Phong Ngự

Chương 51: Cây ngã bầy khỉ tan




"Tốt lắm! Cứ theo như ý ngươi đi!"
Điền Mộ cười lớn, thân hình nhoáng một cái đã lao xuống khoảng sân rộng, tốc độ nhanh như quỷ mị, mũi chân điểm một cái đã rời xa hơn mười trượng, Bản thân Phong Nhược thường tự tin dựa vào ưu thế tốc độ để thắng địch, nhưng giờ đây được chứng kiến qua quả thật tốc độ của hắn không thể sánh bằng.
Sau khi Điền Mộ tiến vào trung tâm quảng trường, thì mọi người ở xung quanh lập tức lui về phía sau, chừa ra một khoảng trống hơn trăm trượng. Bởi vì Điền Mộ và Diệp Hoằng đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nên phạm vi công kích Ngự kiếm của bọn họ có thể sẽ vượt qua một trăm năm mươi trượng.
"Ha ha! Diệp sư đệ, mời!" Cái tên Điền Mộ kia đang đứng ở trên cao nên dường như cảm thấy rất thoải mái khi ngó xuống Diệp Hoằng ở bên dưới, vì thế âm thanh tỏ ra vô cùng hưng phấn.
"Điền sư huynh! Đắc tội!"
Diệp Hoằng cũng không khách khí, tay bát kiếm quyết, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, thanh Sương Hồng kiếm từ sau lưng y tự động bay ra, sau đó quay một vòng giữa không trung rồi nhắm thẳng hướng Điền Mộ ở cách đó trăm trượng mà bay tới.
"Thôn Tự quyết!" Thanh kiếm trong tay Diệp Hoằng bị bí quyết thúc giục nên lại tiếp tục biến hóa, luồng hồng quang trên thanh Sương Hồng kiếm bỗng nhiên phóng to lên như một con Hỏa Long lao thẳng tới Điền Mộ!
"Ha ha! Tới hay lắm!" Điền Mộ phản ứng cũng rát nhanh, từ trong thắt lưng trữ vật bay ra một thanh kiếm toàn thân lóe lên lam quang.
"Ngưng Tự quyết!" Điền Mộ quát to lên một tiếng, thanh kiếm màu xanh da trời tức thời phun ra vô số lam băng tinh để ngăn cản thanh Sương Hồng kiếm của Diệp Hoằng lại!
Hai thanh kiếm đấu nhau trên không trung, còn hai người Diệp Hoằng và Điền Mộ cũng không nhàn rỗi mà phải liên tục thi triển pháp thuật để công kích đối phương.
Chẳng mấy chốc, song phương đã trải qua mười hiệp, mọi người xung quanh như say như dại, bởi vì trận đấu đánh nhau bầng pháp quyết đến trình độ thế này rất hiếm thấy.
Lúc này, bỗng nhiên thân hình Điền Mộ nhanh như chớp xông thẳng đến chỗ Diệp Hoằng, thậm chí ngay cả lúc Diệp Hoằng phóng ra hoả cầu, hắn cũng trực tiếp lấy thân mình chống đỡ, chỉ thấy bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương chớp loé lên ánh sáng màu tím liên tục, hiển nhiên lần trận pháp chủ lực trên phi phong đã hoàn toàn mở ra.
Diệp Hoàng trông thấy Điền Mộ tự phụ vào chiếc áo khoác Tử Mạch Phi Thương đó mà xông tới cận chiến thì vội vàng vừa lui về phía sau, vừa thao túng thanh kiếm trên không trung hòng quay về cứu chu, đáng tiếc có lẽ y đã đánh giá thấp hiệu quả tốc độ của bộ áo Tử Mạch phi Thương này, nên chỉ trong nháy mắt Điền Mộ đã vọt tới bên cạnh!
"Bang bang!" Đám người Phong Nhược chỉ thấy bàn tay phải của Điền Mộ tỏa ra ánh sáng tím lóng lánh, sau đó lập tức Diệp Hoằng như diều đứt dây bị đánh bay ra xa vài chục trượng, máu tươi trong miệng phun ra như mưa bay đẩy trời, còn thanh Sương Hồng kiếm cũng bị ảnh hưởng theo mà rơi xuống.
"Sư phụ!"
Lam Lăng đang xem cuộc chiến liền thét lên một tiếng bi thiết rồi xông ra khỏi đám đông, phẩn đông đệ tử Thiên cơ viện còn lại hoàn toàn ngây ngốc đứng yên tại chỗ!
