Phong Ngự

Chương 54: Khô mộc




Tuy rằng Phong Nhược đã nghi ngờ từ trước là trang viện này rất kỳ quái, nhưng không ngờ nó tàn tạ đến mức thế này. Hắn và Đường Thanh mới dạo qua một vòng thì thấy toàn là cỏ dại mọc đẩy, trên lối đi bây giờ chỉ có thể bước ngay giữa đường mới không dẫm lên mặt cỏ.
Mà ở bên ven đường có một gốc cây xù xì to cỡ thùng nước, thân cây này vốn là Linh mộc của trang viện, phỏng chừng cũng hơn trăm năm tuổi thì phải, đáng tiếc giờ đây nó đã thành cây khô mất rồi!
Lại nhìn qua các dãy phòng ốc trong trang viện, nơi chính diện có ba gian, ở hai phía thì mỗi bên có thêm một gian nữa. Ngoại trừ ba gian chính diện miễn cưỡng có thể xem như phòng ở, còn lại hai gian bên cạnh thì chẳng khác chỉ chuồng bò.Trên nóc phòng bên trái bị thủng một lỗ to đùng, phòng bên phải còn trông thảm hại hơn nữa khi hai cả hai bức tường đều đã sụp đổ! Đừng nói có người dám ở đây, chỉ mới liếc mắt nhìn qua thôi cũng đã phát hoảng lên rồi!
"Sặc, phòng ốc thế này mà lấy giá tới sáu mươi viên Ngũ Hành thạch à? Lão bản này ép giá quá đi!" Phong Nhược không nén nổi bực mình phải la lên.
"Cái giá đấy không phải chỉ là phí thuê trang viện mà bao gồm cả lệnh bài tạm CƯ rồi, nếu không có cái này sẽ bị đệ tử tuẩn sơn của tam phái bắt giữ đấy!" Bành Việt vừa giơ lệnh bài có khắc hoa văn cổ quái lên vừa nhăn nhó giải thích.
"Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Phòng giữa dành cho sư phụ, ta và Minh Khê ở bên phải, còn ba gian phòng khác thì ba người các ngươi tự sắp xếp lấy!" Lam Lăng nói xong, liền dìu Diệp Hoằng vào gian phòng ở giữa.Trong số ba gian ở chính diện này, do trước đây gian phòng chính giữa này đã có người ở nên cũng là phòng tương đối đẹp nhất, còn phòng bên phải dường như ngày trước dùng làm kho chứa đồ, nên có vẻ tốt hơn một chút so với các phòng còn lại, riêng gian phòng bên trái thì ngoài việc cửa sổ không có chấn song ra, còn lại đều tốt hơn hai gian chái phòng còn lại rất nhiều.
"Ai ở gian phòng này?" Đường Thanh, Bành Việt nhìn nhau, cuối cùng Bành Việt mở miệng hỏi.
"Ha ha! Ta chọn sương phòng bên trái đi, dù sao phòng ở có tốt xấu một tý cũng không sao!" Phong Nhược cười nói, nhớ năm đó hắn đã từng đào một ở trong tuyết để ở nên hiện giờ hắn không quan tâm lắm đến chuyện này.
"Còn ta ở sương phòng bên phải! vậy thì Bành Việt ngươi ở lại phòng này đi!" Đường Thanh cũng thoải mái nói ra, tuy nhiên y lại nói tiếp: "Nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm dọn dẹp đám cỏ dại nhé!"
Bành Việt nghe thấy liền sững sờ nhưng lập tức cười khổ nói: "Được rồi, mấy đám cỏ dại đó cứ để cho ta, nhưng hai người các ngươi phải nhanh chóng sửa chữa hai gian phòng kia đi, bằng không đêm nay sẽ phải ngủ ngoài đường đấy!"
"Hắc hắc! Việc này dễ như trở bàn tay mà!" Phong Nhược cười hác hắc, rút ra Thanh Phong Kiếm. Hắn vừa mới vung kiếm lên "Sưu sưu" vài cái lập tức làm gian sương phòng của rách nát của hắn sập xuống luôn. hắn đã không có hứng thú sửa chữa lại thì rõ ràng phương pháp tốt nhất là xây lại một gian mới vậy.
"Ha ha... Phong Nhược! Phương pháp của ngươi hay lắm!"Tâm trạng của Đường Thanh cũng vui lây bèn rút ra thanh kiếm nhị phẩm chém cách không một phát làm cho sương phòng của gã vang "ầm" lên một tiếng cũng sập hoàn toàn!
"A!" Bành Việt thấy rõ sự bá đạo khí thế ngất trời của Phong Nhược và Đường Thanh khi giải quyết nhanh gọn đám phế tích này, y chỉ có thể vô cùng hâm mộ liền xoa xoa cái mũi, rồi vác lấy thanh kiếm của mình ra mà cẩn thận thanh trừ cỏ dại trong trang viện.
Chỉ sau một canh giờ, toàn bộ trang viện đã được ba người dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên đối với Linh mộc đã chết héo kia tạm thời Phong Nhược không cho Bành Việt chém đứt đi, bởi vì hắn chợt phát hiện ra chỉ cần mình khẽ chạm vào gốc Linh mộc này là có thể phát giác được một tia linh khí như có như không trong đó. Cho dù tia linh khí này đối với người tu đạo không có chút công dụng gì, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy gốc Linh mộc này có lẽ chưa chính thức bị chết khô.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng chưa thể phán đoán ra thêm gì nữa.
