp Phong Hành, đương nhiên muốn khắc thành công cũng khó hơn nhiều, mà dường như ở trên trận pháp Mị Ảnh còn có thêm một trận pháp nào nữa đấy, nhưng vì ta chưa đạt tới cảnh giới đó nên không nhớ rõ nữa”. Minh Khê đứng bên cạnh vừa suy tư vừa nói, tựa hồ như khi nói chuyện thế này sẽ giúp cho nàng nhớ ra thêm rất nhiều thứ trước đây.
Vừa nghe Minh Khê giải thích qua, lập tức trong lòng Phong Nhược khẽ động, xem ra từ nay về sau mình nên học tập thêm trận pháp từ Minh Khê mới được, suy nghĩ một lát hắn lại hỏi: “Ta chỉ hiểu rõ được bốn loại trận pháp trụ cột thôi, trong Tu Tiên giới còn có những trận pháp nào nữa?”
“Chắc chắn là rất nhiều?” Minh Khê hơi nhíu mày, “Trên lý thuyết mà nói, chỉ cần dựa theo thuộc tính của Ngũ Hành thạch đều có thể phát triển ra những trận pháp tương ứng, thế nhưng các loại trận pháp có thuộc tính lại phát triển không cùng hướng với nhau, chẳng hạn như liên quan tới Ngũ Hành thạch có thuộc tính thủy thì trận pháp có thể phát triển theo chiều hướng Hàn Băng trận, hoặc là Tứ Hải Triều Tịch trận, tóm lại có rất nhiều trận pháp đồng dạng. Cũng tương tự thế việc khắc các loại trận pháp lên trang phục cũng có nhiều loại, vì thế ta mới khuyên ngươi không cần quá chú trọng vào những bộ trang phục có mấy cái tên nghe hết sức hoành tráng kia, vấn đề chủ yếu là phải biết được rốt cuộc trên đó đã khắc trận pháp loại nào! Đương nhiên, những tài liệu để chế tác nên bộ trang phục đó cũng phải được xem trọng, nếu không thì chẳng cách nào chịu đựng nổi uy lực mạnh mẽ của trận pháp”.
“Chính xác là uy lực của trang phục được quyết định bởi trận pháp, mà uy lực của trận pháp lại chịu ảnh hưởng bởi Ngũ Hành thạch, nếu sử dụng Ngũ Hành thạch càng cao cấp thì uy lực xung quanh trận pháp cũng sẽ càng mạnh hơn! Chỉ có điều những viên Ngũ Hành thạch cao cấp đó rất khó kiếm ra!”
“Lại là Ngũ Hành thạch!” Phong Nhược than thầm một câu, mỗi khi hắn tích lũy thêm được vài tư liệu quan trọng trong Tu Tiên giới, thì trong thâm tâm hắn lại cảm giác như mình ngày càng nhỏ bé đi, đồng thời cũng cùng lúc đó tại trong đáy lòng hắn cũng ẩn hiện dâng lên một cảm xúc đầy hưng phấn, đấy chính là ước vọng để trở thành một tuyệt thế cường giả!
Phong Nhược khẽ vận sức lắc đầu để ép buộc cho suy nghĩ hắn trở về thực tại, nhiệm vụ hiện thời của hắn chính là phải khám phá cho được bí mật của gốc linh mộc trong sân này, nói cách khác là không biết khi nào thì trận pháp Như Sơn do Lam Lăng bố trí sẽ bị phá hõng đây.
Nhưng vấn đề chủ yếu là Phong Nhược không biết sẽ phải làm thế nào, chẳng lẽ cứ đốn ngã đi gốc linh mộc này hoặc là nhổ cả gốc lên luôn hay sao? Đối với phương pháp này rõ ràng theo trực giác của hắn mà nói thật sự không thể thực hiện được, nếu cố chấp làm thế nhất định sự tình sẽ càng thêm rối ren!
“Phong Nhược, ngươi mãi còn ngẩn người ra với cái cây linh mộc chết khô này à? Chẳng lẽ trong đó thật sự có yêu nữ?”