"Diệp sư đệ, đa tạ!" Điền Mộ không tiếp tục truy kích, mà hướng về phía Diệp Hoằng cười lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt đảo qua toàn trường trầm giọng quát: "Hiện tại ta chính thức trở thành Chưởng môn Thanh Vân tông! Từ nay về sau, bổn tông sẽ mở rộng thu nạp đệ tử để Thanh Vân tông ta ngày càng lớn mạnh, hãy vì những môn nhân tử trận trước đây mà báo thù rửa hận! Bản thân Viện chủ Thiên Cơ viện Diệp Hoằng ngoan cố không thay đổi và cũng không muốn phát triển uy danh của bổn tông. Từ ngày hôm nay trở đi, cả Thiên Cơ viện dời khỏi ngọn chủ phong của Thanh Vân Sơn, tát cả đệ tử Thiên Cơ viện dời đến Đông phong để bê' môn sám hối, không có mệnh lệnh của bổn tọa cấm không được bước vào ngọn chủ phong một bước!"
"Tuy nhiên, niệm tình bọn ngươi còn trẻ người non dạ, bổn tọa mở ra một con đường sáng, phàm ai nguyện ý gia nhập Thiên Khu viện thì mọi ân oán trước đây đều không truy cứu tới nữa. Còn những ai ngoan cố không đổi ý thì phải rời khỏi ngọn chủ phong trong vòng ba canh giờ nữa, nếu không chấp hành sẽ xử vào tội tự tiện xông vào cấm địa của bổn tông!"
Điền Mộ vừa tuyên bố xong, những người thuộc Thiên Cơ viện lập tức xôn xao, chỉ trong chốc lát đã có mấy tên đệ tử thuộc đời thứ hai tiến ra thi lễ với Diệp Hoằng đang thổ huyết không ngừng, sau đó bỏ sang hàng ngũ của nhóm người Thiên Khu viện.
Kê' tiếp, Ninh Viễn cầm đầu vài đệ tử hàng đệ tử đời thứ ba cũng rời đi.Từ lúc bọn họ bỏ đi, chưa đến thời gian nửa chén trà thì lực lượng Thiên Cơ Viện vốn hơn bảy mươi người, giờ chỉ còn lại mười mấy người vẫn đứng yên chỗ cũ.
"Phong Nhược, chúng ta cũng qua Thiên Khu viện đi, rõ ràng tình thế hiện tại bên kia quá mạnh, hơn nữa Chưởng môn cũng nói rồi, ân oán quá khứ sẽ xóa bỏ tất cả mà!" Lúc này bỗng nhiên Khúc Vân đi tới bên cạnh Phong Nhược thì thẩm. Khuôn mặt của mấy người Phương Huyễn, Nghiêm Minh, Đổng Nhạn Ngu và Khổng Phi cũng hiện vẻ khổ sở, hiển nhiên không thể không tiếp nhận sự thật này.
"Ta ... có lẽ sẽ ở lại, các ngươi cứ qua Thiên Khu viện đi!" Phong Nhược lắc đầu. Quả thật sự lựa chọn của đám người Khúc Vân không đáng trách lắm, dù sao Thiên Khu viện cũng thuộc Thanh Vân tông mà thôi, hơn nữa nhìn qua bộ dạng hiện tại của viện chủ Thiên Cơ viện Diệp Hoằng mà xem, phỏng chừng cũng không có cách nào bảo vệ được đệ tử Thiên Cơ viện nữa, nếu sợ sau này bị làm khó dễ thì không bầng bây giờ cứ lựa chọn luôn cho xong.
Nghe qua lời nói của Phong Nhược, Khúc Vân thở dài rồi xoay người sang đứng bên nhóm Thiên Khu viện. Khi bọn hắn vừa đi, bên Thiên Cơ viện bỗng chốc chỉ còn lại hai đệ tử đời thứ hai và bảy tên đệ tử đời thứ ba nữa thôi, nếu tính cả Lam Lăng và Diệp Hoàng còn chưa biết sống chết kia thì chính xách chỉ còn lại mười một người.
Nhưng điều làm cho Phong Nhược cảm thấy thật bất ngờ chính là Đường Thanh cũng ở lại.
"Xem ra mấy người các ngươi cứ mãi chấp mê bất ngộ, cũng tốt! Đệ tử tuấn sơn đâu! Đưa bọn chúng đến Đông phong đi!" Điền Mộ hừ lạnh một tiếng nhưng trong chớp mắt vẻ nịnh nọt bỗng hiện ra khi hắn quay trở lại đứng cạnh Mạc Vân, xem ra y thật sự muốn dựa hơi Ngự Thú điện.
"Chúng ta đi Đông phong thôi!"
Lúc này Lam Lăng đã tỉnh táo trở lại, nàng dìu Diệp Hoằng đang bị trọng thương mà cắn răng nói. Hiện giờ gần như Thiên Cơ viện chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, ngay cả Truyền công hộ pháp cũng im lặng trầm mặc, cho nên nàng là đệ tử thân truyền của Viện chủ phải đứng ra gánh vác vai trò thủ lĩnh.