"Phong Nhược! Đi thôi! Hay là cứ đốn luôn gốc cây này đi, chỉ một gốc Linh mộc thôi mà có gì đẹp mắt chứ, hơn nữa nó đã chết héo đây này, mấy ngày nữa chúng ta còn phải tìm mua một mẩm Linh mộc mới rồi!" Đường Thanh gọi lớn. Hiện giờ bọn họ không cách nào lấy được gạch đá để dựng phòng, may sao vẫn còn một đám cây rừng ở phía sau, dựa vào đám cây này cũng không đến mức không có vật liệu để dựng phòng.
Phong Nhược đáp lời, nhưng mát vẫn liếc nhìn gốc Linh mộc một cái, nếu không do hiện giờ phải vội vã dựng phòng ốc này nọ, hơn nữa vì có Đường Thanh và Bành Việt ở bên cạnh, thì hắn thật sự muốn thử chút pháp lực với cái gốc cây khô này rồi.
Chuyện đốn củi có lẽ đối với người bình thường là một việc làm rất vất vả, nhưng với người tu đạo thì chẳng khác gì trò chơi cả. Lúc Phong Nhược bước tới thì đã thấy hai tên Đường Thanh và Bành Việt đang điên cuồng vung kiếm chém tới tấp, mới trong chốc lát mà đã có gần trăm gốc cây nằm chất đống trên mặt đất, gốc nào gốc nấy to bằng thùng nước.
"Đủ rồi, đủ rồi! Chẳng lẽ các ngươi muốn kiến tạo cung điện à?" Phong Nhược dở khóc dở cười vội vàng ngăn hai người lại.
Khi màn đêm buông xuống, hai gian phòng nhỏ đã được dựng xong, Bành Việt đứng nhìn ngắm một hồi mà lộ vẻ hâm mộ không thôi, nếu dằn lòng không được thì thiếu chút nữa hắn đã bắt tay vào kiến tạo thêm một gian nữa rồi.
Cuối cùng Diệp Hoằng cũng tỉnh lại, tuy thế Phong Nhược đoán rằng do lần này bị trọng thương quá nặng, nên về sau này dù có thể tu luyện cật lực đi nữa cũng sẽ khó có cơ hội tiến giai.
Dù gì thì sự việc Viện chủ tỉnh lại cũng là một chuyện tốt, ít ra trên khuôn mặt của Lam Lăng đã xuất hiện nụ cười trở lại.
Do trang viện không có trận pháp phòng hộ nên phải có người gác đêm. Nhiệm vụ gác đêm này tất nhiên sẽ được bọn ba người Phong Nhược, Đường Thanh và Bành Việt luân phiên đảm nhiệm.
"Đêm nay ta canh cho!Từ nay về sau mỗi người một đêm!" Phong Nhược trực tiếp sắp xếp.Tuy rằng dựa theo quy củ của Thanh Vân Tông thì hắn phải gọi hai người này một tiếng sư huynh mới phải, nhưng do biểu hiện hai ngày qua của hắn khá trầm ổn, vô tình thậm chí cả Lam Lăng cũng không tự chủ được mà phải nghe theo đề nghị của hắn.
Bởi vì Đường Thanh chặt cây dư ra quá nhiều, cho nên số còn lại Phong Nhược biến hết thành củi, hắn đốt một đống lửa to đến nổi chiếu sáng từng ngóc ngách của trang viện.
Đương nhiên chẳng phải do Phong Nhược sợ đêm tối, mà thật sự hắn thích cảm giác ấm áp thế này, đống lửa thi thoảng bật ra từng tiếng nổ lốp bốp làm hắn như đang trong mộng vậy.
"Ha ha! Nếu có một miếng thịt nướng nữa thì tốt biết mấy!" Phong Nhược lác đầu cười nói, sau đó theo thói quen lấy ra một khối bánh gạo. Hiện giờ hắn đã thích ứng được với cái món bánh gạo khó nuốt tới cực điểm này rồi, dù sao bây giờ hắn cũng đang đói bụng, nếu không ăn thì không thể làm gì được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy thời gian đã qua nửa đêm dẩn chuyển qua ngày mới, bởi vì thể chất của tu sĩ mạnh hơn phàm nhân rất nhiều cho nên căn bản không cần phải thay phiên, mà dù cho Phong Nhược có thức suốt mấy ngày mấy đêm cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Ước chừng lúc này bọn người Lam Lăng đã bắt đầu nhập định, Phong Nhược chậm rãi đứng lên đi đến gần Linh mộc đã chết khô kia, hắn suy nghĩ một hồi rồi giơ tay phải lên phía trên rồi đưa pháp lực đi vào từng chút một.
"Ổ?" Sau chốc lát, khuôn mặt Phong Nhược hơi cau lại. Bởi vì dựa theo những kiến thức cơ bản của Tu Tiên giới, Linh mộc có thể thu nạp linh khí tán loạn trong thiên địa, sau đó trải qua quá trình quy long rồi tán phát ra linh khí càng tinh thuần hơn. Cho nên trên lý thuyết mà nói, chỉ cần đem pháp lực đưa vào là có thể nhanh chóng tản mát ra linh khí tinh thuần, vừa rồi hắn có truyền chút ít pháp lực vào đó, nhưng không thấy bất kỳ biến đổi nào hết, tựa như trâu đất xuống biển vậy!
"Xem ra gốc Linh mộc này thật sự đã chết héo rồi!" Phong Nhược thầm nghĩ, nhưng khi hắn vừa định bỏ đi thì đột nhiên "Vù" một luồng gió lạnh thổi vào gáy của hắn!
"A!"gần như ngay tức khắc, Phong Nhược xông về trước hai ba bước, đồng thời Thanh Phong Kiếm trên lưng cũng đã được rút ra, lúc hắn ngoái đầu nhìn lại thì mọi cảnh vật xung quanh chẳng có biến đổi chút nào, ngày cả đống lửa cũng vẫn cháy như cũ.
"Xem ra Đường Thanh nói không sai, trang viện này thật có chút tà môn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.