Lúc này nhóm ba người Lam Lăng mới từ bên ngoài về tới, liền chứng kiến thấy cảnh Phong Nhược đang ngó trừng trừng vào cây linh mộc kia, nên Đường Thanh nhịn không được mới mở lời trêu ghẹo.
“Các ngươi đã về rồi à, có dò la được tin tức gì không?” Phong Nhược cũng không thèm giải thích, hiện tại hắn đã quá rõ ràng pháp lực của đám người Đường Thanh không có cách nào cảm ứng được chỗ quái dị của cây linh mộc này.
“Chúng ta biết được một tin tức, một năm sau Thiên Huyễn tông và Ngọc Dương môn sẽ tiến hành mở rộng quy mô cho đệ tử ngoại môn, nghe nói nhân số tuyển vào đến cả trăm người, cho nên lúc này trong trấn nhỏ của tuyệt cốc mới đông đúc tán tu đến như vậy! Do thế nên chẳng những tiền thuê sân trong khu tiểu trấn tuyệt cốc này vừa mới tăng lên gấp đôi, mà liên tiếp những mặt hàng đan dược và phù triện đều trên đà tăng giá! Nguyên lai ta muốn mua một đạo Kim quang linh phù, thế nhưng cuối cùng cũng mua không nổi” Lúc này vẻ mặt của Lam Lăng hiện nét âu lo mới mở miệng nói ra.
“Hắc hắc! Lam sư tỷ, không có phù triện cũng chẳng sao! Với thực lực của bọn ta, nếu đi săn mấy con linh thú cấp ba không phải rất nhẹ nhàng hay sao!” Đường Thanh vội vàng đỡ lời, Kim quang linh phù nọ chủ yếu chỉ dùng để phòng ngự, ngay thời khắc nguy cấp chỉ có thể mang ra cứu mạng mà thôi.
“Thôi được rồi, mọi người nên nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, lúc đó chúng ta sẽ tận lực săn bắn tại khu vực lân cận bảy mươi hai dãy núi, có lẽ sẽ không đụng phải linh thú lợi hại đâu!” Lam Lăng cười cười miễn cưỡng nói, quả thật áp lực hiện nay đè lên nàng rất lớn, chẳng những Diệp Hoằng cần rất nhiều linh đan để chữa thương, mà còn phải chiếu cố cho nhóm ba người Phong Nhược nữa, vì thế chỉ mới vài hôm ngắn ngủi thôi, mà vô số sự việc đã muốn đè nén nàng tới nổi không kịp thở nữa.
Vừa thấy Lam Lăng quay trở về phòng, ba người Phong Nhược và Đường Thanh, Bành Việt liếc nhìn nhau mà không nói thêm điều gì, tuy rằng bọn họ rất muốn chia sẻ phần nào áp lực với Lam Lăng, nhưng hiện tại người nào cũng nghèo kiết xác, không có một viên Ngũ Hành thạch để dắt túi nữa, lại chẳng có thực lực mạnh mẽ nữa, bấy nhiêu cảm giác uất ức đó thật sự khiến cho bất kỳ ai cũng phải buồn bực.
Sau khi chờ mấy người Đường Thanh lặng lẽ quay về phòng riêng, thì Phong Nhược cũng chỉ ngó chừng cây linh mộc chết khô này trong chốc lát rồi cũng trở về gian phòng của mình.
Đến lúc nữa đêm, Phong Nhược lại như bóng u linh mà không phát ra một tiếng động, hắn âm thầm xuất hiện bên cạnh cây linh mộc đó, hiện tại hắn cũng chưa nghĩ ra được phương cách xử lý nào khác, nên vẫn phải liên tục duy trì đưa pháp lực vào bên trong đó, đồng thời giúp cho viên Mộc Linh thạch này thử hấp thu luồng ánh sáng lạnh lẽo đó xem sao.