Đi theo mười mấy tên đệ tử Thiên Khu viện đang giám sát, đám người Phong Nhược phải đi thẳng đến Đông Phong không được ngừng lại giữa đường.
Tuy thế mọi người đều im lặng không nói câu nào, bởi vì ai cũng biết đây chỉ là lúc khởi đầu, những ngày đi trên con đường gian khổ tiếp theo còn khó khăn hơn nhiều.
"Hai vị sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lúc này Lam Lăng mới hướng sang hai vị đệ tử đời thứ hai xin lời khuyên, hai người này vốn là sư đệ của Diệp Hoằng bình thường có giao tình không tệ, vì thế họ mới không gia nhập vào Thiên Khu viện.
Hai vị đệ tử đời thứ hai này liếc nhìn nhau đồng thời cười khổ: "Lam sư điệt! Thật xin lỗi, chúng ta cũng chỉ có thể làm được là không gia nhập vào Thiên Khu viện, còn những chuyện khác thì ngươi cũng thấy đấy, hiện tại Thiên Cơ viện xem như đã không còn tồn tại nữa rồi. Mọi người đã tản mát hết cả, nếu có thể thì bọn ta sẽ gia nhập môn phái khác, còn không được thì đành làm tán tu vậy, như thế có lẽ còn tốt hơn chuyện phải gắng gượng chèo chống thế này!"
Lắc đầu cảm thán một phen, hai vị đệ tử đời thứ hai liền mỗi người tự dẫn đồ đệ của mình mà rời đi.
Thế là trong nháy mắt, Thiên Cơ viện chỉ còn lại có năm người, theo thứ tự là Phong Nhược, Đường Thanh, Lam Lăng, Diệp Hoằng cùng một đệ tử đời thứ ba từ đầu tới giờ vẫn chưa lên tiếng.
"Híc, Phong Nhược ! Chúng ta làm gì bây giờ?" Lúc này Đường Thanh cũng trở nên lúng túng, bởi vì từ nhỏ đến lớn mọi người đều sinh sống chung với nhau, do lần này phải tách thành một nhóm riêng biệt, nên cảm giác lẻ loi thế này đúng là khó chịu thật.
"Các ngươi muốn gì thì cút ngay lập tức, đừng có ở đây giả mù sa mưa nữa!" Hai mắt của Lam Lăng đỏ hoe lên, nàng cả giận là lớn. Thật ra nàng đang cố nén không khóc, nghĩ đến cũng hợp lý, hiện tại nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi.Trước đây còn có sư phụ Diệp Hoằng đảm trách mọi việc, nên lúc nào cũng nhàn nhã thoải mái, so với hiện tại thì khác xa một trời một vực, nàng còn có thể giữ được bình tỉnh được thế này đã là rất tốt rồi.
Nhìn Đường Thanh, lại nhìn Lam Lăng, Phong Nhược cũng cảm thấy thật khó khăn.Thật ra theo ý định trước đây hắn sẽ bỏ chạy thật xa, tuy nhiên ngay lúc này hắn bỏ đi như thế thì hắn đúng là một tên máu lạnh. Chưa kể hắn còn một vị sư phụ đỡ đầu kia nữa, vì thế mới chưa thể cao chạy xa bay được!
Bất đắc dĩ Phong Nhược mới cười cười liền quyết định chủ ý: "Ta không đi, Đường Thanh ngươi tính sao?"
"Hắc hắc ! Ta cũng không đi, nếu chỉ một người thì không có ý nghĩa gì, nhưng nhiều người thì có thể nên chuyện đấy!" Đường Thanh cười to một tiếng vui vẻ, rồi nói tiếp: "Về sau hai người chúng ta, à không ... còn có Lam sư tỷ nữa, chỉ cần ba người chúng ta phối hợp săn bắn là có thể kiếm sống thoải mái rồi! Sư tỷ ngươi nói có đúng không!"
Lúc này tên đệ tử đời thứ ba trước giờ vẫn im hơi đột nhiên lên tiếng: "Còn ta nữa, tên là Bành Việt!"
"Ha ha ! Hoan nghênh gia nhập, Lam sư tỷ, ngươi cứ chăm sóc cho Diệp sư bá đi, Bành Việt cảnh giới xung quanh đây. Đường Thanh! hai người chúng ta đi tìm chỗ nào có địa thế bằng phẳng với có ánh mặt trời chan hòa một chút, để dựng tạm hai gian nhà trúc trước đã. Sau này, Đông phong chính là địa bàn của chúng ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.