Bởi vì hắn không cần biết luồng ánh sáng đó rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể khẳng định nó liên quan tới thuộc tính mộc, nếu như Mộc Linh thạch đã có thể hấp thu được tinh hoa của Ngũ Hành thạch, thì nói không chừng cũng có thể hấp thu được cả loại ánh sáng này luôn.
Chỉ có điều Phong Nhược không muốn cho mấy người bọn Lam Lăng biết được sự tồn tại của Mộc Linh thạch, vì vậy hắn mới hành sự vào lúc này.
Vừa lấy ra viên Mộc Linh thạch, Phong Nhược cẩn thận nắm chặt lấy nó, đồng thời rủ ống tay áo xuống để che bớt đi ánh hào quang yếu ớt được phát ra từ viên Mộc Linh thạch.
Dừng lại một lát, Phong Nhược từ từ vươn tay trái ra chạm vào cành cây khô héo kia, đồng thời truyền pháp lực vào trong đó.
Chỉ mới một lát sau, vang lên tiếng động “Vù” lập tức xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh lẽo ở ngay trước mắt Phong Nhược, nó trực tiếp bắn vọt vào đầu hắn với tốc độ cực nhanh, quả thực quá nhanh đến nỗi nhất thời khiến cho hắn không kịp né tránh!
Nhưng ngay lúc này, bỗng xuất hiện một cổ hấp lực vô hình cực kỳ mạnh bạo, thoáng chốc đã hút lấy luồng ánh sáng lạnh lẽo đó, không cần phải nói nhiều, hiển nhiên đó chính là nhờ viên Mộc Linh thạch phát huy ra tác dụng.
Lúc này, Phong Nhược mới phác giác ra sau gáy mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn vội vàng dừng lại việc chuyển pháp lực vào đó, bởi vì ngay tại thời điểm luồng ánh sáng vọt tới, hắn đã từng nghĩ rằng chắc chắn đời mình tiêu tùng rồi, nhưng bù lại hắn cảm nhận được rất rõ ràng luồng ánh sáng lạnh lẽo ngập tràn sát ý đó đã phóng ra từ chỗ nào!
Thậm chí dường như luồng ánh sáng này còn có chút linh trí nữa là đằng khác!
Lúc này nhờ có lực hút của Mộc Linh thạch mà luồng ánh sáng lạnh lẽo đó không biến mất lập tức, nó đang liều mạng giãy dụa trên không trung, nếu nhìn thoáng qua thấy nó tựa như con đom đóm vậy!
Nhưng điều làm cho Phong Nhược càng khiếp sợ hơn đó là Mộc Linh thạch trong tay hắn khẽ run lên, hiển nhiên sắp không thể khống chế nổi nữa rồi!
“Không xong rồi! Không ngờ thứ này lại tà môn đến thế!” Trong thâm tâm của Phong Nhược lập tức kinh hãi, nếu luồng ánh sáng lạnh lẽo này mà giãy thoát ra được, rồi nó quay lại trốn vào Mộc Linh thạch thì không có gì đáng nói, ngược lại lỡ như “Vèo” một cái bắn thẳng về hướng mình thì chắc chắn hắn không có cách nào tránh né được!
Lúc này Phong Nhược không kịp nghĩ ngợi nhiều, hắn trực tiếp dùng tay trái rút ra Thanh Phong Kiếm ra, lập tức nhắm ngay luồng ánh sáng đó mà “Chém” xuống một kiếm!
Trong nháy mắt Phong Nhược trông thấy những tia sáng chói lóa và đám hỏa thạch văng ra tung tóe, đột nhiên luồng ánh sáng lạnh lẽo đó trốn ngay vào trong Thanh Phong Kiếm.
Kết cuộc lại làm cho Phong Nhược hết sức kinh ngạc, bọn người Lam Lăng vừa nghe được tiếng động đều xông hết ra khỏi phòng, đến khi phát hiện cái miệng Phong Nhược đang há to ra, tay đang cầm thanh kiếm, ánh mắt thì nhìn thẳng về phía trước, tựa như đang chứng kiến chuyện gì đó hết sức quỷ dị vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.